Ngoại tình kẻ thứ ba vô tội (Kỳ cuối): Sự thật đau đớn
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào thảm cảnh mang danh cướp chồng người khác. Xin đừng oán trách những kẻ thứ ba vô tội như tôi…
Ngày hôm đó, vì nô đùa mà anh vô tình làm rơi điện thoại của tôi khiến nó bị vỡ màn hình. Anh cầm máy tôi đi thay và đưa điện thoại của anh cho tôi để có gì anh gọi. Từ trước đến giờ tôi rất tin tưởng con người anh nên chẳng bao giờ tôi kiểm tra điện thoại anh. Thừa dịp có cơ hội cầm máy anh, tôi cũng tò mò vào xem hình ảnh, tin nhắn.
Đúng là máy điện thoại của con trai chẳng có gì cả, anh đánh cầu lông rất giỏi nên trong máy chỉ có vài hình liên quan đến môn thể thao này. Nhật ký cuộc gọi và tin nhắn cũng chẳng có số nào hay liên lạc ngoài tôi. Đợi mãi vẫn chưa thấy anh về, ngồi buồn buồn nên lấy máy anh ra xem có trò gì chơi không, tôi lướt qua thấy zalo nên nhấn vào. Tôi thấy anh và một nick khác tên NM nói chuyện, tò mò tôi xem nội dung nhắn là gì?
Càng đọc tin nhắn của anh, tôi càng thấy đau đớn. (Ảnh minh họa)
Lúc này tôi như chết lặng đi, tôi nghe thoại cuộc nói chuyện giữa hai người, giọng một đứa trẻ con vang lên:
- ” Bố ơi!con nhớ bố lắm”
- ” Bố cũng nhớ Bống, ai đẹp trai nhất nhà?”
- ” Bố K đẹp trai nhất nhà”
Tôi không muốn nghe tiếp nữa, tôi ném máy đi và khóc. Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế… Người tôi tin tưởng nhất lại là người khiến tôi đau nhất. Tôi ngừng khóc, tìm lại điện thoại và nhấn vào nick người đó, tôi thấy ảnh anh và vợ anh. Họ cũng đẹp đôi lắm, cũng hạnh phúc lắm mà. Sao anh còn nỡ lòng lừa dối tôi. Còn cả cơ quan, sao các anh ở cơ quan cũng giấu tôi. Lũ đàn ông các anh đều là kẻ tệ bạc. Tôi chết lặng.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh thay màn hình xong đưa điện thoại cho tôi. Thấy mắt tôi đỏ, anh hiểu tôi đã biết chuyện. Tôi giật lấy máy tôi từ tay anh và quay đi không nói một lời. Anh kéo tay tôi lại, người anh lại run lên, anh khóc. Anh xin lỗi vì đã lừa dối tôi. Nhưng nó còn ý nghĩa gì lúc này cơ chứ? Tôi không cần lời xin lỗi từ một kẻ dối trá. Anh ngụy biện rằng tất cả chỉ vì quá yêu tôi và không muốn mất tôi… nhưng với tôi giờ đây, tất cả mọi thứ đều trống rỗng.
Tôi buông tay anh và nói “đừng vì cảm xúc nhất thời mà đánh mất đi hạnh phúc dài lâu”. Có lẽ đó là câu nói tỉnh táo nhất tôi có thể nói lúc bấy giờ. Sau nỗi hờn giận, oán trách anh, cảm giác tội lỗi bắt đầu đè nặng trong lòng tôi. Tôi đã trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác ư? Tôi thấy thương cho vợ anh, con anh và cho chính bản thân tôi. Tất cả chúng tôi đều đang bị anh lừa dối.
