Ngoại tình mà tôi giấu được 15 năm
Xin lỗi người chồng hiền lành nhưng chẳng cần chút tình yêu của tôi. Tôi phải đi vì tình yêu không cho tôi ở lại.
Tôi vẫn đang sống cùng chồng và các con mình. Cái tổ ấm nhỏ bé này vẫn được mọi người gọi là một gia đình hạnh phúc theo như cách mà người ta nhìn thấy. Cũng đúng thôi, ngay đến cả người chồng đầu ấp tay gối vơi tôi ngần ấy năm còn chẳng nhận ra anh ấy bị cắm sừng thì nói chi đến người ngoài. Tôi đã giữ im lặng quá lâu, tôi cũng chẳng biết mình làm thế vì điều gì. Nhưng giờ là lúc tôi muốn nói ra tất cả. Vì tôi không thể bắt người tình của mình chờ đợi mãi.
Tôi thương chồng mình nhưng không yêu. Đó là sự thật. Khó mà có thể yêu được một người đàn ông lúc nào cũng trong cái vỏ bọc thật thà nhưng nhạt nhẽo và vô vị đó. Tôi là một người sống tình cảm, khao khát yêu thương nên cái sự thật thà như đếm, cái sự thô kệch đó của anh khiến tôi thấy chán ngán. Anh càng ra sức làm một người đàn ông cù lần trong nhà thì tôi lại càng thấy vọng. Tôi muốn chồng mình ra ngoài kia, làm những điều lớn lao hơn hoặc chí ít là một người chồng tâm lí, ngọt ngào.
Tôi lấy chồng nhưng không có tình yêu. Bao nhiêu tình yêu tôi đã dành cả cho người tình trước đó. Chúng tôi yêu nhau say đắm nhưng chỉ vì một chút hiểu lầm, tôi quyết định lấy chồng vội vã để quên anh. 1 năm sau ngày tôi cưới, mọi chuyện vỡ lẽ, tôi hiểu mình đã sai lầm. Người tôi yêu vẫn chờ đợi tôi, anh chưa lấy vợ. Nhưng tôi khi ấy đã là gái có chồng, đã đeo cái gông vào cổ. Giọt máu trong bụng tôi đang lớn dần lên. Lương tâm không cho phép tôi bỏ chồng, bỏ con để đi theo tiếng gọi tình yêu.
Ở bên chồng nhưng lòng tôi chỉ nhớ về người tình (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đã có với nhau 1 cái hẹn. Nếu sau 15 năm, khi con tôi đủ chững chạc và khôn lớn, tôi không thể nảy sinh tình yêu với chồng còn anh, anh không yêu một ai khác nữa thì tôi sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh. Tôi cứ nghĩ 15 năm đó thật dài, rồi tôi sẽ yêu được chồng mình hoặc giả người tình của tôi sẽ lấy vợ và hạnh phúc. Thế nhưng không phải, thời gian không làm phai mờ tình yêu của chúng tôi.
Video đang HOT
Ngần ấy thời gian tôi sống hờ hững bên chồng, không một chút yêu thương và rung động. Tôi cũng không sinh thêm con, chỉ một đứa vì tôi không muốn thêm nhiều người phải khổ nếu cuộc hôn nhân này của tôi tan vỡ. Chồng tôi chẳng suy nghĩ gì. Anh biết tôi không yêu chồng nhưng cứ kệ. Cuộc sống của chồng tôi không quan trọng tình yêu. Chỉ cần tôi vẫn nấu cơm ngon, canh ngọt mỗi ngày, chăm sóc con và lên giường cùng như một người vợ, thế đã là một cuộc sống mĩ mãn với anh ấy lắm rồi. Càng như vậy, tôi càng chán nản.
