Ngô ngọt bãi giữa sông Hồng
Dòng sông Hồng trù phú không chỉ là nơi sinh sống của người dân, là tình cảm, kỷ niệm gắn bó với người dân ven sông, mà con sông ấy còn mang đến nhiều đặc sản cho đời sống người miền Bắc. Trong số ấy không thể không kể đến món ngô ngọt bãi giữa – một món ăn dân dã, quê mùa nhưng luôn “được lòng” người thưởng thức…
Củ khoai, miếng sắn, bắp ngô… xưa kia chỉ là những đồ ăn quê mùa, ít người biết đến. Thế mà nay, trên từng con hẻm, ngõ phố Hà thành, đâu đâu cũng thấy tiếng rao bán và gọi mua.
Chiếc xe đẩy ngô nghi ngút khói đã trở thành hình ảnh quen thuộc trên từng góc phố Hà thành. Ảnh: Nguyễn Dịu
Có lẽ với nhiều người, món ngô luộc không thể xếp vào “thứ hạng” cùng với các đặc sản Hà thành. Nhưng với những ai đã một lần “khám phá” vị bở thơm, ngòn ngọt của hạt ngô bãi giữa thì sẽ đồng ý với nhận định của tôi: Lâu nay ngô bãi giữa đã dần trở thành món ăn đặc biệt của mảnh đất Hà thành.
Những năm gần đây, đồ ăn thức uống phong phú, thức ăn Tây, đồ Tàu đủ cả, nhưng ngô vẫn là món quà được người Hà thành ưa chuộng. Những chiếc bắp ngô vàng xuộm còn nghi ngút khói, những người bán hàng với thúng ngô hay xe đẩy ngô luộc vẫn quen thuộc mọi góc phố thủ đô…
Video đang HOT
Từ các bà, các cô thiếu nữ đến trẻ em đều có thể hồn nhiên vừa đi bộ trên vỉa hè, vừa ăn ngô ngon lành. Bất kỳ góc phố nào của Hà nội, chỉ cần người ta để ý một chút là có thể dễ dàng bắt gặp những quán cóc ven đường với lò than ửng hồng và những bàn tay lóng ngóng vừa nướng ngô vừa thưởng thức. Và trên nhiều dãy phố, cả khi chiều tỗi lẫn lúc đêm khuya, người ta thật dễ dàng để nghe thấy tiếng gọi mời mua ngô của một dáng người tần tảo bước đi với thúng ngô đội trên đầu…
Bắp ngô luộc trông trên cánh đồng bãi giữa sông hồng thật vàng xuộm, hạt đều tăm tắp và có vị ngọt thơm tự nhiên…
Hạt ngô có nhiều loại, nhiều giống trồng khác nhau. Nhưng người dân ven sông Hồng vẫn chỉ quen trồng hai loại là ngô nếp và ngô ngọt. Ngô nếp có vị đặc trưng là dẻo thơm, còn ngô ngọt ăn ròn sần sật và có vị ngọt lịm.
Ngô nếp được nhiều người cầu kỳ chế biến làm các món ngô nướng, ngô chiên, bánh ngô, ngô xào tôm khô… Còn với ngô ngọt có lẽ món thơm ngon nhất lại chỉ có thể kể đến là ngô luộc. Khi luộc ngô, vị của nước kết hợp với lá, lõi và râu ngô tạo nên vị ngọt thơm đặc biệt làm hấp dẫn tất cả ai từng nếm thử.
Món ngô quen thuộc đã đành, nhưng với người sành ăn ngô sẽ biết chọn bắp nào cho ngon nhất. Đó là những bắp ngô ngọt luộc được trồng từ thứ đất phù sa màu mỡ ven sông hồng. Cái ngô vừa mẩy, vừa chắc, ăn rất bùi và thơm. Từng hạt ngô ngọt bãi giữa đều tăm tắp nhau, ăn ngọt lịm. Và cũng chính vị ngọt ấy đã tạo nên “sức hấp dẫn” cho một món ăn có phần quê mùa như thế!
