Ngoại tình do thèm khát được… hôn!
Tôi đã phản bội chồng để nhận về nụ hôn, cái nắm tay, ánh nhìn trìu mến… ngờ nghệch lắm phải không?
Nực cười lắm phải không? Hoặc là ngờ nghệch hoặc là ngu ngốc? Tôi tin mọi người sẽ nghĩ về tôi như vậy. Tôi cũng không dám dùng từ gì để diễn ra về mình lúc này. Tôi đã phản bội chồng để nhận về nụ hôn, cái nắm tay, ánh nhìn trìu mến… Dù thế, tôi vẫn là một người đàn bà cắm sừng lên đầu chồng. Tất nhiên, điều đó chẳng thể nào chối cãi được nữa. Tôi không biết mình có thể quay về con đường nơi mà tôi đã đi hay không. Nhưng giờ đây tôi vẫn muốn phiêu, vẫn muốn chạy theo cái cảm giác ngọt lịm của nụ hôn và sự ấm nóng từ bàn tay che chở của người tình. Tôi chỉ cần thế thôi, chỉ cần thế mà tôi đã ngoại tình…
Thời đại này người ta ngoại tình thiếu gì? Ngoại tình vì thèm tiền, ngoại tình thì thích sex, ngoại tình vì mốt… Có trăm ngàn lí do để người ta yêu chồng thì cũng có ngần ấy lí do để người ta chán chồng và yêu người tình. Cũng có người che giấu, cũng có người công khai, cũng có người thấy tội lỗi và đương nhiên cũng có người thấy… vô tư… Nhưng dù ngoại tình vì lí do gì, dù mang một cảm xúc ra sao thì tất cả những người đàn bà ngoại tình cũng đều bị lên án, bị nói là người đã cắm sừng lên đầu chồng. Và tôi cũng không phải là ngoại lệ. Vì thế mà tôi không bao biện cho lỗi lầm của mình.
Đã từng có thời tôi yêu ngây dại, từng có thời tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ yêu, sẽ nắm tay, sẽ hôn một ai khác ngoài anh – chồng tôi bây giờ. Cái thủa tình yêu hừng hực cháy trong lòng thường hay cho người ta những mộng tưởng như vậy. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tôi và anh gọi nhau bằng vợ, bằng chồng.
Tôi những tưởng khi người ta đặt bút kí lên tờ giấy kết hôn, chính thức gọi nhau vợ chồng thì tình yêu sẽ vì thế mà nhiều lên vì điều đó thiêng liêng lắm. Nhưng anh – chồng tôi đã không như vậy. (Ảnh minh họa)
Tôi những tưởng khi người ta đặt bút kí lên tờ giấy kết hôn, chính thức gọi nhau vợ chồng thì tình yêu sẽ vì thế mà nhiều lên vì điều đó thiêng liêng lắm. Nhưng anh – chồng tôi đã không như vậy. Ngày yêu anh ngọt ngào bao nhiêu thì khi cưới xong anh trở nên lạnh lùng, vô cảm bấy nhiêu. Chồng tôi sống như một người đàn ông hiện hữu trong nhà để ăn, để lên giường, để ngủ. Không còn những ngày đi chơi, không còn những khoảnh khắc vợ chồng dành cho nhau… Anh gọi những điều đó “dở hơi, rảnh rỗi quá đáng”.
Tôi còn nhớ, buổi sáng hôm ấy, khi anh chuẩn bị ra khỏi cửa đi làm, tôi ghé lại gần chồng muốn đặt lên môi anh một nụ hôn chào tạm biệt thì anh quay ngoắt đi “Rách việc”. Tôi đã đứng chết lặng ở đó dù chồng đã đóng cảnh cửa lại và đi làm. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình bị bị ngợp và sốc vì anh. Tôi không phải là người lãng mạn thái quá, hay đòi hỏi ở anh những điều quá quắt. Cái tôi cần chỉ là những khoảnh khắc vợ chồng dành cho nhau, sự quan tâm và đôi khi là một vài điều nhỏ nhặt nhưng chồng tôi không bao giờ làm được.
