Ngoại tình, em có dám chăng?
Em đã là đàn bà. Một người đàn bà vô cùng chỉn chu, chịu thương chịu khó, chung thủy, đảm đang…
Có phải em đã biến mình thành một người đàn bà mà mọi người đàn ông (trong đó có anh) đều muốn vợ mình giống như thế? Nghĩa là: ngoan ngoãn, biết nghe lời, biết kiếm tiền và tự nuôi được bản thân và cũng không cần quá xinh đẹp nhưng không có nghĩa là không xinh. Có phải đàn ông chỉ cần có thể ở người đàn bà làm vợ. An toàn, sạch sẽ và độc lập. Để mỗi khi người đàn ông bước ra khỏi cuộc sống bon chen, xô bồ để bước về nhà là có ngay một cô vợ đảm đang đứng chờ trong một không khí dễ thở hơn, trong một căn nhà mà người ta gọi là tổ ấm, vì là tổ ấm nên sẽ bình yên hơn!
Cho nên, khi nào em cũng điềm đạm và dịu dàng như anh muốn. Dù thật ra, có khi khi em thực lòng muốn hét lên, muốn được ầm ĩ, muốn mở hết volum… và muốn được giận dữ… Nhưng vẫn chưa, chưa khi nào em làm thế. Cho nên em vẫn là một người đàn bà mô phạm như anh muốn. Một điển mẫu hoàn hảo như anh muốn. Và chúng mình sống bên nhau như hai người hoàn hảo. Liệu cuộc sống như thế có khiến anh hài lòng không? Có khiến anh hạnh phúc không? Và nhiều khi em cũng tự hỏi mình câu hỏi ấy… Để rồi em chôn kín đi câu trả lời trong một góc con tim u uẩn của riêng mình.
Anh cũng là người đàn ông trầm tính, chỉn chu và cũng mô phạm như em. Một người chồng tốt, một người cha tốt,… (ảnh minh họa)
Người ta nói sống lâu nên thành ra quen có nhau chứ không phải là vì cần có nhau nữa. Có lẽ nào bây giờ em và anh cũng như thế? Chỉ là hàng ngày về nhà có người nấu cơm, có người ăn cùng, có người ngủ cùng và có lẽ là cả làm cùng chuyện ấy… Chứ cái lửa hừng hực, cái nỗi háo hức và ham muốn ngày nào cũng lạnh như viên than tàn lửa từ lâu rồi. Vậy mà sao anh cũng mặc nhiên cho đó là lẽ tự nhiên? Đúng sao, than cháy khắc có lúc tàn lạnh thôi. Ai mà cháy mãi được như ngày đầu, khi khi mới nhóm lên ngọn lửa lòng, ngọn lửa thương yêu.
Anh cũng là người đàn ông trầm tính, chỉn chu và cũng mô phạm như em. Một người chồng tốt, một người cha tốt,… Cuộc sống của chúng ta như hai viên bi quay tròn trịa. Chính vì chúng quá trọn trịa nên chỉ có thể nằm cạnh nhau chứ không thể nào bù đắp cho nhau như ngày nào được nữa. Và có lẽ vì thế mà tự chính bản thân mỗi viên bi ấy lại tự mãn về bản thân mình quá mức mà không cần để ý tới người ở bên mình. Để rồi, đến lúc chính chúng ta tự lăn vào một góc của riêng minh và tự mình ngặm nhấm những thứ mà chúng ta cho là hoàn hảo của bản thân. Mà không hề biết nó chính là khiếm khuyết trong chính cuộc hôn nhân này, trong chính cuộc sống chung của một người đàn ông và một người đàn bà. Cho nên rất nhiều lần em tự hỏi mình: Liệu anh có cảm thấy buồn tẻ khi sống cạnh em không? Còn em, em bắt đầu nhận ra sức chịu đựng của mình sắp vượt qua giới hạn mất rồi. Hay tại cái tuổi này, người ta lại bắt đầu tái nuối tiếc, tái mơ mộng và tái đòi hỏi những thứ ngọt ngào từ một người đàn ông?
