Ngoại tình để có kinh nghiệm “yêu” vợ!
Đêm tân hôn, tôi háo hức và chờ đợi. Vậy nhưng, anh chẳng làm được gì, “thằng bé” mới khởi động được một lúc, vừa “vào trong” đã “òa khóc”. Tôi không biết anh nghĩ thế nào mà vẫn vui vẻ ôm tôi thì thầm những câu yêu thương rồi khe khẽ hát và lăn ra ngủ đến sáng…
Chẳng nhẽ anh nghĩ chỉ thế là “xong”? Anh từng nói tôi không phải là người đàn bà đầu tiên của anh. Vậy tại sao anh không biết, chỉ “yêu” có thế là không đúng quy luật, là có “vấn đề”? Giá như anh an ủi tôi một vài câu hoặc xin lỗi vì sự hồi hộp, vì chưa có kinh nghiệm trong chuyện ấy, rồi hứa sẽ làm tốt hơn ở lần sau, đằng này…
“Tôi cảm thấy bực bội khi chồng không làm theo đúng ý”
Những đêm tiếp theo tôi hy vọng anh sẽ làm tốt hơn, nhưng không có dấu hiệu gì. Còn anh thì vẫn thái độ hào hứng sau mỗi cuộc “yêu” như thể đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Đến nước này thì tôi không thể chịu được nữa, tôi đã phải bật thốt lên như dồn nén hết những bức xúc, hòng làm cho anh bẽ mặt: “Anh bị y.ếu s.inh l.ý thế này lâu chưa?”. Như bị dội nước lạnh, anh nhìn tôi ngạc nhiên rồi bỗng dưng đứng dậy mặc quần áo bỏ ra ngoài phòng khách. Lúc ấy tôi thấy đắc chí lắm, vì ít ra anh cũng phải biết mình có lỗi với tôi thế nào chứ. Anh không hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng chẳng một lời ăn năn để cho tôi bớt đi cảm giác hụt hẫng bấy lâu.
Tôi cũng chẳng thèm biết anh sẽ ra sao, tôi ngủ luôn đến sáng. Kể từ hôm ấy chúng tôi rơi vào chiến tranh lạnh. Mười ngày trôi qua, mỗi người một hướng, cùng giường nhưng không đắp chung chăn. Vợ chồng mới cưới mà đã nảy sinh mâu thuẫn chỉ vì chuyện chăn gối không hiểu nhau. Điều đó tôi cũng chẳng muốn chút nào, nhưng tôi không thể làm lành với chồng vì nếu thế, tôi sẽ lại tiếp tục phải chịu đựng cái kiểu “yêu mà như không” mãi thế được. Tôi chờ đợi tín hiệu từ chồng, tôi sẵn sàng cảm thông với anh nếu anh thực sự yếu về khoản ấy, nhưng ít nhất anh phải thừa nhận và khắc phục. Bản thân tôi lại nghĩ, những kẻ không biết mình dở thì không bao giờ nghĩ cách khắc phục cái dở ấy được.
“Theo thời gian, chúng tôi đã cân bằng được chuyện ấy”
Cuối cùng với sự lỳ lợm của tôi, anh đã chịu thua. Anh cất lời trước: “Sao em lại bảo rằng anh bị bệnh y.ếu s.inh l.ý?”. Tôi câng lên: “Vậy anh gọi việc đó là gì? Là ân ái với vợ à?”. “Anh không biết em đã quen việc đó thế nào, nhưng việc đó là bình thường với anh”. Cái giọng điệu của anh chẳng khác nào châm ngòi một cuộc chiến, vừa có ý xúc phạm tôi, vừa không thừa nhận mình có lỗi. Tôi được thể lại tiếp tục chỉ trích anh rằng làm như thế thà ngủ chay còn hơn. Anh là một kẻ y.ếu s.inh l.ý nhưng không thừa nhận, anh kém cỏi.
Video đang HOT
Cuộc chiến nổ ra đến nửa đêm cho đến khi anh xuống nước: “Thôi được rồi, anh sai, anh xin lỗi, nhưng em phải cho anh thời gian để rèn luyện chứ. Tại em hấp dẫn quá cho nên anh mới đầu hàng nhanh thế”. Lúc đó tôi mới thấy hả dạ. Để kết thúc chuỗi ngày chiến tranh lạnh, chúng tôi lại “yêu”, nhưng lần này cũng chẳng thay đổi là mấy… Tôi cũng không buồn lắm vì dù sao anh cũng đã thừa nhận và hứa sửa chữa.
Theo thời gian, chuyện ấy cũng có cải thiện đôi chút vậy nhưng như thế với tôi là quá ngắn ngủi. Tôi cũng chưa bao giờ chạm tới được cảm giác thỏa mãn hay biết cái cảm giác mà các bạn tôi tâm sự gọi là l.ên đ.ỉnh. Tôi khó chịu lắm nhưng như đã hứa với anh, tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi và giúp chồng cải thiện “chuyện ấy”. Anh bảo gì, tôi làm theo để anh chủ động mới có thể kéo dài cuộc yêu. Có những lúc tôi sắp “đến đích” thì anh đã “xong việc”, tôi đành phải nằm im trong tiếc nuối, coi như hy sinh cảm giác sung sướng để chồng “luyện võ yêu”.
