Ngoài than vãn, chồng không biết làm gì
Lấy một người chồng chỉ biết than vãn, thật sự khiến tôi thấy cuộc sống bế tắc, chán nản, không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân tẻ nhạt này nữa.
ảnh minh họa
Nhưng không lẽ lại ly hôn một cách dễ dàng? Không lẽ lại từ bỏ người đàn ông mình từng yêu và chăm sóc suốt bao năm như thế? Nói thì chồng không nghe, khuyên nhủ anh cũng không nghe, biết làm thế nào để cải tạo được người chồng như thế?
Đã là phụ nữ, ai cũng mong muốn lấy được người chồng tử tế. Tử tế không phải là anh ta giàu có, có tiền là được. Tử tế chính là nằm ở nhân cách, ở chí hướng của con người. Tôi từng ao ước như thế, nhưng với tôi, giàu có không thành vấn đề. Của cải làm nên từ hai bàn tay, chỉ cần hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, ắt sẽ có ngày được sung túc. Ấy vậy mà, trong gia đình, chỉ có người vợ có chí hướng, phấn đấu lo kiếm tiền, còn người chồng, ngoài than thân trách phận, anh chẳng biết làm công to việc lớn gì.
Từ khi lấy nhau, tôi nói anh đi xin việc khác, anh bảo &’thôi cứ làm ở đây đã, có gì tính sau. Nói chung là ở đây quá chán, cơ chế kém, lương thưởng kém, nhưng mà giờ biết đi đâu. Xã hội này loạn rồi, toàn con ông cháu cha, mình người trần mắt thịt, chẳng biết chỗ nào mà nhét vào’.
Nghe anh nói vậy, tôi lại động viên anh: &’Anh lo lắng làm gì chuyện đó, mình có võ, ắt có chỗ dụng. Anh không đi tuyển dụng, cứ ngồi một chỗ, biết chỗ nào hơn. Bây giờ, người ta phải tìm chỗ nào lương cao một tí. Chứ làm ở công ty anh, lương thấp tè, có ai muốn gắn bó lâu dài. Mà cơ chế lại còn kém, anh cứ cố làm gì. Có phải chỗ nào có tiền mới vào được đâu. Đầy chỗ cho người có năng lực mà’.
Thấy vợ nói thế, chồng tôi không bàn tán gì nữa. Lần nào nhắc đến chuyện công việc là tôi với anh lại tranh luận nảy lửa. Anh và tôi vốn không đồng quan điểm với nhau nên hễ nói ra là muốn cãi nhau. Tôi đành xuống nước.
Video đang HOT
Tháng, chồng đưa cho tôi được 5 triệu, thật sự, so với mức sinh hoạt phí của gia đình, số tiền đó chẳng đáng là gì. Nhưng biết chồng không kiếm được nhiều, tôi cũng chỉ lẳng lặng cầm và không nói gì, cố gắng chi tiêu tiết kiệm. Hai vợ chồng đi làm, tính ra chẳng để được đồng nào, nhất là khi có con cái. Tôi chỉ động viên chồng đi kiếm việc khác, có mức lương cao hơn nhưng anh cứ bảo &’kiếm ở đâu ra việc, tưởng kiếm việc dễ lắm à?’.
Như người ta, không xin được việc khác thì thôi, đừng nói gì, cứ an phận mà làm. Đằng này, tối nào anh cũng bài ca muôn thuở, kể tội ông này, bà nọ ở công ty, và chửi họ toàn là những người không có trình độ. Chồng hay có kiểu &’cái mụ giám đốc công ty anh, dốt điên đảo, thế mà được lên làm giám đốc. Công việc của mụ ấy, anh phẩy tay cái là xong, mụ làm mãi không xong mà lại được có quyền có chức, thật bất bình’. Rồi &’con bé Liên phòng anh, ngu lắm, nó không biết người khác khó chịu vì trình độ của nó hay sao ấy, anh bảo nó không nghe, cứ làm theo ý mình rồi tới lúc khóc tiếng mán’.
Thái độ của chồng khiến tôi khó hiểu. Dù không muốn nói ra nhưng trong lòng tôi lại nghĩ &’vậy sao anh không được thăng chức nhỉ, anh cái gì cũng giỏi hơn người khác, thông minh thế cơ mà? Chồng chỉ biết than vãn, chỉ biết chê bai người khác, còn bản thân mình thì lại không biết mình đang đứng ở đâu’. Nghĩ vậy thôi chứ tôi nào dám nói gì. Thật sự, tôi quá lo cho chồng mình, lo cho cả tương lai của hai mẹ con tôi.
Hôm tôi đi họp lớp với anh xong, về nhà, chưa kịp nằm nghỉ, anh đã nói cho một tràng bắt tôi phải nghe. Nào là &’chán quá vợ à, thằng T ngày trước nó học dốt thế mà giờ nó có công việc ngon, lương cao, lại có xe hơi đi. Nghĩ mà chán, không biết bao giờ mình mới được như nó. Thằng Mạnh cũng thế, vợ con nó xinh đẹp nết na lại khéo ăn khéo nói thế chứ. Nhìn nó đúng là thằng có tiền, đồng hồ xài hàng xịn, đi xe xịn, mình thèm chảy nước miếng. Ông trời thật không công bằng. Bao giờ mình mới được như chúng nó đây?’.