Em đôi khi thấy thèm có giây phút được ngồi cạnh anh lặng lẽ, ấm áp, dựa vào đôi vai ấy, và nắm thật chặt bàn tay ấm ấy. Chỉ là để cùng nhau xem ti vi hay cùng nhau ngồi ngắm trăng, nói chuyện, hoặc chỉ là có đôi phút cứ ngồi như thế mà thôi. Em thấy thèm những buổi chiều về, hai vợ chồng sau một ngày xa cách anh sẽ quẳng chiếc cặp vào một góc nhà và chạy lại ôm em. Chỉ là ôm thôi, một cái ôm siết chặt nồng ấm. Em thấy nhớ, có đôi lần anh còn hỏi vì sao em buồn? Có anh rồi mà vẫn buồn và cô đơn sao? Chỉ cần thế thôi mà bao nhiêu nỗi buồn và cô đơn trong lòng một người đàn bà bỗng trở thành vô lí… Đúng, có anh rồi mà!
Video đang HOT
Phải bó buộc mình vào cái khuôn khổ bé nhỏ đó, chính em không chịu nổi. Anh, chồng em, anh có biết, đôi khi em muốn ngoại tình không?(ảnh minh họa)
Nhưng tất cả những điều đó theo thời gian đã như một người khách hiếm gặp không khi nào quay lại nhà mình nữa. Anh mặc em với những nỗi buồn và cô đơn ngày càng có lí của riêng mình? Và cũng chính vì bỏ mặc, mà em tự khép mình và sống âm thầm lặng lẽ bên anh như một người vợ kiệm lời và bình thản. Nhưng chính em cũng thấy sợ những cơn bão lòng khi chúng bật tung ra. Khi trái tim bình thản không có nghĩa nó đã chia lì. Chỉ là một giấc nghỉ dài cho một mùa xuân mới mà thôi. Nhưng từ khi nào, anh đã từ chối mình là ngọn gió đông ấm áp ấy?
Để rồi bỗng một ngày em lại muốn ngoại tình. Em muốn được hồi hộp như ngày nào, muốn có cái cảm giác đang có một người đàn ông mong nhớ mình, muốn được ai đó khao khát mình và muốn được ai đó đang chờ đợi mình… Nghĩa là em vẫn muốn được sống hân hoan, vẫn muốn được sống cuồng nhiệt và vẫn muốn được yêu… Và nhất là em muốn được làm tình như tình nhân chứ không phải như hai đứa bạn thân ngượng ép… Đàn bà như thế có gọi là lăng loàn không? Đàn bà như thế có gọi là hư hỏng không? Nếu như thế là méo mó, em nguyện không muốn mình như viên bi trọn trịa nữa.
Phải bó buộc mình vào cái khuôn khổ bé nhỏ đó, chính em không chịu nổi. Anh, chồng em, anh có biết, đôi khi em muốn ngoại tình không? Em muốn được hư hỏng theo cái nghĩa thông thường người ta khinh miệt và em muốn quẳng tất cả cái vỏ bọc để được sống cho riêng mình và được sống như mình muốn? Ngoại tình, anh nghĩ em dám không??
Theo VNE
Một sợi dây chuyền mặt ngọc
Thưa chú, việc chị Nga mất dây chuyền, không có bằng chứng cụ thể. Con nghĩ: Cả gia đình ta không phải phiền lòng chú ạ.
Cô hộ sinh khẽ hôn vào đôi má tròn trịa, nhỏ xíu của bé gái sơ sinh, quấn tròn trong tấm vải mới thơm tho, rồi trao vào tay Nga dặn dò: "Chị cho bé ăn chút sữa hộp. Hãy để cho mẹ bé nghỉ ngơi, cô ấy còn mệt, sinh con đầu lòng mà tới 3,5kg kia mà".
Cơn đau đã dịu dần, mệt mỏi rã rời, Nhị có cảm giác chơi vơi giữa buồn và vui, cảm động, sám hồi lẫn lộn. Như linh hồn một kẻ chứng kiến đồng loại chở thi hài mình, hạ huyệt xuống lòng đất. Lòng đất muôn đời, sinh sản hạt gạo trắng thơm, nuôi hết thẩy chúng sinh. Lòng đất lại tiếp nhận, ôm những xác chết vào lòng. Kẻ chết đã từng vô ơn, bạc nghĩa, dồn những thứ phế thải xuống đất. Con người bưng bát cơm thơm, có biết ơn đất mấy khi? Đáng tiếc cho những kẻ tìm đến lương tâm, sau khi đã ngàn lần phạm tội, mà không còn cơ hội chuộc lại.