Đi cùng nhau sang đường, anh phăm phăm bước một mình. Để rồi khi ngoảnh lại, tôi vẫn đứng giữa đường với ngổn ngang xe cộ mà tôi chưa biết làm cách nào để vượt qua. Lúc đó tôi thèm khát một cái nắm tay thật chặt của chồng biết nhường nào. Lúc ốm nặng nằm trên giường, tôi mong một cái hôn nhẹ lên trán trước khi anh đi làm và để tôi lại một mình… Nhưng mọi thứ là điều mong ước quá xa vời…
Chồng tôi vô tâm đến mức tàn nhẫn và đáng sợ. Cuộc sống bình thường anh lạnh lùng, dửng dưng đã đành, những ngày lễ, ngày kỉ niệm anh cũng không bao giờ dành cho vợ lấy một chút gì đó gọi là ngọt ngào. Anh mải mê với kiếm tiền, với những giấc ngủ mà quên mất tôi cũng chỉ là một người vợ, một người phụ nữ.
Video đang HOT
Tôi và người tình không đi quá giới hạn. Tôi không cho phép mình làm thế. Chỉ là những chiều mệt mỏi, tôi và anh đi dạo dọc bờ biển, nắm tay nhau, im lặng đủ để nghe thấy tiếng thở dài của nhau. Anh hôn tạm biệt tôi khi chúng tôi ra về… (Ảnh minh họa)
Và rồi tôi ngoại tình. Đó là một người đồng nghiệp. Anh chưa có gia đình và tôi không bao giờ nghĩ sẽ lấy anh. Tôi không xứng đáng với anh. Nhưng anh lau nước mắt cho tôi khi biết tin người thân của tôi mất. Anh nắm chặt tay tôi khi tôi run lên vì lạnh. Anh hôn lên trán tôi khi tôi sợ sệt, ôm tôi vào lòng. Và anh hôn tôi, một nụ hôn nồng nhiệt nhất. Anh dành cho tôi những sự ngọt ngào mà không cần tôi phải cầu khiến.
Tôi biết, mọi người có thể nghĩ tôi ích kỉ khi mơ mộng hão huyền. Nhưng tâm hồn người phụ nữ như một cánh đồng cỏ khô và luôn cần sự yêu thương của người mình yêu tưới mát. Anh ấy đã làm giúp tôi, đã làm hồi sinh tình yêu trong tôi mà tưởng chừng nó đã chết kể từ khi tôi yêu chồng. Tôi cũng không ngây thơ khi nghĩ rằng tôi sẽ lấy anh ấy. Vì biết đâu đó anh ấy lại trở thành một người như chồng tôi bây giờ.
Tôi và người tình không đi quá giới hạn. Tôi không cho phép mình làm thế. Chỉ là những chiều mệt mỏi, tôi và anh đi dạo, nắm tay nhau, im lặng đủ để nghe thấy tiếng thở dài của nhau. Anh hôn tạm biệt tôi khi chúng tôi ra về… Tôi không biết bao giờ mọi thứ sẽ chấm dứt nhưng tôi cảm thấy mình được an ủi vì những điều yêu thương mà anh trao tặng.
Tôi biết mình đã sai. Nhưng ở đời để giữ chân một người đàn ông không bao giờ phản bội khó hơn nhiều so với giữ chân một người phụ nữ yêu chân thành. Chỉ cần đàn ông hiểu được, phụ nữ dù là cô gái tuổi 18 hay là bà lão tóc bạc thì trái tim cũng cần được yêu thương…
Theo VNE
Chẳng còn biết tin vào ai
Bố mẹ cháu không thông cảm mà còn nói bóng gió cháu là đứa con gái hư hỏng. Thưa bác sĩ Lương Cần Liêm, nhà cháu có 3 chị em, cháu là em út. Chị cả và anh thứ hai của cháu đều đã đi làm và khá thành đạt. Đường học của cháu khá vất vả. Nếu chị và anh cháu đều đỗ vào trường đại học danh giá thì cháu phải thi năm thứ hai mới đỗ đại học mà lại là một trường đại học dân lập. Chị và anh cháu tốt nghiệp ra trường là có ngay việc làm với thu nhập cao. Còn cháu đã gần một năm nay không xin được việc. Bố mẹ cháu luôn nói cháu là đứa bất tài. Cháu đã gửi đơn đi xin việc, nhưng toàn bị lừa đảo. Tiền không có, suốt ngày lên facebook và các trang mạng xã hội để "chém gió". Nhiều lúc cháu thấy chán đời và đã nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà một lần cháu lại chat với một người muốn tìm bạn đi chơi ngày lễ. Được hứa trả một khoản tiền lớn và được thoát khỏi cuộc sống đơn điệu. Nhưng lúc đi cháu mới biết mình bị lừa. Để được nhận tiền cháu phải đồng ý tiếp khách (quan hệ tình dục) với hai người đàn ông đáng tuổi bố của mình. Tại một địa điểm cách Hà Nội hơn 70km, cháu gọi điện cầu cứu gia đình thì bố cháu hét lên: " Ngu thì chết, không ai cứu mày được!" Cháu quá thất vọng và tự hỏi tại sao những người thân nhất của mình lại đối xử với mình như thế? Nếu cháu có bị bắt cóc và bị bán đi nước ngoài thì chắc cũng chẳng ai quan tâm!