Tôi có thể chấp nhận một người chồng an phận, nhưng khó chấp nhận một người chồng chỉ biết than vãn, không có chí hướng, không chịu bươn chải. (ảnh minh họa)
Cả tối, chồng chỉ lẩm bẩm khen người này, người kia rồi lại tự trách mình, than số mình khổ. Chồng lại kêu ông trời với vợ &’sao số anh nó khổ thế chứ, làm mãi ở cái chỗ không ra gì mà không được thăng chức, hay mấy ông sếp không nhìn thấy năng lực của anh? Đi chỗ khác thì lại sợ không bằng chỗ này, thật sự quá là mệt mỏi’.
Một người đàn ông không có chí hướng, chỉ thích an phận rồi than vãn người ta vì sao lại giàu có, sướng, công việc tốt hơn mình, thật sự không thể dùng từ nào để miêu tả. Tôi chỉ ước ao chồng mình hiểu lý lẽ hơn một chút. Ở đời này, không biết ai hơn ai, chồng tôi có năng lực, có học giỏi nhưng không xông xáo thì sánh gì với những người mồm miệng khéo léo. Cái quan trọng trong công việc là cần ý thức tự giác, mồm mép, ngoại giao, thế mà chồng thì chẳng có tốt chất gì trong những thứ ấy. Tôi có cảm giác chán chồng vô cùng mà không thể nào nói ra.
Tôi có thể chấp nhận một người chồng an phận, nhưng khó chấp nhận một người chồng chỉ biết than vãn, không có chí hướng, không chịu bươn chải. Chỉ thấy người ta giàu mà trách số phận, không trách sao mình kém cỏi, không bằng họ.
Vợ con anh còn nghèo, còn khó khăn. Anh làm đàn ông trong gia đình, thế nào thì anh tính cả. Tôi chỉ cố gắng kiếm tiền, lo sinh hoạt cho gia đình, tôi còn phải dành thời gian lo cho con. Nếu anh không làm được, tôi xin nói thật, tôi cũng mặc kệ luôn. Không phải tôi đứng núi này trông núi nọ, nhưng nhìn bạn bè, chồng con của chúng nó chăm chỉ kiếm tiền, có chí hướng, kinh doanh này nọ rồi phất lên như diều gặp gió mà tôi thấy mừng khôn tả.
Theo Eva
Sự nghiệp thành đạt, tôi chán người chồng rất an phận
Tôi ngoài 30 tuổi, có chồng và hai con, một trai, một gái. Con cái ngoan ngoãn, xinh đẹp, thông minh, học trường quốc tế.
Cuộc sống vật chất đầy đủ, gia đình tôi có nhiều bất động sản ở Việt Nam và ở nước ngoài hiện đang cho thuê. Tôi hiện giữ vị trí quản lý cấp cao cho một công ty nước ngoài toàn cầu, đặt văn phòng ở Việt Nam. Ở bên ngoài nhìn vào, cuộc sống của tôi dường như quá hoàn mỹ. Điều này khiến tôi ngại ngần khi gửi tâm sự này. Tuy nhiên tôi hy vọng được nhận những lời chia sẻ chân thành.
Khi gặp chồng, tôi chỉ là một trong những thư ký của anh. Nhờ sự chỉ dạy của anh, tôi đã tiến bộ rất nhanh. Sau khi kết hôn, để tránh dư luận không hay về việc thăng tiến của tôi, anh đã xin chuyển đi công ty khác. Tôi đã thăng tiến rất nhanh ở công ty đó và đã đi qua hai công ty khác cho đến khi ở vị trí hiện tại. Thu nhập hiện tại của tôi đã tăng hơn 30 lần kể từ ngày làm thư ký cho anh. Con đường sự nghiệp của tôi thênh thang bao nhiêu thì ngược lại công việc của chồng tôi lại đi xuống bấy nhiêu. Từ vị trí tổng giám đốc mà hiện tại, sau 5 lần đổi việc, anh chỉ là chuyên gia tư vấn với mức lương chỉ bằng 1/4 trước kia.
Về vấn đề kinh tế, hơn 10 năm qua gia đình tôi chỉ đi lên. Tôi đã đạt được nhiều hơn so với mục tiêu đề ra cho mỗi năm. Chồng tôi là một người rất chân thành, đơn giản. Anh chẳng biết nói lời hoa mỹ hay làm những việc lãng mạn nhưng chăm sóc con cái rất chu đáo, luôn tôn trọng mọi ý kiến của tôi và đặc biệt anh gần như ngưỡng mộ tôi. Anh luôn tự hào về tôi mỗi khi anh nói với bạn bè, người thân. Điều mà tôi biết ơn nhất ở anh là từ ngày biết anh đến nay, tôi chưa bao giờ phải lo lắng anh có người khác. Anh khiến tôi có cảm giác yên tâm đến mức đôi khi tôi cũng tự hỏi có phải mình đang tự mãn quá không.
