Ngỡ ngàng trước món quà cưới từ một người bạn trai thân thiết
Những tưởng đám cưới sẽ là kết thúc viên mãn nhất cho câu chuyện tình yêu của chúng tôi, nhưng nào ngờ, đám cưới ấy lại mở ra cho tôi những chuỗi ngày cay đắng không tưởng.
Tôi, một cô gái 26, có một công việc ổn định và một người yêu lý tưởng. Những tưởng đám cưới sẽ là kết thúc viên mãn nhất cho câu chuyện tình yêu của chúng tôi, nhưng nào ngờ, đám cưới ấy lại mở ra cho tôi những chuỗi ngày cay đắng không tưởng. Chuyện là…
Tôi có 5 người bạn chơi rất thân với nhau từ thời còn học phổ thông. Chúng tôi thường tổ chức đi chơi xa vào ngày nghỉ. Vốn là bạn bè thâ thiết nên chúng tôi có cách xưng hô và ứng xử với nhau rất thoải mái, không câu lệ điều gì. Vì muốn lưu giữ lại với nhau những kỉ niệm đẹp nên chúng tôi thường xuyên chụp hình chung.
Chúng tôi chơi thân với nhau và không muốn có bất kì điều gì bất trắc xảy ra nên nhóm chúng tôi quyết định giữ mãi tình bạn và không chuyển nó sang bất kì tình cảm nào khác. Không ngờ, vào năm cuối đại học, Nam – một bạn nam trong nhóm bất chợt tỏ tình với tôi. Nhưng thực lòng, tôi chỉ coi Nam là bạn nên không muốn Nam đi quá sâu vào chuyện tình cảm này, tôi đã thẳng thừng từ chối tình cảm của bạn ấy trước mặt mọi người trong nhóm. Xấu hổ vì bị từ chối và người trêu trọc, sau lần đó, Nam đã không còn xuất hiện trong nhóm và cắt đứt mọi liên lạc với tôi. Trước khi đi, Nam còn không quên gửi lại cho tôi lời nhắn đầy tức tối và đ.e dọ.a: “Cô đã dám co.i thườn.g và mang tình cảm của tôi ra đùa giỡn, rồi tôi sẽ khiến cô sẽ phải hối hận và mất tất cả”.
Rồi thời gian đã khiến tôi quên đi lời nhắn ấy, cho đến hôm nay, khi chứng kiến những việc đang diễn ra trước mắt, tôi vẫn không dám tin nó là thật.
Ngày cưới, nhóm bạn thân của tôi tới dự đông đủ, chỉ thiếu Nam. Chúng tôi dự định sẽ chiếu toàn bộ ảnh kỉ niệm từ lúc chúng tôi quen nhau, yêu nhau và cuối cùng là ảnh cưới để thể hiện kết thúc viên mãn nhất.
Nhưng không ngờ, trên chiếc màn hình lớn ở sảnh khách sạn nơi diễn ra hôn lễ, hình ảnh hiện lên không phải là tôi và chồng của mình mà là hình ảnh của tôi và Nam trong những lần nhóm chúng tôi đi du lịch. Thậm chí có cả ảnh Nam bế bổng tôi trên bãi biển trong khi tôi chỉ mặc trên người mỗi bộ bikin.i. Do nhóm thân thiết, coi nhau như anh chị em nên những lúc chụp ảnh, hầu như không giữ khoảng cách. Tệ hại hơn, toàn bộ bức ảnh chiếu lên chỉ có mình tôi và Nam, tuyệt nhiên không có bất kì người bạn nào khác trong nhóm.
Tôi sững sờ trước những bức ảnh ấy, quan khách hai bên thì bàn ra tán vào. Tôi cứ nghĩ là có chuyện gì hiểu lầm ở đây nên chạy hớt hải tới phòng điều khiển và bàng hoàng trước những lời cậu nhân viên nói: “Có một anh tên Nam nói là bạn thân của chị, nhờ em chuyển món quà là những bức ảnh trong chiếc thẻ nhớ này tới chị”. Tôi có đang ngỡ ngàng thì cô phù dâu đã vội vã chạy đến đưa điện thoại cho tôi. Khi tôi bắt máy thì cũng là lúc mọi việc sáng tỏ: “Chào cô, còn nhớ tôi chứ. Món quà của tôi cô có thích không? Tôi hy vọng là cô không quá bất ngờ khi nhận được món quà có ý nghĩa lớn đến thế. Chúc cô hạnh phúc”. Kết thức câu nói là một tiếng cười dài mỉ.a ma.i, ghê rợn. Thật không quá khó để tôi nhận ra đó là giọng Nam. Tới bây giờ, tôi mới hốt hoảng nhớ ra lời đ.e dọ.a của Nam năm ấy. Điều khiến tôi không ngờ tới là Nam lại dùng chiêu trò đê tiện này để phá hoại hạnh phúc của tôi.