Nhưng phải nói thật rằng, sự bức xúc khiến tôi thỉnh thoảng vẫn hờn dỗi với anh và tỏ ra bức xúc khiến anh vô cùng áy náy. Nhưng biết làm sao được, cái cảm giác không được thỏa mãn ám ảnh tôi, khiến tôi cảm thấy thiết thòi và cảm thấy số mình đen đủi khi lấy phải một người chồng “y.ếu s.inh l.ý”!? Chính vì tâm lý ấy cho nên thỉnh thoảng chúng tôi vẫn phải cãi vã. Có lần tôi bực tức đến nỗi đã gắt lên khi anh đòi yêu: “Thôi đừng làm mất thời gian của em nữa. Đã bảo đi khám thì không đi, lúc nào cũng ngụy biện là anh thiếu kinh nghiệm. Anh cần bao lâu để có kinh nghiệm. Sao anh không đi chơi gái đi mà lấy kinh nghiệm về phục vụ vợ?”.
Lần đó, anh cắn răng nhịn nhục chẳng nói gì. Bẵng đi nửa tháng chiến tranh lạnh, anh lại đòi hỏi. Lần này quả thật anh tiến bộ rõ rệt, thời gian yêu cũng lâu hơn nhưng cũng chỉ là một tư thế quen thuộc, cũng chưa khiến tôi thỏa mãn và l.ên đ.ỉnh. Tuy nhiên tôi biểu dương nỗ lực của chồng và hỏi xem anh làm cách nào để có thể yêu lâu hơn được như thế. Anh tiết lộ rằng đã xem phim s.ex rồi cố kìm nén cảm xúc. Sau đó t.hủ d.âm và thử cố kéo dài trước khi thằng bé “khóc”. Anh nói cách này học trên mạng và thấy có vẻ hiệu quả nên mang ra áp dụng.
Bỗng dưng tôi thấy thương anh, cũng vì tôi mà nỗ lực tìm cách khiến tôi thỏa mãn. Lần đầu tiên tôi ôm anh, vỗ về an ủi anh sau cuộc yêu. Tôi nghĩ rằng vì yêu tôi mà anh cố gắng bằng mọi cách, điều đó khiến tôi bỏ qua ham muốn để hòa thuận với anh.
Theo GĐVN
Đàn ông chỉ ăn cơm vợ nấu chẳng phải yêu thương gì, có chăng chỉ là sự ích kỷ
Nhiều người cho rằng, người chồng yêu vợ là người chỉ ăn cơm vợ nấu. Nhưng tôi lại nghĩ theo một chiều hướng khác, người đàn ông chỉ ăn cơm vợ nấu là một người ích kỷ.
Cớ sao chỉ ăn cơm... vợ nấu?
Cuối tuần hẹn gặp bạn lúc 9 giờ mà mãi đến tận 10 giờ rưỡi bạn mới đến. Bên cạnh váy áo cao gót, phấn son là lượt thì bạn xách theo một cái làn đi chợ lỉnh kỉnh thịt rau. Tôi trách khéo, sao hẹn bao nhiêu lần, giờ mới gặp được. Bạn kêu bận, vì phải làm việc nhà rồi phải đi Spa làm đẹp để giữ chồng.
Ngồi uống chưa cạn cốc nước thì bạn đã lục đục vội về nấu cơm trưa, mang đến công ty cho chồng. "Chồng tớ không bao giờ ăn cơm bên ngoài", bạn giải thích. Hầu hết thời gian trong ngày, bạn đều suy nghĩ đến việc nấu món gì cho ngon, trang trí thế nào cho đẹp, bạn nghĩ đấy là cách giữ chồng tốt nhất.
Quần áo của chồng phải đích thân vợ giặt tay, là phẳng chứ không chịu để người giúp việc làm. Bạn cho rằng, chồng bạn yêu vợ nên mới chỉ ăn cơm vợ nấu. Nhưng tôi cho rằng, người đàn ông chỉ ăn cơm vợ nấu là người đàn ông ích kỷ.
Ảnh minh hoạ
Những người đàn ông miệng nói thương vợ nhưng chẳng bao giờ chịu làm việc nhà giúp vợ, không biết nỗi vất vả của một người nấu bếp thì tình thương ấy cũng chỉ nằm trên đầu môi. Vì chồng chỉ ăn sáng ở nhà nên vợ phải dậy từ sáng sớm, lục đục hầm xương lấy nước dùng hoặc nấu cháo, có khi phải đồ xôi, làm bánh để đổi món.
Vì chồng chỉ ăn cơm vợ nấu nên cuối buổi, vợ phải hối hả về nhà lao vào bếp với dao thớt, nước lửa. Nếu người chồng có thể ăn uống đơn giản, chịu ăn đồ ăn người giúp đỡ nấu hay mua đồ ăn bên ngoài thì người vợ đã bớt vất vả, được thêm chút nghỉ ngơi.
