Ngỡ như là…
Em bước ra đi giữa cơn mưa chiều vội vã. Để mặt anh đứng một mình trơ trọi đưa mắt nhìn theo. Để anh cứ gào rát cổ gọi tên em át cả tiếng mưa rơi. Vậy mà em vẫn cứ đi, vẫn lặng thinh chìm dần trong màn mưa. Vì em sợ đối diện với hiện thực, với anh, với các con và với cả cơn bão lòng của chính mình.
Em gặp anh khi đã trải qua nhiều cuộc tình chóng vánh. Với một trái tim nhiều vết xước, em không cho phép được mở lòng mình ra với bất kì ai vì sợ gây thêm tổn thương cho nhiều người. Biết anh đã lâu, nhưng em vẫn cứ e ngại, chẳng dám mở lời trước. Anh là một người đàn ông lịch lãm, ga lăng và giàu có đi đến đâu cũng có khối cô theo cầu cạnh. Bao nhiêu cô xin được chết dưới chân anh để nguyện được hưởng trọn vẹn giấc mơ lấy chồng giàu sang. Một chàng hoàng tử bước ra trong truyện cổ tích thời hiện đại theo đúng nghĩa của nó. Vậy đấy, nhưng anh vẫn chẳng ưng ai, cứ chờ đợi, mãi tìm kiếm một cô nàng lọ lem chân thật, chịu thương chịu khó. Còn em, người ta đến với em thì nhiều nhưng khi biết em chỉ là phận gái nghèo, thì tất cả đều lần lượt bỏ em mà đi.
Rồi qua vài người quen, anh đến với em. Không lâu sau, họ hàng hai bên đều vun đắp cho chuyện tình cảm của chúng mình. Lấy anh, em sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi, thiếu thốn như bây giờ. Vậy nên em gật đầu, cùng anh lên xe hoa về nhà chồng. Trải qua bao nhiêu năm chung sống, chúng mình đã vượt qua bao thử thách, con mình giờ cũng đã yên bề gia thất. Phần đời còn lại, mình chỉ việc an phận với tuổi già. Dù gì thì trong mắt mọi người, em vẫn là một người phụ nữ hạnh phúc nhất. Thoát được cái nghèo đeo bám tuổi thơ rồi có được một mái ấm sung túc và đủ đầy. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm khối người ghen tị, chỉ dám mơ được như chúng mình một phần nhỏ. Và khi về già, em sẽ chỉ cùng anh chơi với đám con cháu. Sẽ không còn bất cứ việc gì phải lo toan, phải bận tâm vì sóng giá cũng đã ngả mũ chào thua vợ chồng mình. Nhưng cuộc sống vốn dĩ là những điều bất ngờ và mới lạ…
Ngỡ như làVì em cứ ngỡ đó mới là… hạnh phúc. Ảnh: internet
Những tưởng bình yên sẽ đi qua hết con dốc của cuộc đời. Nhưng nào ngờ, hôm nọ, có một cậu sinh viên vào xin làm trong công ty em. Cậu cũng giống anh hai mươi năm về trước, cũng bảnh bao, đẹp trai và có học thức cũng như chuyên môn cao. Thấy được, em nhận cậu ta vào thử việc trước mấy tháng. Hằng ngày, làm việc chung, em thấy cậu ấy tháo vát, nhanh nhẹn, lại giỏi giao tiếp với khách nước ngoài, nên em đã cất nhắc làm trợ lý riêng cho mình. Rồi thì một thứ cảm xúc vô hình nào đó đang len lỏi giữa chúng em khiến hai đứa ngày càng quấn quýt với nhau chỉ gọi nhau bằng tên thân mật. Và những chuyến công tác cứ ngày một dày đặc, mà hơn hai phần ba số chuyến là chúng em cặp kè, tay trong tay dạo biển hay cùng nhau lượn lờ ngắm phố cổ. Đáng lẽ, những nơi đó, những kỉ niệm đó là của anh với em, của hồi xưa, chứ không phải là của em với cậu ấy, của bây giờ. Vậy mà, em đã thay vào trong tim hình bóng của cậu ta, còn bóng dáng anh thì đã nhạt nhòa, lưu mờ trong tâm trí.
