Ngỡ ngàng trước gia cảnh nghèo nàn nhà bạn trai
Mọi thứ trong gia đình đều trông vào đồng lương của anh cũng như mấy sào ruộng mà mẹ anh dù đau yếu vẫn cố gắng làm.
Tôi không ngờ gia đình nhà người yêu mình lại như vậy mặc dù anh đã kể sơ qua. Với những gì tôi thấy thì nó ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Khi nhận lời yêu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hoàn cảnh gia đình anh ấy lại chi phối tôi nhiều đến như thế. Lúc đó đơn giản tôi chỉ nghĩ rằng chúng tôi yêu , cố gắng làm việc và dành dụm tiền cho tương lại thế là đủ. Tôi và anh ấy quen nhau cũng chưa lâu, nhưng cả hai đều đã về ra mắt gia đình hai bên để có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ của chúng tôi.
Anh ấy yêu tôi và luôn muốn tôi vui, hạnh phúc. Tôi cũng cảm thấy hạnh phúc khi có được người yêu mình như vậy. Nhưng vì trách nhiệm gia đình, cũng như hoàn cảnh gia đình, khi yêu chúng tôi rất ít khi đi xem phim, đi ăn uống như các cắp tình nhân khác… vì lúc nào anh ấy cũng nói: “Anh chưa có tiền, để lúc khác em nhé”. Mấy lần đi ăn, anh cũng chọn mấy quán bình dân. Nước hoa, thứ mà tôi rất mê mẩn, nhưng anh hiếm khi mua cho tôi. Anh bảo “Anh thấy nó xa xỉ và tốn kém quá”.
Tôi vẫn duy trì tình cảm với anh, bởi vì anh là một chàng trai chân thành, không màu mè, chăm chỉ và cầu tiến. Nhưng mọi thứ đều đổ sụp khi trước mặt tôi, ngôi nhà nhỏ không gian chật hẹp, ba đứa em lóc nhóc đang tuổi ăn tuổi học, thêm bố mẹ già hay đau yếu, không có lương hưu. Mọi thứ trong gia đình đều trông vào đồng lương của anh cũng như mấy sào ruộng mà mẹ anh dù đau yếu vẫn cố gắng làm. Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ hơn, vì sao với đồng lương của một kỹ sư, nhưng anh luôn sống trong cảnh thiếu thốn, tiết kiệm.
Video đang HOT
Gia đình anh đón tiếp tôi bằng một thái độ vui mừng, xởi lởi. Mẹ anh, chắc cả đời vất vả nên dáng người nhỏ bé, đen đúa, tay chân nứt nẻ vì lao động nhiều. Bà tất tả lo cơm nước, không cho tôi động vào việc gì. Mâm cơm có duy nhất đĩa thịt gà nhà tự nuôi là sang nhất. Anh vẫn hồn nhiên: “Mẹ cứ để dành mãi đấy, bảo là đợi khi nào em về chơi nhà thì mới mổ để đãi con dâu tương lai”. Bố mẹ anh thi nhau gắp thức ăn cho tôi. Tôi ngượng ngịu, miếng thịt gà trong miệng đắng ngắt.
Sau lần về nhà anh ấy lần đó tôi nghĩ cứ nghĩ mãi, không biết mình có nên tiếp tục mối quan hệ này không? Tôi không phải là người ham giàu, tôi cũng biết gia đình anh không khá giả gì, vì anh cũng có tâm sự với tôi. Nhưng quả thực, tôi không nghĩ nhà anh lại… nghèo đến vậy. Tôi không nghĩ rằng mình có thể cáng đáng một gia đình như vậy với trách nhiệm của một nàng dâu trưởng. Từ nhỏ sinh ra trong một gia đình đẩy đủ, tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ gì đến chuyện tiền nong. Tôi sợ phải sinh hoạt trong căn nhà tồi tàn, không có toilet riêng, heo hút vắng lạnh, cách thành phố xa xôi, đi lại khó khăn.
Tôi thật sự băn khoăn. Tôi biết anh yêu tôi chân thành. Anh là người tốt, nhưng quả thật, hoàn cảnh gia đình anh như vậy khiến tôi khó nghĩ quá. Tôi thực sự phân vân không biết phải làm gì cho mối quan hệ tới.
Theo VNE
Chữ viết của má
Má tôi ít chữ. Nghe nói hồi nhỏ má chỉ được học đến khoảng lớp ba hay lớp bốn bây giờ. Má nói, hồi đó nhà nghèo, má là chị hai nên phải cáng đáng mọi việc, lớn một chút thì lấy chồng, biết được "a bờ cờ" là tốt lắm rồi.
ảnh minh họa
Má ít chữ nhưng tính nhẩm rất giỏi. Có thời gian nhà tôi mua bán trứng vịt, má sắm sẵn một cái máy tính, lúc nào cũng mang theo, nhưng khi tính toán thường chẳng dùng đến máy, chỉ lẩm nhẩm chút là xong, có chênh lệch cũng chỉ một hai ngàn, không đáng kể. Nhiều lần tôi theo má đi chợ, thấy má mua bán gì cũng "tính rợ" rất nhanh.