Tôi thấy nhiều người phụ nữ dành cả cuộc đời mình để lo giữ chồng, mọi vui buồn cũng đều phụ thuộc vào sắc mặt của chồng cả. Có nhiều người vợ đi ăn cưới hay đi công việc cũng phải vội vàng về nấu cơm cho chồng "vì anh ấy không biết nấu" hay "anh ấy không chịu nấu".
Có những khi vất vả đi làm cả ngày, tối mịt mới về đến nhà, thấy chồng đã tắm rửa sạch sẽ, ngồi gác chân lên xem tivi, còn bếp núc lạnh tanh, ngay cả nồi cơm điện cũng nguội ngắt. Nhưng cơm nước đầy đủ dâng lên miệng chồng mà cũng không được một lời cảm ơn, có khi phải nghe đủ những câu phàn nàn "hôm nay nhà hết muối à?" "hôm nay đau răng hay sao mà luộc rau nhừ thế"... Người vợ, người đầy mồ hôi, tóc tai bết lại, ăn miếng cơm cũng không trôi.
Chiều chồng, chiều con không hẳn đã tốt
Có câu chuyện kể rằng, có một gia đình nọ, việc bếp núc lúc nào cũng do người mẹ đảm nhiệm. Trong một lần cả nhà bàn việc, người mẹ có góp ý vào nhưng chồng con đều tỏ ý khinh thường. Tối hôm đó, người vợ thay vì dọn cơm thì dọn cho cả nhà một chồng cỏ khô lên mâm cơm. Mấy người gào lên: "Bà điên à? Chúng tôi không thể ăn cỏ khô được".
Bà vợ thản nhiên đáp: "Vậy mà suốt hai mươi năm nay, các người không nhận ra điều đó ư?".
Những người vợ, người mẹ thường tự coi thường chính mình "không hiểu chuyện" vì quanh quẩn bếp núc rồi cũng dạy con phải biết nấu ăn và đảm đang việc nhà, không thì ế chồng. Câu nói "đường đến trái tim đàn ông thông qua cái dạ dày" được nhiều người coi là chân lý sống để giữ chồng. Suốt cả t.uổi thanh xuân lo để kiếm được một tấm chồng rồi lại dành cả cuộc hôn nhân để lo giữ chồng, dù chồng có tệ bạc, sai trái hay ngoại tình thì lại phải cố nhẫn nhục để giữ hôn nhân không đổ vỡ.
Ảnh minh hoạ
Thực ra đàn bà giỏi nấu ăn hay vụng nấu ăn cũng không khác nhau là mấy. Nấu ăn là việc có thể học được, chỉ cần chịu khó chứ không thực sự cần phải khéo tay. Đàn bà ở nhà lo bếp núc hay đi ra ngoài làm việc cũng không khác nhau là mấy. Quan trọng là ở thái độ của người chồng có biết tôn trọng vợ, có thương vợ hay không.
Người đàn ông chê vợ nấu ăn dở nhưng chưa từng chịu vào bếp cùng vợ, chưa từng mua cho vợ một món ăn để vợ khỏi vất vả hay dẫn vợ đi ăn một bữa tử tế bên ngoài thì cũng không xứng đáng được chê bai. Chê vợ nấu ăn không ngon, trách vợ không khéo léo để tìm kiếm niềm vui bên ngoài cũng chỉ là cái cớ đẻ ngụy biện cho thói trăng hoa của mình.
Cô bạn tôi xinh đẹp là thế, cúc cung tận tụy chăm lo cho chồng, bỏ hẳn công việc để ở nhà nấu cho chồng ngày ba bữa, tuần không ăn món nào quá một lần, giặt tay rồi tỉ mỉ là từng chiếc áo cho chồng nhưng rồi người chồng ấy vẫn ngoại tình.
Vậy nhưng, ngay cả khi người chồng đã ngoại tình rồi, trong cơn đau đớn, cô vẫn cố gắng học thêm món ăn mới để giữ chồng ở nhà ăn được bữa cơm. Cô vẫn không dám mặc kệ chồng một bữa nào nhịn đói hay phải đi ăn ngoài cả.
Người đàn ông được chiều chuộng quá nhiều đ.âm ra ỷ lại, họ sẽ coi thường những thứ mà mình nhận được. Người phụ nữ khôn ngoan không phải là người có thể làm được tất cả mọi việc một cách đảm đang và khéo léo.
Theo Eva
Bí mật đêm ngoại tình (Phần 18) Trong khoảnh khắc ấy Như Ý chợt nghĩ hay là vứt bỏ tất cả đạo đức và lương tâm của bản thân, cái thứ c.hết tiệt vẫn ngăn cản cô và khiến cô chạy trốn bấy lâu nay đi mà theo anh? Ông ta đưa cô đến một nơi có tên là Phúc Ký trà lầu. Đi vào bên trong có sân vườn...