Ngỡ ngàng những câu chuyện “chỉ có ở Việt Nam”
Được đăng tải trên một tờ báo vào sáng làm việc đầu tuần, đoạn clip dài chưa đầy 5 phút đã gây bàng hoàng cho bất cứ ai xem.
Đu dây qua song Pô Kô để đến trường. Ảnh: T.uổi trẻ
1. Mỗi người chui vào một bao nilon, ngồi lọt thỏm trong đó cho miệng bao trùm kín quá đầu. Rồi những thanh niên biết bơi sẽ túm gọn miệng bao và kéo chiếc bao “đựng” người bơi vượt qua con suối mùa lũ đang băng băng chảy xiết.
Một cảnh tượng có thể nói là thót tim, nhưng không phải từ một cuộc thi Vượt qua thử thách, hay một trò chơi mạo hiểm kiểu nuốt kiếm, phun lửa… nào. Mà đó là cách thầy trò ở bản Sam Lang, xã Nà Hỳ, huyện Nậm Pồ, tỉnh Điện Biên vượt suối để đến trường.
Được đăng tải trên một tờ báo vào sáng làm việc đầu tuần, đoạn clip dài chưa đầy 5 phút đã gây bàng hoàng cho bất cứ ai xem. Bởi chắc chẳng đâu trên thế giới này lại có cách vượt suối “độc nhất vô nhị” đến thế. Biết bao nguy hiểm rình rập mà giá phải trả có thể là cả tính mạng: nếu cái túi thủng, nếu ngồi trong túi ngạt, nếu nước lũ cuốn trôi, nếu v.v…
Tất cả vì thiếu một cây cầu kiên cố, chống chịu được nước lũ.
Ở thành phố, có thầy cô kể lại khi chưa hết bồi hồi rằng, đã đưa ngay đoạn clip đó cho học trò mình xem. Để các em biết rằng, bạn bè đồng lứa không phải ai cũng có được may mắn “hôm qua em tới trường, mẹ dắt tay từng bước” – được cha mẹ đưa đón, chăm lo từ cái nhỏ nhất.
Nhưng có lẽ, chính những thầy cô đứng trên bục giảng ở thành phố, hay những khu vực có “điều kiện” cũng rất cần xem đoạn clip này. Để bớt đi những “sân, si” trong nghề, khi giờ đây không ít những lời than phiền về sự xuống cấp trong nghiệp trồng người, cả về đạo đức cũng như lòng yêu nghề.
“Qua sông thì phải lụy đò”, còn ở đây, những cô giáo mang trọng trách “chở đò” lại đang phải lụy… túi nilon để qua được suối. Mà đâu chỉ “lụy”, họ đang đặt cược cả sinh mệnh để mang được con chữ khó nhọc vào thôn bản xa xôi.
Nhớ lại, hồi tháng 5 năm 2010, chúng ta cũng từng sửng sốt khi báo chí đăng tải hình ảnh những người dân ở một làng không tên tại Đắk Nông, huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum vượt sông Pô Kô bằng cách… đu dây.
Khi ấy, trả lời chất vấn của đại biểu Nguyễn Minh Thuyết, Bộ trưởng GTVT Hồ Nghĩa Dũng cho rằng, việc người dân “đu dây” qua sông Pô Kô là sáng tạo “không ngờ tới”. Bộ trưởng cũng nhận khuyết điểm ở khía cạnh không phát hiện được sự việc, do địa phương thì không đề cập, còn sau này khi ông hỏi, tỉnh cũng không nắm được.
Kiểu “sáng tạo” đó giờ dường như càng vượt xa ngoài tưởng tượng, từ đu dây đã chuyển sang ngồi trong túi nilon. Không rõ, nếu được chất vấn, câu trả lời của các lãnh đạo liệu có đi xa hơn 4 năm trước?
