Ngoại tình để dạy cho đàn ông một bài học?!
Là phụ nữ nhưng tôi cũng từng có những suy nghĩ kiểu như “tôi mà “thả câu” ở đâu là chắc chắn ở đó có “con cá” chết “!
ảnh minh họa
Sự tự tin ở những ưu điểm của mình cũng như một số “thành quả” nhất định trên tình trường ngày còn trẻ khiến tôi đã một lần sa chân vào vùng cấm: ngoại tình.
Tuy nhiên, tôi không ngoại tình theo cách của hầu hết những người đến với “sân chơi” nguy hiểm này để thoả mãn phần “con” đầy bản năng hay cái dục vọng thấp hèn của mình mà tôi ngoại tình chỉ để cho những gã đàn ông thích xem phụ nữ như thú tiêu khiển của mình biết: vỏ quít dày cũng có móng tay nhọn!
Đối tác” một thời của tôi là một người lịch lãm, thành đạt và phong độ, đẹp trai đúng nghĩa “chuẩn men”. Tuy nhiên, những “ưu điểm” ấy chẳng lọt vào mắt xanh của tôi nếu anh ta không vịn vào đó để có những phát biểu ngông cuồng, hợm hĩnh. Anh ta luôn khoe khoang với mọi người về khả năng chinh chiến trên tình trường cũng như tài “sát gái” của mình ngay cả khi đã có vợ đẹp con ngoan, gia đình hạnh phúc. Anh ta cho rằng phụ nữ bây giờ “dễ dụ”, dễ sa ngã, so với trước, phụ nữ bây giờ “ngon” hơn nhưng cũng kém “ngoan” hơn và anh ta chỉ cần búng tay cái “tách” là “hốt được cả rổ… gái bu theo”! Dù anh ta chẳng ám chỉ gì tôi nhưng tự trong thâm tâm, tôi thấy những gã đàn ông kiểu này cần phải được “nắn não” lại!
Video đang HOT
Tôi quyết tâm “cưa đổ” anh ta và đạt mục đích chẳng mấy khó khăn. Đàn ông mà, cứ đánh vào chỗ anh ta cần (chứ không phải thứ anh ta thiếu) là dù mạnh mẽ, cứng rắn hay “chảnh choẹ” cỡ nào cũng “đổ” ngay thôi, cứ như người bị điểm trúng “huyệt” ấy! Nhưng, mục đích của tôi khi dấn thân vào vũng lầy này không phải là tình yêu nên tôi nhanh chóng nhận ra: dường như sau giai đoạn ve vãn, cưa cẩm nhau, người đàn ông nào cũng “hiện nguyên hình” là một kẻ bê bối, ích kỷ và tham lam, lại cả thèm chóng chán. Cứ ngỡ có gì mới lạ, hoá ra chỉ có phần “mở bài” là hấp dẫn, còn “thân bài” và “kết luận” ai cũng như ai. Đúng lúc anh ta tưởng sắp được ăn dưa bở đến nơi, tôi đột ngột cắt cái rụp. Với lý do “chồng em biết chuyện rồi anh ơi, không buông nhau ra chắc ổng giết cả hai đứa mình mất!”, tôi hạ cánh an toàn mà chẳng lo giải quyết hệ luỵ gì, còn anh ta cứ tiếc hùi hụi khi sắp “thịt” được “con mồi” là tôi!
“Chia tay” rồi, tôi thấy anh ta thật đáng thương, vẻ oai phong, kênh kiệu (với phụ nữ) ngày nào biến mất nhường chỗ cho sự quỳ luỵ, hạ mình trông đến tội. Anh ta cứ thậm thụt, nài nỉ tôi cho anh ta một cơ hội, có lẽ khi “con ong” chưa kịp “tỏ đường đi lối về” thì chả ông nào chịu dừng lại. Thế đấy, đàn ông hay phụ nữ khi luỵ tình hay bị phản bội đều “thảm” như nhau chứ cánh đàn ông đừng nghĩ chỉ phụ nữ mới có thể là nạn nhân của thói phong tình. Đối tác của tôi khi bị “đá” một cách nhẹ nhàng như thế vẫn chưa kịp hiểu ra rằng những người phụ nữ liễu yếu đào tơ, đa sầu đa cảm và luôn giữ thế bị động trong tình yêu cũng có thể dạy cho những gã đa tình như anh ta một bài học!