Bí quyết cho vị ngọt của bắp ngô không đơn giản ở việc chọn sao cho được bắp ngô bãi giữa sông Hồng. Với những người luộc ngô quen chắc hẳn sẽ hiểu, vị ngọt thơm ấy còn phụ thuộc vào cách luộc ngô của từng người. “Nếu muốn ngô ngọt và còn hương thơm đặc trưng, khi luộc phải để cả lá ngô và cho thêm một chút đường kính.” – chị chủ hàng cho biết.
Đúng thế, bàn tay khéo léo của chị hướng dẫn tôi chi tiết hơn : Khi luộc ngô chỉ được bóc một vài lá ngô héo bên ngoài, còn lại cứ để đó và cho vào nồi luộc. Chọn nồi luộc bằng nhôm hoặc gang sẽ giữ nhiệt và ngô nóng được lâu hơn. Hơn nữa, nếu có thể, một nồi ngô luộc cho thêm một chút đường kính trắng thì ngô và nước sẽ có vị ngọt tự nhiên hơn… Quả nhiên, nhờ bí quyết đó mà khi thưởng thức ngô ngọt ai nấy đều cảm thấy hương vị rất tự nhiên, hương thơm và vị ngọt chỉ của riêng bắp ngô chứ không “nhân tạo”, cầu kỳ.
Tất cả những điều đó khiến cho lâu nay, với tôi cũng như nhiều người khác, vị ngọt và tiếng kêu sần sật khi thưởng thức bắp ngô ngọt có lẽ là điều thú vị nhất trong cái rét mùa đông Hà Nội!
Theo PNO
Mất cái ngàn vàng trong đau đớn...
Vào một đêm trăng sáng, anh ta đã lấy đi cái ngàn vàng của tôi trong đau đớn...
Đã 25 năm trôi qua, tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nhớ đên những kí ức từ âu thơ của mình... nhưng dường như, tôi vẫn nhớ rất rõ những nỗi sợ hãi đó!
Tôi sinh ra ở môt vùng quê nghèo khô, cuôc sông bâp bênh nên tôi vân nhớ những tháng ngày mình được ăn cơm đôn với củ khoai, bắp ngô. Gia đình tôi có 4 chị em, tôi là con thứ 3. Mẹ tôi khi đó là giáo viên câp 1, còn bô tôi chỉ ở nhà.
Khi mới 4 tuôi, tôi đã thây bô mẹ rất hay cãi nhau, rôi bắt gặp nhiêu lân mẹ khóc một mình. Có một lân trong một ngày mưa to gió lớn, tôi không hiêu vì sao mẹ lây gánh quân áo chuân bị đi đâu... Lúc đó tôi sợ mẹ đi không về nữa nên tôi chạy ra cửa đóng chặt cửa, giơ hai tay chặn mẹ lại không cho mẹ đi và khóc rât nhiêu. Rôi mẹ tôi không đi nữa...
Khi tôi lên 6 tuôi, gia đình tôi chuyên vào Tây nguyên sông. Cuôc sông ban đâu của gia đình tôi rất khó khăn, ngoài cái đói cái khô, chị em tôi còn không biêt tiêng Kinh (tôi là người Tày). Rôi nghe mọi người xung quanh nói chuyên, chị em tôi học lỏm được và về nhà đố nhau nghĩa của nó là gì... dần dần, chúng tôi cũng biết nói và viết tiếng Kinh. Khi đó, bô mẹ tôi không quan tâm đên chị em chúng tôi nhiêu vì còn phải lo làm ăn.
7 tuôi, tôi bước vào lớp 1 với những bỡ ngỡ. Ngày đâu tiên đi học, tôi rât xâu hô vì mình viêt chữ rât xâu nên tôi không cho ai xem... nhưng rồi, sau một thời gian học tập và cố gắng, tôi cũng trở thành học sinh khá của lớp và còn được giây khen vở sạch chữ đẹp.