Video đang HOT
Vượt qua nước lũ dữ bằng cách chui vào… nilon. Ảnh: T.uổi trẻ
2. Trong khi chờ đợi những hành động thực tiễn của các ngành, các cấp, thì rất nhiều người hảo tâm đã lựa chọn kêu gọi và đóng góp để có quỹ xây cầu cho bản Sam Lang. Nỗi bàng hoàng, xót xa đã nhanh chóng biến thành nghĩa cử.
Người viết chợt nhớ đến một bài báo cũng dịp tháng 3 năm ngoái, về nghĩa cử rất đẹp của một người đàn ông đã bỏ số t.iền định dành xây nhà để… xây cầu cho dân làng qua lại. Người đàn ông tên Lê Tất Dũng ấy chẳng phải đại gia, tài sản vung vinh, thừa t.iền sắm siêu xe, siêu giường thì xây cầu chơi.
Suốt 20 năm quần quật của ông đã góp hết vào cây cầu. Gia tài còn lại chỉ là căn chòi lợp tôn, tứ bề dột nát, cùng chiếc tivi nội địa và bộ đồ nghề sửa xe máy.
Có những người “rút ruột” từ những cây cầu để sống vương giả cho đời mình, đời con cháu mình. Nhưng cũng có những con người – dù hiếm hoi – lại tự “rút ruột” chính mình để xây cầu cho người khác.
Những tấm lòng như ông Dũng hay bao người hảo tâm đang cùng chung tay đóng góp dựng cầu thật đáng trân quý. Đó là sự tương thân, tương ái, giúp đỡ những đồng bào thiệt thòi, khó khăn mà thời nào đất nước cũng cần.
Đó là đạo lý, tình cảm của “người trong một nước” với nhau. Song, trách nhiệm đầu tiên và quan trọng nhất để lo cho những người dân như ở Sam Lang vẫn phải thuộc về Nhà nước, mà đại diện là các nhà lãnh đạo và chính quyền các cấp.
Bởi được sống an toàn là quyền của người dân nơi đây, họ không thể phải phụ thuộc vào lòng hảo tâm, phải kêu gọi để được thực hiện quyền của mình. Trách nhiệm đảm bảo quyền đó thuộc về Nhà nước.
Chúng ta có thể nói rằng đất nước còn khó khăn nên chưa thể lo an sinh tốt nhất cho người dân, chưa thể xây cầu ở tất cả những nơi cheo leo hiểm trở để những “sáng kiến” túi nilon, dây đu… “hết đất” sống.
Nhưng cách giải thích đó liệu có đủ làm an lòng, khi mà người dân vẫn đang chứng kiến những vụ việc kiểu công trình ngàn tỷ phơi sương, vài trăm tỷ đắp chiếu, vali cho 1 lần hối lộ chứa cả nửa triệu đô-la, v.v…
Năm 2010, theo tính toán, để xây một cây cầu cho người dân qua sông Pô Kô tốn khoảng 1,5 tỷ đồng. Đối với những người dân bình thường, chắc hẳn không nhiều người được “chạm” đến t.iền tỷ để hình dung nó nhiều ít ra sao. Nhưng ai cũng có thể nhẩm tính, chỉ một công trình phơi sương, chỉ số t.iền trong một vụ tham nhũng… đủ xây bao nhiêu cây cầu như thế.
Vậy mà ở đâu đó t.iền vẫn “phơi” sương hoặc âm thầm chảy vào những cái túi không đáy. Còn ở đâu đó, như bản Sam Lang này, sinh mệnh con người lại “phơi” dưới trời, bập bềnh cùng nước lũ, chỉ vì thiếu một cây cầu kiên cố…
Theo xahoi
Cầu treo rung bần bật "cõng" người qua sông
Mỗi lần đi qua cây cầu treo mục nát, cao chót vót, bắc qua sông Bằng Giang, nối đường Pác Bó qua xóm Thái Cường, xã Bình Long, huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng là một thử thách với người dân.