Má tính nhanh nhưng chữ viết thì... hơi tệ. Ngoằn ngoèo, nét chữ không thẳng thớm mà run run như "cua bò sáng trăng" (hồi xưa cô giáo tôi hay chê mấy bạn viết chữ xấu như vậy). Đã vậy, má còn viết sai lỗi chính tả loạn lên. Có lẽ đó là hậu quả của những ngày thơ ấu không được đi học, đội thúng rau theo bà ngoại đi bán khắp chợ Lớn, Quy Nhơn.
Năm 2001, lúc tôi mới "chập chững" vào Sài Gòn học đại học, mỗi lần má gửi bánh tráng vô cho tôi đều kèm theo một mảnh giấy nhỏ. Chữ má ngoằn ngoèo trên mảnh giấy học trò "Nga con rán học nhang con, ở ngoài này có má lo, nhớ giữ gìn sức khỏe". Có lần má viết bằng cây chân nhang chấm vào lọ mực "nga con, má gửi 2 ràn bánh tráng mì con thích, rán ăn nhan con, có chai dầu má gửi đau bụng thì lấy tha, có hũ lớ lúc nào con đói lấy ăn uống nước...". Tất cả những mảnh giấy đó tôi đều giữ gìn như những vật quý giá. Bốn năm đại học của tôi, lần nào má tôi gửi đồ cũng đều gửi kèm những mảnh giấy nhỏ ghi chi chít chữ như vậy. Không hàng ngũ, không ngay ngắn, không đẹp nhưng tôi quý những mảnh giấy đó như "bảo bối". Những lúc buồn chán và nhớ nhà tôi thường lấy những mảnh giấy đó của má ra đọc, như để được tiếp thêm sức mạnh. Thư của má chỉ có như vậy nhưng lần nào đọc tôi cũng khóc.
Tôi ra trường, lấy chồng, có thai đứa con đầu. Má nghe tôi ói và xanh xao quá nên gửi theo xe đò vào mấy thang thuốc Bắc. Cũng giống như những năm tôi học đại học, má không quên gửi kèm mảnh giấy nhỏ với những con chữ ngoằn ngoèo ""thuốc này 2 than con sắc uống mỗi lần vậy 5 ngằn còn 1 ngằn". Cầm mảnh giấy với mấy chữ của má trên tay, nước mắt tôi chảy dài. Thương má một đời lam lũ, khó nhọc để cho tôi có được ngày hôm nay.
Lúc gần sinh con, tôi lại về nhà với má. Trong buồng của má, bốn bức tường loang lổ đầy những chữ của má, viết bằng bút lông. Chỗ này là "mùng 6 bôn ga", "Nga gửi thuốc bổ cho má 19 âm lịch", "chít ngừa ơ rô ngày 28" (cháu tôi ở nhà tên là Euro); chỗ khác má lại viết đầy những số điện thoại của tất cả anh chị em tôi "bé út 09057095..", "cu quan 0914063..."; có chỗ má lại viết "xạ lúa giống ngày 25 âm", "trả tiền máy nước 4 ngọc ngày mùng 3...".
Người ta thường bảo "nét chữ tính người", nhìn nét chữ có thể đoán được phần nào tính tình người đó, phóng khoáng, keo kiệt, kỹ tính hay xuề xòa... Đố ai nhìn nét chữ của má tôi mà đoán được tính má tôi thế nào. Chữ má không yếu, không mạnh, không cao, không thấp nhưng má là người sống rộng rãi với bà con lối xóm, không hề kỹ tính so đo, má rất mạnh mẽ ở nhiều hoàn cảnh và má cũng yếu đuối với nhiều tình huống.
Giờ đây, nhiều người từng khen chữ tôi đẹp, mạnh mẽ, phóng khoáng, nhìn giống nét chữ con trai... Bao giờ nghe những lời khen ấy tôi cũng nhớ đến nét chữ ngoằn ngoèo cùng những mảnh giấy má đã gửi cho tôi suốt bốn năm đại học. Tôi có được những chữ viết bây giờ là sự đánh đổi rất nhiều những mảnh giấy và con chữ ngoằn ngoèo của má.
Theo VNE
Tôi bị cả nhà chồng coi thường và bảo vô phúc mới cưới về Chị chồng chỉ thẳng vào mặt tôi bảo: "Chuyện nhà tao không đến lượt mày lo. Bao nhiêu năm làm dâu, mày đem về xu nào cho nhà này chưa?". Mấy đứa em chồng thì coi thường bảo nhà vô phúc mới cưới tôi về. Tôi lấy chồng năm 19 tuổi, cũng năm này tôi sinh con trai. Tôi và chồng quen rồi...