Ngoại tình chỉ vì bồ khen có vòng 1 đẹp
Tôi không còn là người phụ nữ đoan trang và nhẫn nhục nữa, tôi không được mua quần áo mới, nhưng tôi đã đi sửa lại những quần áo cũ cho gọn gàng hơn, cho cổ áo trễ xuống vì người đàn ông mới của tôi khen tôi có vòng một đẹp.
Tôi lấy chồng đã được 12 năm. Vợ chồng tôi vốn tìm hiểu nhau đến gần 5 năm trời mới quyết định đi đến đám cưới. Tôi cũng không phải là người kén cá chọn canh gì mà vốn tính thận trọng. Vì vậy quyết định tiến tới với anh, tôi nghĩ đó không phải là điều sai lầm.
Nếu hỏi tất cả mọi người trong cơ quan, hàng xóm, trong gia đình và bạn bè, ai cũng bảo số tôi chắc phải ăn chay niệm Phật bao nhiêu năm trời mới lấy được người chồng tốt phước như thế. Đẹp trai, giỏi giang, biết ăn nói, yêu trẻ con, lại biết chiều cả người già, đi đâu cũng có người quý. Thậm chí có nhiều người phụ nữ còn nhắn tin cho tôi: “Chị may mắn vì đã đến trước em, không thì không bao giờ chị có cơ hội”.
Nhưng nào ai có ngờ đâu, người chồng mẫu mực mà mọi người biết đến chỉ là cái vỏ bọc. Bề ngoài với mọi người thì như thế, nhưng bản chất anh ta sâu cay và thâm độc vô cùng. Chừng ấy năm trời lấy nhau và sống bên nhau, chưa bao giờ tôi có quyền hành trong gia đình. Kể cả từ việc nhỏ nhất tôi cũng phải báo cáo. Hằng ngày đi chợ tôi phải gọi điện xin ý kiến anh xem nên mua món gì, sau khi được anh đồng ý tôi mới mua và phải về ghi lại xem mình đã tiêu bao nhiêu tiền. Anh sợ tôi mang tiền cho bố mẹ đẻ.
Chừng ấy năm trời lấy nhau và sống bên nhau, chưa bao giờ tôi có quyền hành trong gia đình. Kể cả từ việc nhỏ nhất tôi cũng phải báo cáo. (Ảnh minh họa)
Vì vậy, mỗi lần anh nghe điện thoại là các bà các chị trong phòng anh xót anh lắm, bảo sao anh đảm đang thế, sao anh phải khổ thế, lấy phải người vợ không biết đi chợ, cái gì cũng hỏi, rồi lúc đó anh chỉ cười nhạt và bảo: “Số cháu thế rồi, nhưng cháu thương vợ cháu lắm”.
Vì anh kiểm soát tôi chặt, nên không bao giờ tôi dư đồng tiền nào để mua sắm cho bản thân mình. Tôi có đi làm nhưng lương cũng không cao. Anh giữ toàn bộ số tiền của tôi, nói là để tự phân bố chi tiêu trong gia đình. Tôi cảm thấy mình không khác gì người ở.
Đi ra ngoài đường, không bao giờ anh cho tôi ăn mặc tử tế, nếu tôi ăn mặc gọn gàng, anh sẽ cau mày không đồng ý và bắt tôi mặc bộ quần áo tềnh toàng nhất và đi đôi dép lê cũ kỹ. Ra ngoài với bạn bè, anh mặc vest và áo sơ mi trắng còn tôi thì ăn mặc như ô sin. Bạn bè anh góp ý thì anh chép miệng bảo: “Khổ, có biết ăn mặc gì đâu, bảo mua mấy bộ quần áo mới mà cứ tiếc tiền”. Rồi mọi người lại quay sang bảo, nếu tôi cứ làm thế thì chồng tôi lại đi với gái, rằng tôi như mẹ của anh ấy chứ không phải là vợ…
Video đang HOT
Tất nhiên là sau tất cả những hành động anh đối xử với tôi như vậy, mọi người thương anh vô cùng và ủng hộ anh tìm người khác để khuây khỏa. Khi tôi đánh ghen thì mọi người xúm vào bảo vệ anh và nói tôi ngu, không biết giữ chồng. Tôi đau khổ lắm. Tôi đã suy sụp mất một tuần trời và cơ thể ngày càng héo úa.
Thế rồi trong một lần đi chợ, tôi đã gặp một người đàn ông, người đó đã làm đổ chiếc xe của tôi khi tôi đang lơ đễnh, anh ta hỏi han tíu tít và mua thuốc băng vết thương. Lần đầu tiên tôi gặp một người quan tâm chăm sóc tôi như thế. Chúng tôi đã quen nhau từ đó. Anh là người đàn ông tốt. Mỗi lần nói chuyện với anh, tôi cảm thấy mình như được tự do.
Anh là người đàn ông tốt. Mỗi lần nói chuyện với anh, tôi cảm thấy mình như được tự do. (Ảnh minh họa)
Tôi đã kể cho anh nghe về chồng tôi, về những thói gia trưởng và ích kỷ của chồng tôi. Anh ấy đã nghe và ôm tôi vào lòng, sau đó bắt tôi phải sống khác, phải sống tự do và thay đổi.
Từ đó, tôi không còn là người phụ nữ đoan trang và nhẫn nhục nữa, tôi không được mua quần áo mới, nhưng tôi đã đi sửa lại những quần áo cũ cho gọn gàng hơn, cho cổ áo trễ xuống một tí, tôi không mặc nội y vì người đàn ông mới của tôi khen tôi có bộ ngực đẹp. Tôi lén mua mấy chiếc quần lót mới, giấu vào xe máy và chỉ mặc khi gặp anh vì anh luôn thích ngắm tôi mặc độc chiếc quần lót trên người. Tôi đã ngoại tình. Chúng tôi trao đổi rất nhiều với nhau qua điện thoại và thỉnh thoảng có gặp nhau.
Tôi không mặc nội y vì người đàn ông mới của tôi khen tôi có bộ ngực đẹp. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết chồng tôi đã biết chuyện của tôi hay chưa. Tôi không biết là anh ta sẽ phản ứng như thế nào khi vợ anh ta ngày càng nổi loạn. Nhưng tôi không còn lựa chọn, chính chồng tôi đã buộc tôi phải làm như vậy.
Theo GĐO
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...