Xin lỗi chồng, xin lỗi con, tôi phải ly hôn để đến bên người tình, để đi theo tiếng gọi tình yêu (Ảnh minh họa)
15 năm tôi ôm ấy mối tình với người cũ. Tôi nhớ về anh mỗi phút, mỗi giờ. Anh vẫn điện thoại cho tôi mỗi tuần để nhắc tôi rằng: “Anh vẫn chờ em”. Tôi đã nghĩ câu nói đó cùng lắm chỉ diễn ra 1 năm, 2 năm hoặc lâu hơn thế một chút thôi. Rồi anh cũng có tuổi, anh cũng phải tìm một ai đó để yêu thương. Vậy mà không, anh chờ tôi đến tận bây giờ. Ở cái tuổi mà người khác đã viên mãn với gia đình của mình thì anh vẫn một mình. Anh còn chờ tôi!
Tôi mang tiếng là kẻ phải lòng tai. Tôi bị nhà chồng và hàng xóm chê cười. Nhưng đời người chỉ sống có một lần mà thôi. Tôi đã thử thách tình yêu và cuộc hôn nhân của mình tới 15 năm rồi. Ngần ấy là đủ để chứng minh tôi cần gì. Xin lỗi đứa con yêu vì thứ tình yêu của tôi mà sống cảnh thiếu cha, thiếu mẹ. Xin lỗi người chồng hiền lành nhưng chẳng cần chút tình yêu của tôi. Tôi phải đi vì tình yêu không cho tôi ở lại.
Theo Eva
Mùng 1 làm vỡ gương, mẹ chồng chửi mắng
Tôi không biết là mình đúng hay sai khi nói lại mẹ chồng, chỉ là tôi quá bức xúc. Vốn tôi thẳng tính, ít khi cãi vã ai nhưng nếu ai nói quá đáng, tôi cũng phản kháng.
Có những chuyện mình không thể cứ nín nhịn, để yên cho người khác lấn lướt được. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì cảnh sống với gia đình chồng, với bà mẹ chồng khó tính.
Trước giờ tôi vốn không khó khăn gì. Chồng tôi là một người đàn ông tốt, yêu vợ, chiều vợ. Nhưng người ta nói chẳng sai, ở đời, chẳng ai hoàn hảo, hạnh phúc viên mãn cả. Có được người chồng tốt thì lại có được người mẹ chồng ghê gớm, khó tính. Nhiều khi tôi nghĩ, nếu không phải tôi thì mẹ khó lòng mà sống được với cô con dâu nào. Tôi đã quá nín nhịn, quá chấp nhận rồi.
Ngày đó, tôi yêu chồng, ngày về ra mắt, tôi đã có cảm giác sợ mẹ anh rồi. Nhưng vì tình yêu, tôi vẫn quyết định lấy. Chỉ là, khi chuẩn bị cưới, tôi đề cập với anh chuyện ra ở riêng, anh không đồng ý. Anh nói, muốn ở với bố mẹ để chăm sóc bố mẹ lúc già. Tôi cũng không chấp nhận chuyện đó, chúng tôi cũng vì thế mà cãi nhau bao nhiêu lần. Nhưng cuối cùng tôi lại phải xuống nước, vì tôi hiểu, anh là người con có hiếu, lại là người sống có trước có sau. Thôi thì cái chuyện con cái chăm bố mẹ cũng là chuyện nên làm, tôi không thể tiếp tục làm găng được, chỉ là tôi mang tiếng xấu mà thôi.
Chúng tôi cưới nhau, tôi bắt đầu cái kiếp phục vụ nhà chồng. Rảnh tay lúc nào là tôi phải làm lúc ấy, dường như mẹ chồng không cho tôi có cơ hội nghỉ. Đi làm về là tôi thay nhanh quần áo, mặt không kịp rửa, lao vào bếp nấu nướng chán chê, mê mệt thì với được tắm táp. Ăn cơm dọn dẹp xong thì giặt đồ cũng đã khuya. Có khi sáng ra phải giặt rồi phơi vội cho kịp giờ làm.
Cưới nhau gần 1 năm, chúng tôi kế hoạch chưa muốn có con. Vì muốn thời gian đầu còn thoải mái vợ chồng son chút. (ảnh minh họa)
Có hôm sáng tôi lại phải đi chợ, mua bao nhiêu đồ chất vào tủ lạnh, rồi mới yên tâm đi làm được. Ở nhà thì mẹ tôi không làm gì hết, chỉ có ăn mắm nếu như tôi không chủ động. Cái gì mẹ cũng sai tôi nhưng vẫn chê tôi lười, nhà cửa không lau dọn. Nói thật, lau dọn thì cuối tuần chứ ngày thường làm sao làm được. Đi làm về cũng khuya, còn bao nhiêu việc cũng đến tay, ai làm cho. Càng nghĩ tôi càng ức, tôi giống như người giúp việc ở nhà chồng.