Nhắc đến ngoại tình, người ta thường lên án đàn ông dù số lượng quý bà gia nhập “sân chơi” này ngày càng nhộn nhịp, xôm tụ chẳng kém quý ông. Tuy nhiên, hệ luỵ thường nghiêng về phía các chị em nếu chuyện ngoại tình vỡ lỡ, cho dù lý do đưa đẩy họ đến với cuộc chơi này là gì chăng nữa. Không chỉ xã hội lên án, người tình quay lưng, chồng trừng phạt, con cái không còn tôn trọng mà phụ nữ sau ngoại tình còn đối diện với sự ê chề, nhục nhã cũng như sự cắn rứt lương tâm không ngừng. Trái với đàn ông thường tự hào về bề dày “chiến tích”, phụ nữ luôn đau khổ nhiều hơn vì khi ngoại tình, họ thường yêu đậm sâu chứ không đơn thuần chỉ là sự đổi trao xác thịt.
Con người chỉ hơn loài vật ở chỗ có lý trí, biết yêu thương và suy nghĩ, mà tình yêu thì cao đẹp vô cùng. Khi chúng ta coi trọng phần bản năng của mình quá hoá ra chúng ta đang đi ngược lại với sự tiến hoá của loài người không hơn không kém!
Cũng may, chồng tôi vẫn chưa biết gì. Như người vừa đi vắng khỏi nhà mà quên khoá cửa, tôi rón rén trở về, mừng rỡ khi mọi thứ vẫn còn vẹn nguyên. Tôi trở nên cẩn trọng hơn sau lần “đi hoang” ấy, cứ sợ nếu “chơi dại” lần nữa, nếu không biết quý trọng những gì đang có, sẽ chẳng còn chốn để tôi quay về, bao nhiêu thứ quý giá hơn sau cánh cửa gia đình kia nếu có giữ được cũng chẳng còn ý nghĩa gì!
Theo PNO
Bố mẹ em chê tôi ít học
Yêu nhau hơn 1 năm, cho tới ngày xác định cưới xin, về nhà em xin phép tìm hiểu đi lại thì tôi lại bị phản đối.
Đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới, vì bản thân tôi luôn nghĩ, mình là trai thành phố, còn em tỉnh lẻ, lại còn gia đình không bề thế bằng nhà tôi. Vậy mà cuối cùng, chính tôi lại bị phản bội.
Ngày em về nhà tôi, bố mẹ tôi ưng em lắm, bố mẹ bảo em nhìn hiền lành, ngoan ngoãn, vui vẻ, ăn nói dễ nghe. Nói chung, bố mẹ tôi không chê trách gì em cả. Cả nhà đều đồng ý dù nhà em và nhà tôi cách xa nhau. Thấy tôi có vẻ cương quyết, bố mẹ đồng ý không một lời ngăn cản. Tôi thì luôn nghĩ, chỉ là vấn đề phía gia đình tôi, giờ cả nhà tôi chấp thuận em thì tôi chỉ đợi tới ngày về nhà em thưa chuyện, không còn gì to tát nữa.
Thế mà, nào ngờ, ngày về nhà em, tôi lại không được lòng như mong đợi. Có lẽ, em chưa nói chuyện tôi chỉ học hết trung cấp, còn em thì học xong đại học, thậm chí còn theo học thạc sĩ. Vì em làm nhà nước nên cần phải có tấm bằng đó. Với lại, em cũng đi du học nước ngoài về, thế nên, chuyện tôi thua kém em về trình độ cũng dễ hiểu.