Ngày ấy, nhà tôi chât lắm, vì thế nên tôi và em út phải ngủ với bô mẹ. Năm tôi học lớp 4, chị em tôi vẫn phải ngủ chung với bố mẹ... và cũng khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình trở thành nỗi sợ hãi...
Trong đêm, tôi hay tỉnh giâc vì cảm thây rất khó chịu! Tôi nhận rõ có một "cái gì đó" cứ dí đằng sau lưng mình (vì bô tôi ngủ gân tôi). Dù lúc ấy, tôi chẳng hiêu chuyên gì đang xảy ra nhưng từ đó, tôi cảm thây sợ bô mà chẳng dám nói với mẹ.
Những lúc mẹ đi vắng, tôi rât sợ phải ở nhà với bô vì mỗi lúc bố say rượu, bô thường hay gọi tôi đên gân và sờ vào chô đó của tôi. Tôi sợ mà không dám nói với ai... Có những lúc mẹ nằm viên, chị tôi đi học xa, chỉ còn 3 chị em chúng tôi ở nhà với bô. Lúc đó, tôi không ngủ với bô nữa mà sang giường khác ngủ... nhưng nửa đêm tỉnh giâc, tôi đã thây bô bên cạnh và vì quá sợ hãi nên tôi đã chui xuống gầm giường ngủ. Sáng hôm sau, anh trai tôi hỏi, "Vì sao em xuông gâm giường ngủ?"... nhưng tôi cũng chẳng dám nói thật với anh.
Ngày tháng cứ trôi đi, tôi vân cô học tôt nhưng trong lòng luôn bị ám ảnh và sợ hãi... Nhiêu khi tôi dọa bô " Con sẽ nói với mẹ" nhưng bô tôi đã nói với mẹ rằng, ở nhà bô hay trêu đùa tôi nhưng khi mẹ hỏi, "Bố trêu con như thế nào" thì tôi đã không dám nói thật với mẹ.
Liệu hạnh phúc có mỉm cười với tôi không? (Ảnh minh họa)
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi đã bước vào lớp 10. Lúc đó, tôi rât sợ đêm vê, mặc dù bô không làm gì tôi nữa... nhưng khi tôi nhắm mắt ngủ là ác mông lại hiên vê. Tôi cảm thây có ai trong phòng mình... tôi muôn kêu mà tôi không thê kêu lên, đên khi tỉnh dây được thì chẳng có ai trong phòng mình. Thời gian đó, tôi sợ hãi đến nỗi tôi rất sợ ngủ, hay nói đúng hơn là không dám đi ngủ.
Nhiêu lúc tôi muôn chia sẻ nỗi sợ hãi của mình với mẹ như sao khó quá! Vì từ nhỏ, tôi không được mẹ quan tâm nhiêu đên tâm tư tình cảm, cũng như những thay đổi khác lạ trên cơ thể của tôi. Vì vây tôi cũng chẳng có thói quen nói chuyên với mẹ nhiêu, tôi làm gì tự tôi quyêt định.
Năm lớp 12, tôi chuẩn bị làm hô sơ thi Đại học. Tôi có ý định thi Đại học ở thành phô những thây mẹ nói, "Nhà không có tiên nhiêu nên con thi trường nào gân nhà thôi" vì vây, tôi đã không thi Đại học nữa mà thi vào một trường Trung câp Y ở gân nhà.
Khi tôi đâu trường Trung câp Y rôi nhưng không hiểu vì lý do gì mà tôi không nhận được giấy báo nhập học, trong khi đó, tôi lại có giấy báo của trường Trung cấp Nông nghiệp. Cuối cùng, tôi và một người bạn thân của mình đã chọn học ở trường Nông nghiệp vì trong thâm tâm, tôi rất muốn được sống xa nhà.
