Ngộ nhỡ… ngày ấy
“Hỡi cố nhân ơi … chuyện thần tiên xa vời. Tình đã như vôi … mong chi còn chung đôi. Cứ cúi mặt đi … để nghe đời lầm lỡ. Đừng níu thời gian … cho thêm sầu vương mang” Em hỏi nếu ngày ấy em không đến đây thì giờ đây anh vẫn là anh. Lần đầu nhìn thấy em đứng dưới bậc tam cấp mắt xoe tròn nhìn anh, còn anh thì đang bận công việc nên không chú ý là có một người con gái đang nhìn mình.
Rồi ngày tháng dần trôi em và tôi cùng làm chung một vị trí trong một doanh nghiệp…. lúc vui đùa hay buồn bực đều nhìn thấy em nhưng khi ấy anh vẩn xem em như đứa em gái, rồi vô tình một lần vì nóng vội anh lở tay làm gãy đôi chiếc kẹp tóc của em….. Em buồn còn tôi thí nao núng, thế là tôi phải đi tìm mua 1 chiếc kẹp tóc để tặng lại em coi như ” đền bù”. Khi nhìn thấy em đeo chiếc kẹp ấy tôi đã nhìn thấy vẻ đẹp của em mà lâu nay tôi không nhận ra….. Tôi bắt đầu mến em, cả nhân viên làm chung ai cũng biết. Tôi bắt đầu tâm sự cho em biết quá khứ một thời trai trẻ của mình! Một quá khứ mà không phải cô gái nào cũng chấp nhận nhưng em vẩn bình thường, em nói em biết đều đó nhưng chỉ xem tôi như người anh trai. Nhưng tôi không nản lòng tôi chăm sóc em từ miếng ăn,giấc ngủ…. mọi người ai cũng ai cũng bảo “con bé sướng thật thế mà không chịu”. Em nói với tôi là em có bạn trai rồi đừng đeo đuổi nữa nhưng tôi biết là không như thế… Và bây giờ vì một lời nói của tôi mà em bệnh, em gái em nói lại cho tôi biết là ” Anh đem đến cho chị ấy vật chất nhưng tin thần thì không. Vì anh áp đặt cho chị em phải thế này, phải thế kia?” Nhưng em có hiểu khi tôi yêu ai tôi đều muốn hy sinh tất cả cho người tôi yêu kể cả em… Giờ đây khi nơi làm việc còn một mình tôi và tôi đã ngộ ra một đều tình yêu phải xuất phát từ hai bên… Và em có biết cuôc sống của tôi rất khắc nghiệt những lúc vui đùa thì em ở cạnh tôi, để nghe tôi nói nhưng khi cần nói chuyện đàng hoàng thì em ngoảnh mặt bước đi, em không muốn nghe tôi tâm sự. Có lẽ sau này tôi vẫn nói cho em biết một điều là tôi yêu em nhưng không được em đồng ý, tôi hứa sẽ xem em như em gái nhưng xin em cho tôi thời gian vì để quên được một người không thể ngày một ngày hai mà lại là hai người làm chung như thế rất khó.
Có thể sau này em sẽ trách tôi nhưng như thế thà là tôi nói trước để sau này em khỏi buồn phiền gì tôi. Tôi hứa sau một thời gian nữa tôi sẽ quên em… Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu. Nên có một kẻ khờ thầm lặng đứng làm thơ….”
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh mãi yêu em
Tôi lang thang tìm em trên con đường mòn lối cũ. Kỷ niệm vương đầy trên khóm cỏ non xanh hạnh phúc mong manh em trao tôi ngày ấy. Cứ ngỡ rằng mình đã có tình yêu!
Em có nhớ một buổi chiều cuối thu anh đợi em trước điểm dừng xe bus. Một buổi tối với những cánh lá thu rơi đầy. Tay anh nắm tay em nguyện cầu mình sẽ mãi bên nhau vậy mà còn đâu những ân tình những lúc cùng em đi về chung lối con đường về nhà em anh vẫn nói sao mà gần và ngắn thế. Anh bất chấp tất cả những cái rét đầu đông đứng đợi. Em nhớ hình ảnh mỗi lúc em cười nhớ những bữa ăn khuya của riêng anh mà giờ này lòng anh thấy nhớ rồi, nhớ những lúc cùng em đi chơi lúc nửa đêm mặc cái lạnh xuyên thấu. Ấm môi hôn đầu tiên em trao giờ chỉ còn mình anh nhớ.
Em còn nhớ hay em đã quên rồi? Và chỉ riêng mình anh nhớ. Anh vẫn nhớ em mỗi khi đông về. Anh xin lỗi vì đã không giấu được tình cảm đó, anh xin lỗi vì đã yêu em quá nhiều!
Đi lang thang trên mạng anh đang nhớ về những ngày mình bên nhau cùng đi chát cùng nhau nói chuyện thật là vui vẻ phải không em yêu! Làm sao anh có thể quên được những ngày anh và em cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Làm sao anh quên được những lời anh đã nói với em đêm đó, đó là lần duy nhất anh được biết cái cảm giác hạnh phúc được ôm người mình yêu!
Em... Chúng ta đến với nhau trong trong tình cảm xa quê hương, trong cái lạnh của mùa đông nơi đất khách quê người. Chúng ta đến với nhau để sưởi ấm cho nhau, để mang đến cho nhau những hơi ấm tình của những người con xa xứ. Đã từ rất lâu anh cảm thấy thật sự hạnh phúc và ấm áp mỗi khi được ở bên em. Em đã đến, mang theo tình cảm và hơi ấm nồng nàn. Em đã đến để làm thay đổi cách sống và cách nghĩ của anh...
Em yêu, cám ơn em đã đến để anh cảm thấy cuộc sống của anh mới thực sự là có ý nghĩa. Anh yêu em nhiều, nhiều hơn cả bản thân anh. Mỗi khi em cười với anh làm tan biến đi những mệt mỏi trong cuộc sống, làm anh có thêm nghị lực để tiếp tục vươn lên. Hình ảnh em luôn bên cạnh anh trong những lúc anh cần, lúc anh vui, khi anh buồn...
Anh đã hứa với lòng mình sẽ phải phấn đấu rất nhiều để xây đắp một ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta. Nhưng có lẽ giờ đã chẳng còn khi em ra đi để mình anh lẻ bước trên con đường đi tìm hạnh phúc. Biết bao giờ em hiểu cho lòng anh em hiểu được anh cần em động viên an ủi anh đến nhường nào.
Bao ngày qua anh cố quên em mà không thể.gọi điện cho em để mong được nghe giọng nói của em nhưng lại sợ... Rồi thất vọng khi tiếng đầu dây bên kia trả lời anh một cách lạnh đến đau nhói cả tim anh. Làm sao em có thể bắt anh quên em, quên đi tất cả được cơ chứ! A thousand kiss with love!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn vì chúng ta đã xa nhau Không biết anh có bao giờ online để đọc những dòng tâm sự này hay không, nhưng em vẫn muốn viết, viết cho anh và cho cả em nữa. Ngày ấy, em đến với anh thật vô tư và nồng nhiệt, vì có lẽ anh là một người đàn ông vững chãi, một người luôn có mặt bên em lúc em cần. Rồi...