Video đang HOT
Dần dà, em bắt đầu thay đổi, bận bịu nhiều hơn, ăn diện hơn, thường xuyên cáu gắt với con cháu, rồi còn hay giận hờn vô lí, vô cớ với anh. Riêng anh vẫn dành tình yêu, tình thương bao năm qua cho em và các con, không chút suy giảm. Có lẽ là lửa tình lâu năm kia vẫn cháy, vẫn không hề nguội lạnh, chỉ không còn rực lên như cái hồi mới yêu ban đầu. Mà thay vào đó là tình cảm vợ chồng cứ nhàn nhạt, đều đều, muốn hâm nóng thì em lại ngại chuyện tuổi tác. Cho đến khi, anh có việc phải vào công ty em. Vừa lúc ấy thì em có cái hẹn đi gấp. Rồi cậu ấy đụng mặt anh ở sảnh. Cùng lúc đó, em cũng đã trở lại. Bỗng nhiên, hai người tay bắt mặt mừng, chuyện trò liến thoắng, rồi bá vai, bá cổ rủ nhau ra ngoài uống cà phê. Lấy làm lạ, em liền theo sau. Nghe phong phanh cuộc chuyện trò giữa hai người, em chết lặng khi biết được sự thật cậu ta là em trai của anh, đứa em thất lạc từ hồi nhỏ.
Tình lặng tưởng đâu tình không ai hay. Cũng may là anh chưa biết hết về mối quan hệ lập lờ giữa chúng em. Vậy nên em vội vàng về nhà, thu xếp đồ đạc, rồi đi đến một nơi thật xa xôi, không thể thấy được anh và cậu ấy nữa. Thứ lỗi cho em là một người đàn bà tội lỗi, không biết an hưởng tuổi già bên người chồng bao năm, không chịu cảnh gia đình sum vầy, êm ấm. Mà lại còn kiếm tìm một tình hờ để được hồi xuân. Vì em cứ ngỡ đó mới là… hạnh phúc.
Theo VNE
Tròn hai năm chồng cho 'bỏ đói'!
Từ khi mới lấy chồng, tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm cho chồng có những giây phút không thể nào quên. Vậy mà, sự đời thật trớ trêu, chỉ vì cái ý nghĩ tốt đẹp kia tôi lại phải nhận "án tử" từ phía chồng.
ảnh minh họa
Tôi không làm sao mà hiểu nổi một người đàn ông phong độ như chồng tôi lại có thể "nhịn" lâu đến thế. Bình thường các bà vợ cấm vận chồng thì đã đành, đằng này tôi bị chồng cho ra rìa và nhốt vào lãnh cung 2 năm vì lý do không đâu. Có vẻ như chuyện của vợ chồng tôi chẳng giống ai cả.
Tôi cũng là đàn bà, cũng mong được chồng yêu thương, và đem lại cho chồng những giây phút hạnh phúc tràn đầy cho chồng, đặc biệt là trong chuyện ấy. Từ khi mới lấy nhau, tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm cho chồng có những giây phút không thể nào quên. Vậy mà, sự đời thật trớ trêu, chỉ vì cái ý nghĩ tốt đẹp kia tôi lại phải nhận "án tử" từ phía chồng.
Chồng tôi vốn là giáo viên dạy toán. Anh là mẫu người hiền lành và mô phạm vô cùng. Từ nhỏ anh được bố mẹ chăm lo và rất cưng chiều. Thế nhưng nếp nhà gia giáo cũng đã khiến anh trở thành một người rất bảo thủ và gia trưởng vô cùng.
Hồi mới yêu nhau, tôi là người luôn phải nhịn anh, từ những ý kiến rất cứng nhắc, những quan niệm đã lỗi thời ngày xưa vẫn được anh đưa ra và quán triệt. Thế nên lấy anh rồi, có vẻ như mọi ý kiến của anh trở thành "thánh chỉ" đối với tôi.
Tôi vốn là một người con gái hiền lành, ít nói và yêu chồng hết mực. Tôi luôn cố gắng nỗ lực để làm một người vợ hoàn hảo trong mắt chồng. Tôi cung phụng, yêu chiều anh như một ông hoàng trong gia đình. Tôi chưa bao giờ dám to tiếng hay cãi vã lại chồng dù tôi là người làm đúng. Có lẽ vì cái tính chịu đựng, nhu nhược của tôi nên cái thói gia trưởng của anh ngày càng có cơ hội phát huy. Anh luôn áp đặt mọi điều từ những việc nhỏ nhặt nhất và bắt buộc tôi phải tuân theo.