Học đên năm thứ 2, tôi quen anh và đây cũng là lân đâu tiên tôi biêt yêu. Tôi trao cho anh tình cảm trong sáng, không môt chút vụ lợi và toan tính. Tình yêu của chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và chưa bao giờ tôi cho anh ây hôn tôi vì thú thât, tôi chưa biêt hôn là như thê nào?
Khi ra trường. Có một hôm, đã nửa đêm nhưng anh vẫn nhắn tin rât nhiêu và trách móc tôi, "T ại sao em không cho anh vượt quá giới hạn?", rồi anh nói, "Yêu nhau thì phải làm vây mới thê hiên được tình cảm của mình dành cho nhau".
Thê rôi vào môt đêm trăng sáng, anh đã lây đi cái ngàn vàng của tôi trong đau đớn. Môt thời gian sau, anh vân quan tâm tới tôi như trước nhưng cho đến một hôm, anh gửi tin nhắn cho tôi nói lời chia tay. Tôi đã níu kéo, đã khóc rất nhiều... nhưng đáp lại, chỉ là sự im lặng đên khó chịu của anh.
Tôi khóc, tôi đau đớn, tôi đã mơ ước mình có được niềm hạnh phúc trọn vẹn... vây mà giờ đây, tôi đã mât tât cả!
Tốt nghiệp trung cấp ra trường nhưng tôi không đi xin việc mà ở nhà môt thời gian. Năm sau, nhờ sự đông viên của mọi người nên tôi thi vào trường Cao đẳng Sư phạm và may mắn đâu. Lúc này tôi muôn lao đầu vào học để quên anh đi... và dường như tôi đã dần quên được anh ấy!
Khi học ở môi trường mới, cũng có vài người đến tán tỉnh tôi nhưng tôi không có tình cảm với bất kì một chàng trai nào. Cuộc sống khéo đưa đẩy thế nào đã khiến tôi gặp và yêu vội anh (là chồng hiện tại của tôi bây giờ). Tôi đến với anh không phải vì tình yêu... nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn quyết định lấy anh khi tôi vừa học hết năm thứ nhất.
Đến bây giờ tôi mới hiểu quyết định của tôi là sai lầm... chính quyết định vội vàng ấy đã đẩy cuộc sống của tôi xuống địa ngục. Nhiều lúc, tôi muốn bỏ học và chạy trốn đến một nơi rất xa... nhưng nghĩ đến tương lai của mình, tôi lại tự động viên mình phải cố gắng học tốt.
Cứ mỗi lần về đến nhà, tôi luôn bị chồng đối xử tệ bạc. Anh luôn miệng chửi bới, xúc phạm tôi và gia đình tôi (chồng tôi ở rể). Tôi đã cố chịu đựng những lời lẽ cay độc của chồng mình và chờ đến ngày tốt nghiệp ra trường, tôi sẽ đi rời xa nơi này và bắt đầu cuộc sống của mình ở một nơi nào đó...
Hạnh phúc là gì mà cho tới giờ phút này, tôi vẫn chưa cảm nhận được điều đó? Tại sao cuộc sống của tôi toàn những đau thương và mất mát vậy? Có lẽ... hạnh phúc không bao giờ mỉm cười với tôi hay hạnh phúc vãn mãi ở đâu phía trước mà tôi chưa đặt chân đến?
Tôi phải làm sao đây khi cuộc sống của tôi luôn sống trong bế tắc và đau khổ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cuộc chiến giữa hai 'trùm sò' Boris Berezovsky - Roman Abramovich (Kì 5): Abramovich bị đe dọa bởi những phần tử lưu vong Boris Berezovsky đã tạo ra "vòng tròn London" bao gồm những phần tử cộm cán lưu vong như Akhmed Zakayev - cựu Ngoại trưởng phiến quân Chechnya, Trung tá Alexander Litvinenko - cựu quân nhân tình báo Nga KGB... Boris Berezovsky đã thất thế từ khi ông bạn vĩ đại Boris Yeltsin rời Điện Kremlin. Nhưng "đứa con phản bội" Roman Abramovich quá...