Video đang HOT
Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã bị hai người con gái đó lao vào đánh, đấm tới tấp. (Ảnh minh họa)
Dù tình yêu giữa anh và tôi có là thật lòng đi chăng nữa, tôi cũng không thể vứt bỏ lương tâm mình để bắt anh lựa chọn. Hơn nữa tôi tin anh là người sống có trách nhiệm với gia đình. Tôi quyết định ra đi, từ bỏ công việc và vùng đất này. Tôi muốn đến một nơi thật xa để quên hết những tháng ngày nơi đây, để bắt đầu một cuộc sống mới. Suy cho cùng, tôi cũng là người có lỗi vì đã không chịu tìm hiểu kĩ về anh. Bạn tôi nói “tôi yêu quá hóa khờ”, tôi tìm đủ lí do biện minh cho hành động của anh. Dù anh là người sai nhưng tôi không trách anh nhiều được, bởi trái tim tôi biết anh yêu tôi. Anh yêu tôi là thật.
Hơn một tuần sau, tôi đã lo xong nốt mọi việc còn dang dở. Cùng cơ quan nên tôi thường xuyên chạm mặt anh. Tôi xót xa khi thấy anh gầy và già đi nhiều quá. Mỗi lần thấy anh, quay mặt đi tôi không kìm được nước mắt. Biết ngày mai tôi đi, anh nhắn tin muốn gặp tôi lần cuối. Tôi cố tự nhủ lòng mình là không nhưng rồi bước chân và trái tim tôi vẫn chạy đến bên nơi anh hẹn. Đó là con đường mà tôi và anh vẫn thường đi mỗi tối. Anh ôm chặt tôi vào lòng, anh không nói gì chỉ khóc. Tôi đẩy anh ra, đánh vào ngực anh, vừa đánh tôi vừa mắng anh. Tôi chạy đi vì không muốn lưu luyến thêm điều gì.
Sáng sớm hôm sau, tôi ra bến xe mà hai dòng nước mắt cứ vô thức chảy dài. Sau hơn bốn tiếng đồng hồ đi xe tôi ra đến thành phố. Vừa bước chân xuống xe, có một anh xe ôm mời tôi đi, hỏi tôi đi đâu. Tôi nói em không đi, em ở bến đợi xe chiều về quê (vì phải ra thành phố mới có tuyến xe về quê tôi). Anh ấy bảo ra quán trước cổng bến mà nghỉ, ở đây lộm nhộm ồn ào. Tôi cám ơn anh và lững thững ra cổng. Vừa ra đến cổng đã có hai thanh niên hỏi tôi có phải là H không? Tôi thấy lo lắng, hoang mang rồi từ bên tay trái có hai người con gái đi đến. Chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì hai cô gái đó lao vào túm tóc, đánh tôi một trận tơi bời. Chúng đạp bụng, cào cấu, đấm rồi đá tôi liên tiếp. Mọi người xung quanh không ai dám nhảy vào can vì có hai thanh niên xăm trổ đầy mình hỏi tên tôi lúc nãy đứng đấy hô “Đứa nào vào can tao đánh chết”….
Chúng cố giật cúc áo tôi, tôi chỉ biết ngồi co mình lại, tay vịn chặt áo. Chưa bao giờ tôi thấy nhục nhã như lúc này, tôi nghe lảng vảng tiếng chúng chửi tôi “cướp chồng này, tao cho mày chết. Con ranh này!…”
Tôi chẳng nghĩ được gì lúc đấy ngoài việc van xin chúng tha cho tôi. Tôi càng van xin chúng càng đánh tôi mạnh hơn, đau hơn. Chân tay tôi chảy máu, tôi điếng người đi như vừa có gì đó đập mạnh vào đầu.
Khi tỉnh dạy, tôi thấy mình trong bệnh viện. Ở nơi đất khách quê người, tôi chẳng quen biết ai. Tôi thấy sợ hãi và đau đớn. Chúng đánh tôi ác quá, một lũ không có lương tâm và tình người. Tôi bắt chuyện được với cô y tá, tôi đã hôn mê hơn một ngày rồi. Tôi bị suy nhược cơ thể, tinh thần hoảng loạn vì bị đánh nên giờ tình trạng của tôi đang rất yếu. Cần ít nhất 3 tháng để hồi phục hoàn toàn. Tôi như muốn phát điên. Cô y tá hỏi tôi sao lại ra nông nỗi này, tôi nằm trên giường bệnh khóc lóc rồi tâm sự cùng cô ấy.