Trong lúc hoang mang, cháu lao thẳng ra đường lớn và gặp một chiếc xe chạy về hướng Hà Nội. Nhìn điệu bộ hốt hoảng của cháu, người lái xe đã đi được khoảng gần 100m rồi quay lại. Người lái xe xuống hỏi cháu làm sao? Nghe cháu kể câu chuyện trong cơn hốt hoảng, anh bảo cháu lên xe anh chở về Hà Nội. Lúc ở trên xe cháu và anh không nói chuyện gì với nhau. Thỉnh thoảng cháu thấy anh nghe điện thoại công việc. Cháu đoán anh là một doanh nhân. Anh hỏi cháu địa chỉ nhà ở đâu và anh đưa cháu về tận nhà. Lúc cháu vào nhà thì đã gần 23g. Cháu không kịp hỏi tên hay số điện thoại của anh mà chỉ lí nhí cảm ơn. Cả nhà xâu vào mắng nhiếc cháu. Cháu hét lên đập phá tất những gì có thể. Cả nhà cháu bị một phen hết hồn, vì cháu chưa bao giờ như thế.
Mọi chuyện dần nguôi, thì đùng một hôm mẹ cháu gọi điện nói về nhà ngay có người cần gặp. Cháu về thì gặp lại ân nhân - người lái xe đưa cháu về Hà Nội vào cái đêm kinh hãi đó. Anh đến cùng một người phụ nữ mà anh giới thiệu là vợ và chỉ để cháu làm chứng cho việc vào khoảng thời gian đó anh chở cháu từ nơi cháu bị nạn về Hà Nội, chứ không phải "hú hí với mấy em gái chân dài" ở một khách sạn trong khu phố cổ Hà Nội. Vợ anh là một người ghen khủng khiếp. Chị ta nhìn cháu chằm chằm từ đầu đến chân. Rồi nhảy bổ định ăn thua với cháu. Chị ta gào lên gọi cháu là ca-ve cao cấp, rồi nhiếc móc anh chồng giữa những người chẳng hề quen biết. Anh chồng bình tĩnh giải thích nhưng chị vợ cứ bù lu bù loa. Cháu tức quá lao vào bếp cầm con dao lớn ra dọa chém thì chị ta mới sợ chạy vội lên xe. Anh chồng vội vàng xin lỗi cháu và bố mẹ cháu rồi lên xe. Bố mẹ cháu không những không thông cảm cho cháu mà còn nói bóng, nói gió cháu là đứa con gái hư hỏng.
Cháu không hiểu sao mình lại bị đối xử tệ đến thế. Không hiểu sao những người tốt như người đàn ông đã đưa cháu về trong buổi tối cháu bị nạn lại có một người vợ xấu cả người, cả nết như thế? Tại sao bố mẹ cháu không tin cháu? Cháu còn biết tin vào cái gì đây?
Cháu mong nhận được tư vấn của bác sĩ!
H.Minh (HN)
Khi còn trẻ thơ thì gia đình là nơi để xây dựng niềm tin vô điều kiện (Ảnh minh họa)
"Dâm dục thường" là gì?
Khi còn trẻ thơ thì gia đình là nơi để xây dựng niềm tin vô điều kiện. Hoặc tin nhau theo sự thật của con người vì có tình yêu gia đình; hoặc tin theo một lý tưởng nào đó mà khi thất vọng thì hết tin nhau, rồi thậm chí muốn đánh cho thật đau để hy vọng cái lý tưởng bỗng nhiên thành thật. Trường hợp đầu là cái bình thường nhất. Trường hợp sau là "dâm bình thường" tức là làm đâu thiên hạ để hả giận tâm mình. Nếu yêu nhau với lòng tin người thật sự thì dẫu sao đi nữa, mình vẫn tin nhau, dù là bệnh, dù là bị án tù, dù có tật nguyền, dù thất bại (nhưng cái gì cũng chỉ tương đối thôi).
Hiện nay cháu hết nghĩ gia đình là nơi để tin nhau, còn xã hội là nơi đề phòng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Chỉ còn cháu với chính mình. Thế là cháu đã bước vào thế giới người lớn rất hỗn tạp.