Nhị là bạn thân của Nga, cùng công tác ở một cơ quan xuất nhập khẩu. Hiếu - anh ruột của Nhị, mang lòng yêu Nga rồi Nga trở thành chị dâu của Nhị. Những ngày nghỉ, vợ chồng Hiếu chở nhau đi chơi, Nhị thấy hình như bị anh ruột lơ là, không được chăm sóc yêu thương như trước. Trong họ, ngoài làng lại tấm tắc khen ngợi Nga xinh đẹp, nết na, khen vợ chồng Hiếu hạnh phúc. Nhị giận hờn anh trai, không hiểu mình vô lý. Nhị thù ghét, vì Nga có nhan sắc, làm anh mình mê muội mất phương hướng. Cô giận ông Trời không phú cho cô sắc đẹp bằng Nga. Dù Nhị mang guốc đến 15cm, dùng mỹ phẩm cao cấp thì vẫn không có được dáng dấp và cốt cách như chị dâu. Bí quyết hạnh phúc của phụ nữ, Nhị tin tưởng là nhan sắc. Nhị căm cái bóng đèn cao áp, làm mờ đi ngọn đèn dầu leo lét biết chừng nào! Nhị vừa ngứa mắt vừa khao khát sợi dây chuyền mặt ngọc trên cái cổ trắng ngần, cao ba ngấn của Nga. Đã nhiều lần, Nga ngủ trưa, khi vắng Hiếu, Nhị toàn dở trò "đạo chích" nhưng không thành. Hiểu được tâm địa của "giặc bên Ngô", Nga gói sợi dây chuyền vào trong nhiều lớp túi nilon, rồi hơ lửa, vo tròn như một trái táo. Vào một đêm mưa phùn, Nga lẹ làng, chôn xuống gốc cây si ngoài cổng.
Nhị xấu hổ vô cùng. Cô muốn đi lấy chồng để lánh mặt chị dâu (Ảnh minh họa)
Một tháng, sau khi Nga vào Long Khánh thăm mẹ. Trở về, cô hoảng hốt, cây si duyên dáng, rủ từng sợi rễ yêu kiều, lả lướt ngoài cổng không còn nữa. Xí nghiệp cơ khí đã bồi thường diện tích đất, và giá thành cây si, để mở rộng con đường nhựa. Người đào gốc cây si, lại chính là ông Luân - chú ruột của Hiếu. Vợ chồng Nga gặp riêng chú Luận, nhỏ nhẹ thưa chuyện sợi dây chuyền vùi dưới gốc si. Lòng tự trọng của người chú bị xúc phạm nặng nề. Buổi họp mặt với bà Mai, mẹ Hiếu và gia đình, chú Luận nói:
- Sợi dây chuyền của cháu Nga bị mất. Chỉ có một người cất giữ, mà chú là người nghĩ ngợi nhiều nhất. Trước vong linh bác Cả, chú đề nghị cả gia đình mình, cùng đến Đền Giải Oan, xin thần linh phán xử. Vì 4 người, trong số 5 thành viên của gia đình ta, ít nhiều mắc tiếng oan. Xin bác gái cùng các cháu đồng ý với chú.
Nhị hăm hở:
- Thưa chú, việc chị Nga mất dây chuyền, không có bằng chứng cụ thể. Con nghĩ: Cả gia đình ta không phải phiền lòng chú ạ.
- Nếu nói như cháu, thì cũng chỉ có một người không thành thật. Chúng ta cũng cần kêu lên cửa Thánh, xin giải oan cho 4 người được minh bạch.
Bà Mai, mẹ của Hiếu thở dài lên tiếng:
- Xin chú thư cho một tuần, tôi kêu gọi sự thành tâm của các cháu. Dù là ai đó giữ sợi dây chuyền, hãy đưa cho tôi là mọi việc êm đẹp. Đền Giải Oan ở làng mình, từ xưa linh lắm. Ai có tội mà dám thề gian trước bát hương đều bị phạt nhãn tiền. Ai trong nhà này bị phạt thì chị cũng đau lòng.