Đến cả chuyện vợ chồng, anh cũng luôn luôn là người cầm trịch và lên lịch cụ thể. Góp ý với anh không xong, tôi buộc phải chấp nhận luật mà anh đưa ra như một cái máy. Khi tôi mệt mỏi, muốn được thư giãn, nghỉ ngơi thì anh lại "đòi hỏi" và dĩ nhiên tôi phải miễn cưỡng chiều anh. Còn khi tôi muốn được gần gũi với chồng thì anh quay lưng, gạt tay tôi ra, hay cáu kỉnh khó chịu.
Lâu dần tôi trở nên hờ hững với cả chuyện ấy khi mới cưới nhau được 2 năm. Tôi phát ngán với lịch sinh hoạt vợ chồng mà anh đặt ra, cũng như cách thức mà anh nhập cuộc.Thế nên mỗi lần thỏa mãn xong anh luôn cáu kỉnh và tỏ ra không hài lòng. Anh còn không tiếc lời mắng nhiếc tôi vì "làm đàn bà mà mỗi việc chiều chồng cũng không xong".
Tôi suy nghĩ nhiều và quyết tâm phải thay đổi vì không muốn chuyện này sẽ làm cho hạnh phúc của gia đình tôi lung lay. Tôi sợ rằng đàn ông nếu "chuyện ấy" bị đói sẽ đi tìm "của lạ" vì thế nên đã âm thầm lên mạng để học hỏi kinh nghiệm chiều chồng. Tôi tìm hiểu rất nhiều và lấy hết can đảm để làm cuộc cách mạng phòng the cho 2 vợ chồng.
Tôi chọn mua cho mình một bộ đồ ngủ thật sexy, mua thêm một vài đĩa phim về để học hỏi kinh nghiệm. Cũng ngày 8/3 cách đây 2 năm, tôi quyết định bắt đầu thực sự thay đổi. Tôi chọn ngày này vì hy vọng là anh sẽ nhớ mãi ngày mà cách đây mấy năm trước anh bắt đầu tỏ tình với tôi.
Thế nhưng sự thật mà tôi phải chứng kiến nó quá phũ phàng. Chồng tôi nhìn vợ trong bộ đồ ngủ sexy với ánh mắt kinh hoàng và đầy phẫn uất. Anh gào vào mặt tôi" "Cô có phải là cave không mà sao lại ăn mặc như thế này? Hóa ra cũng chỉ là đồ giẻ rách như thế này sao?"
Mặc kệ tôi giải thích, anh lẳng lặng bỏ ra ngoài cả đêm hút thuốc. Đã lâu lắm rồi, từ ngày tôi có bầu, chồng tôi bỏ thuốc. Thế nhưng hôm ấy anh bắt đầu hút lại. Từ đêm đó đến nay là tròn 2 năm, hai vợ chồng tôi không ngủ chung. Ánh mắt anh nhìn tôi vừa khinh rẻ, vừa miệt thị. Tôi đã tìm cách xin lỗi và giải thích nhiều lần nhưng chồng tôi bỏ ngoài tai tất cả.
Tôi không biết làm sao để xóa bỏ được chuyện này. Làm sao có thể khiến cuộc sống gia đình tôi trở lại những giây phút yên bình và hạnh phúc như xưa. Nhiều lúc muốn được sà vào vòng tay của chồng, nhưng nhìn thấy bộ mặt của anh, mọi dũng khí của tôi tiêu tan hết.
Nhìn bề ngoài chẳng ai biết rằng vợ chồng tôi suốt 2 năm qua không chung chăn gối. Tôi càng khổ tâm hơn vì không thể tâm sự chuyện tế nhị này với bất kì ai. Tôi cảm giác như ngày càng đang kiệt sức, không biết bấu víu vào đâu nữa. Tôi có đáng bị trừng phạt như thế này không?
Theo VNE
Tuyệt chiêu xử lý sếp mang dòng máu 'dê già' Tôi đã nghĩ được ra một tuyệt chiêu mà có thể sẽ chấm dứt được hoàn toàn cơn ác mộng này. ảnh minh họa Vừa mới ra trường không được bao lâu thì tôi được nhận vào công ty làm việc. Những ngày đầu đi làm chân ướt chân ráo vào công ty, thấy sếp với vẻ bề ngoài lịch sự và phong...