Vậy ta phân tích tình hình như sau:
Trường hợp 3 là của gia đình cháu hiện nay: Cháu tin nơi gia đình mà chính cha cháu không thương cháu (mà chỉ thương ông ấy). Cũng là trường hợp của bà vợ ghen vì bà không tin bản thân nên không tin chồng và không tin cháu luôn. Nói gọn lại là những loại người này không tin ai: Bà sợ cháu là chính bà sợ bà, chỉ biết dùng bạo lực như là bằng chứng của sự thật, lấy cái làm đau đớn để thỏa mãn cái nghi vấn của mình... Cái "dâm dục bình thường" rất phổ biến.
Trường hợp 2 là biết bằng cấp của tôi có giá trị, trình độ của tôi có ý nghĩa mà tôi không tin tôi vì lý tưởng của tôi là phải bằng hai anh chị tôi, phải cho ba mẹ tôi hài lòng. Tôi tự đánh giá tôi quá thấp, lộn tánh khiêm tốn với cái mất tự tin. Như thế, lý tưởng thật của tôi bị lý tưởng bên ngoài lôi cuốn, đè bẹp. Tôi tự đặt mình vào thế thất bại: Khi đi phỏng vấn xin việc thì tâm lý tê liệt, nói cà lăm, toát mồ hôi, đến trễ giờ... Tức là cái khách quan bên ngoài có thật mà cái chủ quan bên trong của mình khó chấp nhận được.
Có gì quái gở vậy?
Trường hợp 4 là trường hợp tiếp theo của số 2. Đây gọi là tâm lý thất bại. Cháu đánh giá quá thấp tài lực của cháu - gọi là số xui - rồi cháu trình bày sự việc như thế nào mà người ta thấy không ổn, không thực tế, không phải là cháu. Tức là chủ quan mình thành cái khách quan của bên ngoài.
Trường hợp 1 là đẹp nhất: Cháu là người thật, gặp người thật... dù cháu ngây thơ nên bị lừa... vì quá tin vào cuộc sống trên mạng. Trên đời càng ít trung gian thì càng tốt, càng ít tô màu là càng gần sự thật.
Làm thế nào?
Cháu lấy kinh nghiệm làm mô hình cho sự thành công ngày mai. 1) Cháu không giống hai anh chị vì cháu là út trong nhà. 2) Tôi lấy giả thuyết tâm lý là cháu không được cha mẹ chú ý như hai anh chị. Nếu ông bà chú ý mà thấy cháu "yếu" thì ông bà phải thương thêm, giúp thêm chứ làm sao mà đối xử tệ như thế được. Tức là ông bà chỉ chờ đợi cháu như thế là như thế, tức là mạng cháu đúng với cái tâm lý thầm kín ông bà chờ đợi. 3) Cháu thật tình với người lạ mà không sợ sai lầm thì cháu là người can đảm không sợ sự thật, biết bảo vệ sự thật và dùng sự thật làm thước đo con người. 4) Cháu từ từ học cách phòng thủ để tiến tới chớ không rút lui: Tức là có chiến lược nói những gì để đạt mục tiêu chứ không phải nói hết như trong gia đình để bị "gậy ông đập lưng". Tôi tưởng cháu là phải nói với người đàn ông đã giúp đưa cháu về Hà Nội trong cái đêm hôm ấy là cháu đi tìm việc làm nhưng bị lừa, hơn là nói cháu không thích làm "chiêu đãi dâm"? 5) Cháu đừng nghĩ lập gia đình là giải quyết cái thiếu thành công hôm nay.
Bác sĩ Liêm
P/S: Đọc thư của cháu, tôi lại nhớ đến kết luận của một nghiên cứu khoa học về tâm lý vừa được công bố tại một hội thảo khoa học quốc tế mới đây ở TP.HCM (khiến các nhà khoa học nước ngoài bất ngờ): Yếu tố gia đình là nguyên nhân dẫn đến khủng hoảng tâm lý của người trẻ ở Việt Nam (trong khi ở nước ngoài thì gia đình là nơi trú ẩn và vượt qua các vấn đề tâm lý).
Theo 24h
Bi hài dâu mới lần đầu ra mắt Không ít nàng dâu mới run cầm cập khi chạm mặt bố mẹ và chị chồng tương lai. Dù biết "yêu nhau yêu cả đường đi lối về" nhưng những chị em lần đầu về ra mắt nhà chồng vẫn toát mồ hôi hột, vừa ngượng vừa sợ. Thậm chí họ còn run cầm cập khi chạm mặt bố mẹ và chị chồng...