Ngồi trong bệnh viện mà tôi chỉ biết khóc thương cho số phận mình. (Ảnh minh họa)
Cô thương tôi lắm! Ngày nào không có ca cũng đến chăm tôi. Trong suốt thời gian nằm viện không có một ai thăm hỏi tôi ngoài cô. Công an cũng đến làm việc lấy lời khai của tôi. Tôi mới biết hóa ra người thuê bọn chúng đánh tôi chính là vợ anh. Tôi bị đánh ngất đi thì công an kịp đến, có nhiều clip quay lại đang phát tán trên mạng với đủ các tiêu đề rất ác ý. Nghía qua các bình luận, tôi thấy ai cũng hùa nhau chửi rủa tôi, dù họ chỉ là những người ngoài cuộc.
Tất cả viện phí và tiền bồi thường của tôi vợ anh đều chi trả. Tôi cũng không muốn truy cứu vì đã quá mệt mỏi. Bây giờ tôi chỉ muốn bình yên. Ngày tôi ra viện, anh và vợ anh đến. Tôi vừa bất ngờ, vừa lo sợ. Tôi thấy sởn gai ốc người đàn bà của anh. Chính hành động của chị ta khiến tôi hiểu vì sao anh lại yêu tôi. Chị ta không một lời xin lỗi và cảnh báo tôi “tránh xa chồng chị ra nghe chưa em? Tiền chị không thiếu đâu. Đừng tưởng làm trò với nhau ở xa mà chị đây không biết”. Tôi không nói gì vội vàng xách túi lên đi, dù mình mẩy vẫn còn đau lắm. Nước mắt tôi không ngừng rơi. Còn anh, anh chỉ biết im lặng nhìn tôi. Trong ánh mắt ấy, tôi vẫn thấy được sự lo lắng, tình thương anh dành cho tôi.
Tôi cũng là người bị hại, nếu biết anh đã có gia đình thì tôi cũng đâu dám gần gũi anh. Sao tôi lại ra nông nỗi này cơ chứ? Tôi không ngừng dằn vặt bản thân, trách móc số phận. Xin đừng ai oán trách những kẻ thứ ba vô tội như tôi! Dù sao người mất tất cả vẫn là người thứ ba!
Theo Tintuc
Đừng để hôn nhân trở thành... tù ngục
Sự kìm kẹp khiến hôn nhân trở nên ngột ngạt, thậm chí khiến không ít cặp vợ chồng phải tan vỡ. Dẫu biết là thế, nhưng đôi khi người trong cuộc không đủ tỉnh táo để biết mình đang tự tay "giết chết" hôn nhân.
Hàng ngày, chúng ta chứng kiến nhiều ông chồng than trời vì vợ kiểm soát, mất hết tự do, và cũng không ít bà vợ kể lể chuyện bị chồng kìm kẹp đến ngạt thở. Tại sao nhiều người lại có mong muốn và hành động kiểm soát vợ/chồng mình như vậy? Trong hôn nhân có nên tồn tại sự kiểm soát?
Hôn nhân cần phải có sự tin tưởng lẫn nhau
Anh Cường (34 tuổi, Gia Lâm, Hà Nội) chia sẻ: "Sự tin tưởng lẫn nhau chính là yếu tố làm nên cuộc hôn nhân bền vững. Chính vì thế, trong hôn nhân, nếu không có niềm tin thì khó sống lắm. Sự đa nghi, quản lý quá đà sẽ khiến gia đình rạn nứt, và tan vỡ chỉ là điều sớm hay muộn".
Mới đây, Tintuconline cũng đăng tải bài tâm sự "Muốn ly hôn với người vợ chỉ biết kiểm soát và thóa mạ chồng" cũng đã phản ánh phần nào về sự "hủy hoại" của việc quản lý thái quá đã đẩy hôn nhân đến bờ vực tan vỡ. Một mối quan hệ gò bó, tù túng khiến người trong cuộc chỉ muốn buông xuôi.
Không nên để sự nghi ngờ ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình bạn
Chị Hạnh (33 tuổi, Lê Duẩn, Hà Nội) có quan điểm đó là "chỉ kiểm soát vừa phải chứ nếu kè kè suốt ngày, rồi tra khảo, soi xét từng chút thì cuộc sống sẽ rất gò bó và khiến đối phương cảm thấy mệt mỏi.