Cây cầu này có chiều dài hơn 70 mét, rộng 1,5 mét. Người dân tự chế từ cột điện, cọc tre mục nát, buộc lại với nhau bằng những sợi thép hoen gỉ, mặt cầu được làm bằng những thân tre nhỏ. Nhưng nguy hiểm hơn là hai sợi dây cáp treo nối hai bên sông đã được sử dụng từ năm 1970. Sau nhiều năm phơi mưa phơi nắng, sợi cáp đã hoen gỉ chỉ chờ đứt gãy.
Ông Trần Hòa (60 t.uổi), người dân xóm Thái Cường, cho hay: "Đây là cây cầu người dân tự chế từ tre, cột điện đóng hai bên sông để giữ dây cáp treo. Mỗi khi qua cầu, dù chỉ một người nhưng cây cầu cũng đã rung bần bật".
Theo ghi nhận của chúng tôi, do thời gian sử dụng đã lâu nên dầm cầu bị mục nát, ốc vít, sợi dây cáp treo đã bị hoen gỉ và cầu trũng xuống thành vòng cung, có những đoạn không còn lan can.
Một năm hai lần, người dân lại tự nguyện quyên góp t.iền mua thép, ủng hộ tre để chắp vá cầu. Nhưng do nguồn kinh phí hạn hẹp và không có sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương nên cây cầu lại sớm hỏng như cũ.
Chiều rộng cầu hẹp, không có lan can, mặt cầu không bằng phẳng dễ mất thăng bằng. Mỗi khi có người đi qua, cầu lại rung lên bần bật.
Trao đổi với PV, ông Sơn, Trưởng xóm Thái Cường, cho biết: "Chỉ cần nhìn thực trạng cây cầu thì ai cũng biết nó không còn đảm bảo an toàn, ai cũng sợ lật cầu như ở bản Chu Va 6 (Lai Châu). Chúng tôi đã kiến nghị cấp trên nâng cấp tu sửa nhưng vẫn chưa được hồi âm".
Mỗi ngày, cây cầu "già cỗi" này phải "cõng" hàng trăm lượt người qua lại.
Ốc vít cầu gần như đã bị hoen gỉ hoàn toàn.
Trải qua thời gian sử dụng đã quá lâu, dây cáp treo hai bên bờ sông đã hoen gỉ hoàn toàn và đang chờ đứt.
Mặt cầu được xếp bằng những cây tre nên không bằng phẳng, khi qua cầu nếu sơ ý có thể bị ngã.
Cây cầu treo này có chiều dài hơn 70 mét và chiều rộng 1,5 mét.
Dây thép được quấn vào dây cáp treo để giữ cầu rất sơ sài, nếu tuột ra, cây cầu có thể bị sập bất cứ lúc nào.
Vị trí giữa cầu gần như không có lan can, nếu đi vào ban đêm rất dễ bị rơi xuống sông.
Nhiều thanh gỗ đã bị mục nát do thiếu kinh phí sửa chữa.
Thời gian sử dụng quá lâu và phải oằn mình "cõng" hàng trăm lượt người mỗi ngày nên cây cầu đang có hiện tượng võng xuống, rất nguy hiểm.
Gầm cầu là hệ thống cây đã mục nát hoàn toàn nhưng vẫn không được tu sửa.
Do trường học ở bên kia sông nên học sinh cũng chọn cây cầu này để đi qua.
Theo Khampha
4 đơn vị phải chịu trách nhiệm vụ sập cầu Chu Va - Ngày 11/3, Bộ Giao thông vận tải đã đưa ra kết luận về nguyên nhân gây sập cầu Chu Va 6 làm 8 người c.hết và 38 người bị thương ở Lai Châu cuối tháng 2 vừa qua, đồng thời kiến nghị xử lý 4 đơn vị liên quan. Cầu Chu Va sập do làm ẩu: Ai chịu trách nhiệm? 1m2 cầu...