Điều khiến tôi buồn là anh sống đơn giản quá khiến tôi dần mất đi sự kính trọng đối với anh. Khi tôi biết anh, hào quang từ kiến thức của anh, từ vị trí anh đang đảm nhận khiến tôi say mê và lý tưởng. Tôi học theo anh và bây giờ còn thành công hơn anh ngày trước. Trong khi tôi không ngừng hoàn thiện mình, luôn mỗi ngày đặt ra mục tiêu cao hơn để phấn đấu thì anh lại đi lùi. Anh không hề cảm thấy buồn vì sự nghiệp thụt lùi.
Anh thậm chí còn nói với tôi rằng những năm ngồi trên ghế tổng giám đốc là những năm anh thấy mệt mỏi nhất. Bây giờ chỉ làm công việc chuyên môn bán thời gian, anh có nhiều thời gian để hưởng thụ cuộc sống, anh thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Với anh, niềm vui là được chăm sóc con cái và vợ, sáng dậy chuẩn bị bữa sáng cho vợ con, buổi chiều con đi học về thì chơi với con. Con được nghỉ hè thì mang con đi khắp nơi trên thế giới, khám phá những nơi mới lạ... Đối với anh, đó là niềm hạnh phúc mà anh sẽ không muốn đánh đổi bằng bất cứ vị trí nào, hoặc được trả bao nhiêu tiền.
Tôi thiết nghĩ những điều anh đang hưởng thụ đó cũng không có gì sai trái. Tôi cũng thấy may mắn vì anh yêu thương con như vậy. Nhưng sở dĩ anh có điều kiện hưởng thụ cuộc sống như vậy mà không phải lo đến kinh tế vì... có tôi. Và anh cũng thừa nhận như vậy. Anh luôn tự hào khoe với mọi người rằng anh may mắn lấy được người vợ quá giỏi giang và anh hạnh phúc khi làm người đàn ông phía sau vợ mình. Tôi đã trăn trở điều này nhiều năm gần đây.
Tôi nghĩ tôi vẫn thương anh sâu sắc. Chúng tôi có con cái, có lịch sử với nhau. Mỗi khi đi công tác, tôi vẫn luôn nghĩ đến anh và mua về hàng đống quà cho anh. Chúng tôi vẫn thường xuyên đi nghỉ cùng nhau và cùng con, nhưng trong lòng tôi luôn thấy bất mãn với sự tụt hậu của anh. Tôi nhận ra rằng thậm chí nhiều khi không dám nói là mình đã có chồng vì xấu hổ khi nói chồng mình hiện tại ở vị trí kém hơn mình nhiều như vậy.
Tôi cảm thấy tôi không còn tôn trọng anh như ngày đầu. Mà sự tôn trọng là yếu tố dường như quan trọng nhất với tôi để yêu một người đàn ông. Tôi tự hỏi mình hàng trăm lần có còn yêu chồng không nhưng không thể nào có được câu trả lời thành thật nhất với chính bản thân mình. Tôi bối rối quá.
Ai cũng nói tôi thật ngu xuẩn nếu ném ra ngoài cửa sổ cuộc sống viên mãn mà bao nhiêu người mơ ước này. Tôi sợ những hệ lụy của ly hôn. Tôi cũng sợ mình sẽ tiếc người đàn ông đơn giản nhưng chân thành, chung thủy là chồng tôi, cha của con tôi.
Mặt khác, tôi luôn tự hỏi mình "tại sao tôi như thế này mà lại có một người chồng đơn giản như vậy?" Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ tôi hoang tưởng, điên rồ. Nhưng sự thật là với cá tính mạnh mẽ của mình, tôi đã đặt ra những mục tiêu rất cao mà vẫn đạt được hết lần này đến lần khác. Tôi thực sự có một niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình. Sự kiêu hãnh và tự tin thái quá đó khiến tôi bị không ít người chê cười. Tuy nhiên thực tế đã chứng minh niềm tin ấy mang lại cho tôi bao nhiêu thành công.
Cho đến giờ phút này, chỉ duy nhất điều này tôi không dám quyết định vì không tự tin vào quyết định của mình: tôi có nên chia tay với chồng mình vì không có sự ngưỡng mộ với anh ấy hay không? Tôi mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn. Trân trọng cảm ơn.
Theo Phunutoday
Muốn bỏ chỉ vì chồng an phận với mức lương 5 triệu Chồng vô tâm an phận với thu nhập 5 triệu/tháng, lại thêm ham mê rượu chè, đàn đúm khiến vợ chồng thường xuyên cãi vã. Vậy nên những lúc anh say xỉn về nhà là tôi chỉ muốn bỏ chồng... Sau khi đọc loạt bài viết về việc vợ kinh doanh cả thân xác vì chồng lương thấp, tôi lại nghĩ đến hoàn...