Video đang HOT
Mặc cho tôi khóc lóc, năn nỉ cầu xin mọi người hãy tin tôi, nghe tôi giải thích thì ai cũng lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Bố mẹ anh mắng chử.i tôi không thương tiếc vì tôi làm xấu mặt ông bà. Bố mẹ tôi thì chỉ im lặng không nói được lời nào vì xấu hổ. Đám cưới kết thúc, anh và cả nhà lên xe ra về bỏ mặc tôi ở lại. Tôi khóc như mưa trên đường về lại nhà mình.
Tôi thật không ngờ Nam lại có thể để bụng chuyện năm xưa và đang tâm phá hoại hạnh phúc của tôi như vậy. Tôi liên tục gọi điện cho anh mong anh và gia đình hãy cho tôi một cơ hội giải thích nhưng anh nhất quyết không chịu nghe. Tôi tới nhà tìm anh thì bị bố mẹ anh xua đuổi. Tôi đang vô cùng tuyệ.t vọn.g và bế tắc. Tôi thấy mình không đáng bị đối xử t.ệ bạ.c như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao để có thể lấy lại được hạnh phúc cho mình.
Theo mot the gioi
Đi mua đồ ăn sáng cho vợ chồng tôi "rẽ nhầm" vào nhà cô hàng xóm
Khi cánh cửa nhà Lan bật mở, tôi ngỡ ngàng thấy chồng xuất hiện trong dáng vẻ xộc xệch. Tôi chưa kịp mở lời thì chồng đã lắp bắp: "Sợ em mất mất ngủ. Anh xuống đây hỏi đường".
Tôi lấy chồng đã gần 5 năm nhưng mãi đến nay mới có bầu. Khỏi phải nói vợ chồng tôi và hai bên gia đình nội, ngoại hạnh phúc đến nhường nào.
Tuy nhiên, không được khỏe như phụ nữ khác, kể từ khi mang bầu tôi rất ốm yếu. Tôi nghén một cách khủng khiếp, cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn ra mật xanh mật vàng. Bởi vậy nên ngay từ khi mang bầu tôi đã nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Qua mấy tháng đầu ốm nghén, tưởng được yên, ai ngờ đến tháng thứ 6 tôi lại bị dọa sinh non nên phải hạn chế vận động. Vì nhà tôi ở chung cư, phải đi lại thang máy và hơn nữa chợ lại xa nhà nên hàng ngày, tôi không thể đi chợ mà ở nguyên trong nhà làm mấy việc lặt vặt.
Mọi việc mua sắm hay đi chợ hàng ngày tôi đều phó thác cho mẹ đẻ (ở cách nhà tôi 2km) và chồng.
Mặc dù công việc khá bận rộn, nhưng chồng tôi cũng tỏ ra rất chu đáo trong việc chăm vợ. Vì nhà không có người giúp việc nên hôm nào, anh cũng cố về sớm để phụ giúp tôi làm việc nhà như phơi quần áo, lau nhà, rửa bát.
Và hàng sáng, không đợi tôi nhắc một lời, anh luôn chủ động dậy trước để nấu đồ ăn sáng, khi thì nấu mì, khi ốp lát trứng. Cũng có nhiều hôm, anh chủ động đổi vị cho vợ bằng bát phở, bát bún.
Nhìn tôi anh chăm chút vợ, những hàng xóm thân thiết ở khu chung cư tôi ở hết lời ngợi ca chồng tôi. Đặc biệt, ở dưới tầng nhà tôi có hai mẹ con Lan là đồng hương với anh. Lần nào lên nhà tôi chơi, Lan cũng bảo tôi tốt số, lấy được chồng đã giỏi giang kiế.m tiề.n lại còn chăm sóc vợ chu đáo.
Nghe Lan khen chồng tôi, dù miệng không nói ra nhưng trong lòng tôi cũng thấy mát mày mát mặt. Ai khen thì tôi không tin nhưng Lan thì tôi tin là cô nói thật lòng.
Bởi lẽ, lâu nay gia đình tôi vẫn xem Lan như người thân trong gia đình. Cô là em gái của bạn chồng tôi. Cô biết chồng tôi từ nhỏ và thực sự coi anh như anh trai mình.