Khi vợ hay chồng có hành vi hay biểu hiện gì đó khiến mình cảm thấy nghi ngờ, không tin tưởng thì mới nên kiểm soát nhưng phải thật khéo léo. Tôi nghĩ, nhất định phải có niềm tin với nhau, hôn nhân mới tồn tại lâu dài".
Một trong những yếu tố gắn kết hai người trong một mối quan hệ dài lâu là niềm tin. Nếu bạn muốn có một mối quan hệ lâu bền, vững chắc, bạn cần phải học cách tin tưởng người bên cạnh mình. Lòng tin sẽ khiến hai người cởi mở với nhau trong mọi vấn đề. Và một điều rất quan trọng nữa đó là cần phải có sự tôn trọng nhau.
Đừng tự giết chết tình yêu bằng việc quản lý thái quá
Thử nghĩ xem, lúc nào cũng bị vợ hoặc chồng "tra tấn" với hàng tá câu hỏi như "đi đâu", "làm gì", "với ai"... rồi một lúc lại gọi, lại hỏi, bạn sẽ vấp phải tâm lý gì? Chắc hẳn sẽ không thích và cảm thấy mất tự do.
Sự kìm kẹp sẽ khiến đối phương cảm thấy họ không còn được tin tưởng, bị nghi ngờ, mặc dù có thể giải thích đó là vì yêu. Vì yêu nên khiến họ mới trở thành như vậy, nhưng có ai muốn bị yêu kiểu "xiềng xích" như vậy không? Tất nhiên, kết hôn nghĩa là mỗi người đều phải hy sinh một phần tự do và một số sở thích cá nhân nhưng không phải là hoàn toàn mất tự do.
Chắc chắn, hôn nhân "tù ngục" sẽ khiến tình yêu dần dần biến mất. Đồng quan điểm này, anh Phong (31 tuổi, Tôn Đức Thắng, Hà Nội) cho hay: "Tôi nghĩ không cần kiểm soát nhau nhưng luôn cần phải quan tâm, chia sẻ với nhau. Kìm kẹp thái quá sẽ giết dần cảm xúc, khiến người chồng hoặc vợ cảm thấy cuộc sống ngột ngạt, tù túng, không còn không gian để tái tạo cảm xúc".
Sự kiểm soát sẽ làm cả hai mệt mỏi
Đừng để bạn đời thấy họ đang bị kiểm soát vì khi đó, họ sẽ luôn muốn một cảm giác tự do. Cũng đừng đổ lỗi cho tình yêu vì không phải ghen tuông, quản lý mới là yêu.
Trong cuộc sống hôn nhân, mỗi người đều muốn có một khoảng trời riêng để dành cho những công việc hay sở thích cá nhân của mình. Chính vì thế, chúng ta lại càng cần tôn trọng khoảng không gian tự do ấy của vợ hoặc chồng.
Đôi khi, điều tuyệt vời nhất bạn có thể làm cho người ấy của mình lại là để họ được ở một mình. Đừng vì họ đã là vợ/chồng của mình thì bằng mọi giá bạn phải biết họ đang ở đâu, làm gì, suy nghĩ gì. Đó là chuyện không tưởng, vì nếu muốn, họ vẫn có thể nói dối.
Do đó, thay vì quản lý thì hãy chia sẻ để vợ/chồng vừa có trách nhiệm vun vén hạnh phúc của gia đình mình vừa có được khoảng không gian riêng.
Theo Phunuvagiadinh
'Chuyện yêu' sẽ thế nào khi chàng stress? Cuộc sống hiện đại, đàn ông chịu nhiều áp lực trong công việc, gia đình, tiền bạc... khiến chàng lo lắng. Căng thẳng làm giảm testosterone và đương nhiên, ảnh hưởng tiêu cực đến ham muốn tình dục. Khi stress trong công việc lên đến mức nguy hiểm thì sự ưu tiên của chàng sẽ thay đổi. Thay vì chuyện ấy, chàng sẽ...