Sau này, em rất có tương lai. Vì công việc của em với trình độ của em thật sự rất dễ có chỗ đứng, chỉ cần quan hệ tốt. Em cũng là niềm hi vọng của bố mẹ. Bố mẹ em luôn mong em sẽ lấy một người chồng học thức cao, công việc tốt, tri thức chứ không phải công việc làm thuê biết ngày nào ngày ấy ở công ty tư nhân như tôi. Nên khi hỏi tôi về công việc, về trình độ, và được tôi trả lời thẳng thắn, có vẻ, cả nhà em không hài lòng. Mọi người nhìn nhau không nói gì, chỉ chăm chăm gắp thức ăn.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện cưới xin nữa. Hôm sau, tôi nói với em, bố mẹ tôi cũng hết ý định về nhà em, nếu như vậy, em nên chọn cho mình người đàn ông khác, học cao hiểu rộng hơn em.(Ảnh minh họa)
Tôi đã hiểu phần nào. Sau hôm ấy, tôi có dò hỏi em nhưng em không nói. Em bảo, bố mẹ em không chê gì cả. Nhưng sao nhà em không niềm nở, không bàn tính chuyện cưới xin, làm tôi buồn quá. Chuyện cưới xin lẽ ra nhà gái phải sốt sắng chứ đằng này, cả nhà em cứ bình chân như vại.
Tôi thúc giục em cho bố mẹ tôi về chơi thì em bảo từ từ, vì nhà em chưa chuẩn bị tinh thần. Chúng tôi đã xác định rồi, bước đầu là phải để hai bên gia đình nói chuyện, có gì mà chưa được. Em làm vậy khiến tôi nghi ngờ tình cảm của em.
Thấy thái độ của tôi, em mới thú nhận tất cả. Em bảo, bố mẹ em chê tôi học ít. Vì sau này, người vợ mà học cao hơn chồng, công việc tốt hơn chồng sẽ nảy sinh nhiều thứ mâu thuẫn gia đình, vợ chồng khó mà hạnh phúc. Em bảo, bố mẹ em nói, một gia đình mà vợ giỏi hơn chồng thì gia đình đó khó ổn định được. Một là, người vợ sẽ ngoại tình vì chán chồng vô dụng, hai là chồng sẽ chán nản, sinh sự và vũ phu. Thế đấy, tại sao gia đình em lại võ đoán như thế. Nghe em nói, tôi chán hẳn.
Tôi không còn nghĩ tới chuyện cưới xin nữa. Hôm sau, tôi nói với em, bố mẹ tôi cũng hết ý định về nhà em, nếu như vậy, em nên chọn cho mình người đàn ông khác, học cao hiểu rộng hơn em. Khi đó, chắc em sẽ lấy tiến sĩ. Nghe vậy, có vẻ lúc này em mới &'tỉnh' ra. Em có vẻ tiếc tôi, hối hận và níu kéo. Em bảo từ từ em giải thích với bố mẹ. Nhưng tôi không muốn làm rể một gia đình coi thường tôi, coi thường gia đình tôi như vậy. Nếu em giàu có thì khác, đằng này, nhà em ở quê, nhà tôi ở tỉnh, em chẳng có gì, chỉ có cái mác học cao. Bố mẹ em không hiểu gì về con mình lại chỉ dựa vào chuyện đó mà ngăn cấm tôi, đúng là tôi đã nản lắm rồi! Vậy thì tôi đành cầu cho em hạnh phúc!
Theo VNE
Giả mang thai, rồi lại giả sảy thai Ham lấy chồng giàu và dùng cách của mình để đạt được mục đích, có thể với bạn sẽ là điều xấu. Nhưng với tôi, đó là một việc không có gì đáng xấu hổ cả. Vì tôi tin rằng, không chỉ riêng tôi, các bạn, chỉ cần là phụ nữ đều mong lấy được một người chồng giàu có, có thể lo...