Ngay kể cả chuyện cô chọn mua chung cư này để ở cũng là vì vợ chồng tôi ở đây. Hồi đó, cô bảo, làm mẹ đơn thân nơi đất khách quê người, xa gia đình, họ hàng nên cô cần có một người quen để làm nơi nhờ cậy những lúc khó khăn.
Tôi cũng nghĩ đó là chuyện bình thường và hơn nữa, vợ chồng tôi cũng từ quê ra Hà Nội sống, có thêm người thân quen ở gần nữa thì còn gì bằng.
Vậy nên, vào những ngày cuối tuần, hai mẹ con cô ấy thường lên nhà tôi chơi và giúp tôi nấu nướng. Con gái Lan thân thiết và thậm chí còn gọi chồng tôi là bố nuôi.
Thỉnh thoảng nhà Lan có cái công tác điện bị hỏng hay vòi nước bị tắc, chồng tôi cũng xắn tay vào giúp. Tôi nghĩ hàng xóm giúp nhau là chuyện nên làm nên rất khuyến khích chồng giúp đỡ.
Tôi hoàn toàn thoải mái, vui vẻ về mối quan hệ với hai mẹ con người hàng xóm ấy và không một chút mảy may nghi ngờ gì cho đến sáng hôm kia.
Hôm ấy, như hàng sáng, chồng tôi dậy từ lúc chưa đến 7h và xách cặp lồng đi mua đồ ăn sáng. Khi đó, vì buổi đêm mất ngủ, nên tôi vẫn còn nằm yên trên giường gắng ngủ thêm.
Song hôm đó, khi chồng tôi vừa ra ngoài được một lúc thì tôi bỗng đau bụng dữ dội và có biểu hiện bị rối loạn tiêu hóa. Lục tìm men thiêu hóa nhưng nhà không còn gói nào, tôi gọi cho chồng thì lại thấy điện thoại đổ chuông ở trên bàn.
Chờ mãi mà không thấy chồng về, tôi đán.h liều khóa cửa và bấm thang máy xuống nhà Lan. Tôi chắc mẩm giờ còn sớm, hai mẹ con Lan vẫn chưa ra khỏi nhà nên đi thẳng xuống nhà cô hàng xóm mà không gọi điện trước.
Đến trước cửa nhà Lan, tôi thò tay bấm chuông liên hồi nhưng đợi mãi vẫn không thấy có người ra mở cửa. Tiện tay tôi đẩy cánh cửa gỗ ra và lớn tiếng gọi Lan.
Vậy nhưng phải một lúc tôi mới thấy tiếng bước chân Lan. Lúc đó vì đang đau bụng nên tôi cũng không mấy để ý đến sắc thái mặt mà chỉ thấy lạ là khác với mọi ngày, cô không mở cửa ngay mà đứng yên, hỏi tôi sao xuống sớm thế.
Tôi không trả lời mà chỉ giục cô mở cửa, định vào nhà rồi mới nói lý do. Tuy nhiên, khi cánh cửa vừa bật mở ra, tôi như chế.t sững thấy chồng xuất hiện trước mặt, quần áo xộc xệch và trên người chỉ có chiếc quần bò và áo phông, trong khi lúc sáng rõ ràng tôi thấy chồng mặc áo len và áo khoác.
Thấy tôi, chồng vội vã lắp bắp "Anh định đi mua phở cho em ở hàng bà Mành mà em vẫn khen ngon nhưng anh không nhớ rõ địa chỉ. Lúc đi không muốn đán.h thức em nên vào đây hỏi đường".
Đến một đứ.a tr.ẻ con cũng hiểu rằng chẳng ai lại đi đán.h thức nhà hàng xóm buổi sớm chỉ để hỏi đường mua bát phở. Vậy mà chồng tôi lại đưa ra lý do nực cười như vậy đấy.
Nhìn dáng điệu bối rối của Lan và bộ dạng xộc xệch của chồng, tôi hiểu lòng tin của tôi bấy nay là mù quáng. Tôi phải làm sao bây giờ khi chúng tôi ở ngay cùng chung cư?
Theo nguoi dua tin
Ngỡ ngàng khi thấy chồng nửa đêm dậy mặc váy bầu của vợ Lần đầu, em tưởng anh tò mò. Nhưng mấy đêm liền, em tỉnh dậy đi xem trộm, đều thấy anh mặc váy bầu của em, ngồi ung dung làm việc. Em mới lấy chồng được hơn một năm nay. Hiện tại em vừa sinh con được 4 tháng nên còn ở nhà chăm con. Trước đó em làm lễ tân cho một công...