Cưới nhau gần 1 năm, chúng tôi kế hoạch chưa muốn có con. Vì muốn thời gian đầu còn thoải mái vợ chồng son chút. Mẹ tôi chẳng hỏi nguyên nhân, suốt ngày nói bóng nói gió là cưới về mà không có con được thì bỏ, ý là xúi con trai bỏ tôi. Tôi đâu phải không có con được, chỉ là tôi chưa muốn mà thôi. Mẹ có hỏi tôi đâu mà chụp mũ lên đầu tôi vậy. Mẹ còn đi nói với bao nhiêu họ hàng nhà mình là tôi khó sinh con. Nghĩ mà ức, nhưng tôi lại nhịn, vì chồng...
Nhưng cái chuyện hôm rồi, tôi thực sự không còn sức chịu đựng nữa. Ngày mùng 1 đầu tháng, tôi làm vỡ gương. Thật ra là do mất điện, tôi vô tình quờ vào, làm vỡ cái gương con. Thế là mẹ tôi loa toáng lên. Tính bà vốn mê tín nên càng chết. Mẹ tôi làm như nhà bị mất cắp, có chuyện gì nghiêm trọng lắm: "Ối rời ơi, thế này thì nó giết tôi rồi. Mùng 1 nó làm vỡ gương, nó định ám quẻ nhà tôi à? Nhà này mà có làm sao thì nó gánh được à?". Nghe mẹ nói tôi thấy khiếp đảm. Giọng của mẹ giống như nhà có người chết đến nói rồi. Nhì cái thái độ của mẹ mới bức bối làm sao. Tôi nói lại: "Có chuyện gì mà mẹ nghiêm trọng vậy? Nếu là vỡ gương thì có gì mà mẹ hết toáng lên thế? Gương vỡ là chuyện thường tình, mùng 1 với mùng mấy thì cũng là không may? Ai cũng kiêng không cho vỡ gương thì một cái gương dùng cửa".
Nhưng cái chuyện hôm rồi, tôi thực sự không còn sức chịu đựng nữa. Ngày mùng 1 đầu tháng, tôi làm vỡ gương. (Ảnh minh họa)
Tôi tức quá không thể không nói được. Tôi phải làm cho rõ chuyện này, cứ nín nhịn mãi sống mệt mỏi lắm. Tôi đã chuẩn bị tâm lý bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, vậy cũng tốt, khỏi phải ở trong căn nhà này nữa, mệt mỏi và chán nản. Còn chồng tôi, anh thích thì tôi cho anh ở lại, còn tôi đi. Tôi về nhà mẹ đẻ hưởng thụ những tháng ngày hạnh phúc, vui vẻ, sống đúng là sống, đúng là một con người. Còn hơn là sống ở nhà mẹ chồng, có chồng mà cũng như một người hầu, kẻ hạ...
Mỗi cái chuyện vỡ gương mà mẹ làm như thế thì sau này, còn chuyện gì mẹ không là toáng lên nữa? Có khi, mọi chuyện trong nhà này sau cái ngày vỡ gương sẽ là do tôi gây ra cả nếu như tôi không đi khỏi nơi đây. Thôi thì thà đau một lần còn hơn...
Theo VNE
Vợ ơi đừng khoe đồ hiệu Mặc đồ hiệu mà sang thì chẳng ai bàn cãi nhưng mặc đồ bình thường mà vẫn đẹp, vẫn lịch lãm thì mới là chuyện đáng bàn, đáng khen. Người ta chẳng có tiền như vợ nhưng thấy họ vẫn sang đó thôi. Mặc đồ hiệu mà sang thì chẳng ai bàn cãi nhưng mặc đồ bình thường mà vẫn đẹp, vẫn lịch...