Mấy đêm liền, Nhị bị lương tâm hành hạ. Cứ chợp mắt là cô gặp ác mộng: Thấy một đoàn quỷ dữ, mặt mũi đen sì, mắt rực đỏ lòm như cục lửa, hiện lên, đọc thánh chỉ có câu: "Vào giờ Mậu Tí ngày Bính Tí, tháng Ất Dậu, năm Kỷ Sửu, tội đồ Nguyễn Thị Nhị đã theo dõi chị dâu là Phạm Thị Hồng Nga, cất giấu sợi dây chuyền 3 đồng cân vàng 999, có mặt ngọc nặng 1 đồng cân dưới gốc cây si, hướng mặt trời mọc. Sang giờ Kỷ Sửu cùng ngày, thị Nhị đã đào lên, lấy cắp vật nữ trang nói trên rồi giấu vào góc hòm quần áo. Thổ địa đã chứng giám...". Đoàn quỷ đằng đằng sát khí ép cô vào chuồng cọp. Nhị thét lên, tỉnh dậy vẫn chưa hết kinh hoàng. Mồ hôi vã ra như tắm, Nhị thức đến sáng mà vẫn chưa hết sợ.
Ánh mắt cô ngoan ngoãn, dễ thương, như đứa trẻ có lỗi, được tình yêu thương của mẹ hiền cảm hóa (Ảnh minh họa)
Mấy ngày sau, ông Luận, bà Mai cùng gia đình họp mặt. Ông Luận vui mừng tuyên bố: "Cháu Nhị thấy chị Nga dại dột, lấy báu vật trong hòm, chôn giấu gần mặt đường, nên đã cất giữ hộ. Sợi dây chuyền được hoàn lại cho chị Nga. Chú thay mặt gia đình, cảm ơn sự thành tâm của cháu Nhị. Yêu cầu gia đình ta giữ kín sự việc nói trên, đồng thời bãi bỏ việc lên Đền Giải Oan" .
Nhị xấu hổ vô cùng. Cô muốn đi lấy chồng để lánh mặt chị dâu. May ra cô cũng có được diễm phúc, được chồng yêu chiều như Nga.
Kết quả cuộc đi tìm vận may của Nhị là cái bào thai đã gần 4 tháng! Trần Diên - gã tình nhân của Nhị - làm nghề buôn bán rắn, bìm bịp, tắc kè... đã trốn biệt về quê để lại cho cô một khối tình oan nghiệt. Bà Mai cực lực phản đối việc Nhị sẽ sinh con ở nhà, vì bà muốn giữ gìn danh dự gia đình.
Nhị bị thất tình, mang tội bất hiếu, làm nhục gia phong. Thân thể và tinh thần của cô đều không nơi ẩn náu. Nga đã vui lòng dẫn Nhị vào Long Khánh gặp bà Tâm, mẹ của Nga, bà đồng ý cho Nhị tá túc ở nhà bà. Sau khi mẹ tròn, con vuông, bà chấp nhận nuôi cháu bé, nếu khi nào Nhị có điều kiện thuận tiện thì đón con về. Bằng không bà sẽ cưu mang cháu đến trưởng thành. Bà nói với Nhị: "Phật ngôn dạy: Cứu nhất nhân đắc kỳ vạn phúc, huống chi tình nghĩa hai nhà như một".
Cánh cửa phòng khe khẽ mở, ánh sáng ấm áp lồng bóng Nga, ùa vào phòng, Nga nâng Nhị ngồi dậy, dịu dàng:
- Em ráng dậy ăn tô cháo cho khỏe. Chị em mình nói khẽ, đừng làm động giấc ngủ em bé, nó đang ngủ ngoan lắm. Em đừng nghĩ ngợi nhiều mà sinh bệnh, Chị còn ở đây chăm sóc em.
Nhị im lặng nhìn chị. Ánh mắt cô ngoan ngoãn, dễ thương, như đứa trẻ có lỗi, được tình yêu thương của mẹ hiền cảm hóa.
Theo VNE
Mình phải xa nhau thật sao anh? Anh yêu à! Anh có biết là giờ em nhớ anh nhiều lắm không? Em nhớ những lúc mình bên nhau, nhưng lúc nắm tay anh, những lúc ôm anh... Anh là tình yêu đầu tiên của em, mối tình đầu của em. Anh cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là chờ đợi một người và có một người...