Ngỡ ngàng gặp lại người yêu sau 1 tháng xa nhau
Anh đang đứng chống nạng ở trên hiên nhà, người thì gầy rộc hốc hác. Nhìn thấy người yêu như vậy tôi bật khóc nức nở.
Tôi và anh tình cờ quen nhau trong lần dự tuyển xin việc vào công ty. Bất ngờ hơn cả tôi và anh đều trở thành nhân viên của phòng kinh doanh. Nhân viên mới, lại hay làm việc chung, tôi và anh trở thành đôi bạn tâm đầu ý hợp và dần trở thành một đôi.
Tôi là một cô gái thành phố lại khá xinh nên có nhiều người theo đuổi. Nhưng kì thật từ trước đến giờ tôi chưa phải lòng ai cả. Những anh chàng đến với tôi đều cho tôi cảm giác khá nhạt, lúc nào cũng nói những lời sáo rỗng, những câu chuyện phiếm nhạt nhẽo vô vị. Đã vậy lúc nào cũng khoe khoang làm tôi phát chán. Riêng anh thì hoàn toàn ngược lại, anh cho tôi cảm giác tin tưởng rất nhiều bởi sự chân thành của mình.
Anh là chàng trai ngoại tỉnh lên thành phố học tập rồi ở lại làm việc. Trong anh vẫn còn sự mộc mạc và chân chất. Mới đầu anh đến với tôi như một người bạn thân hợp tính. Hai đứa bàn bạc chuyện công việc suốt ngày. Tan làm lại lang thang chỗ này chỗ kia ngắm cảnh hay tìm nơi ăn vặt. Bên anh tôi có thể tự do cười nói mà chẳng phải dè dặt e ngại. Cũng chẳng phải cố tỏ ra mình thế này thế nọ. Người yêu ít nói nhưng luôn quan tâm lo lắng cho tôi, hỗ trợ hết mình trong công việc.
Tôi gọi điện liên tục nhưng lúc nào cũng tắt máy, làm tôi lo lắng vô cùng. (Ảnh minh họa)
Tình yêu đến với tôi và anh nhẹ nhàng nhưng khi nhận ra mới thấy thật sâu đậm. Yêu nhau hơn tám tháng, tôi vài lần đưa anh về nhà chơi. Bố mẹ tôi đều làm nhà nước nên cũng tâm lí. Ông bà không ngại xuất thân nên chẳng cấm cản gì chuyện của hai đứa. Anh cũng chứng tỏ mình là người xứng đáng với tôi nên ông bà khá hài lòng. Vì quê anh ở xa nên từ lúc quen nhau tôi chưa có dịp nào theo anh về để ra mắt gia đình người yêu.
Cách đây hơn tháng, bố anh gọi về gấp vì có chuyện cần giải quyết. Khi đó công ty đang có rất nhiều việc nên tôi không thể xin nghỉ để đi cùng anh được. Trước khi đi anh có nói với tôi sau một tuần sẽ lên lại thành phố. Nhân dịp này anh sẽ thưa chuyện của chúng tôi với bố mẹ, nếu được anh sẽ đưa ông bà lên gặp gỡ bố mẹ tôi để hai bên gia đình chính thức gặp nhau.
Video đang HOT
Lúc anh về đến nơi có gọi điện cho tôi nhưng rồi những ngày sau đó tôi không liên lạc được nữa. Tôi gọi điện liên tục nhưng lúc nào cũng tắt máy, làm tôi lo lắng vô cùng. Hết một tuần cũng không thấy anh trở lại thành phố. Khi ấy tôi cứ tự trấn an mình có lẽ việc nhà của anh giải quyết chưa xong. Đầu tuần thứ hai trưởng phòng của tôi lại nhận được đơn xin nghỉ việc tạm thời của anh. Trong công ty đồn ầm lên là anh xin nghỉ để lấy vợ khiến tôi rất buồn.
Đã hơn một tháng kể từ ngày anh về quê, ngày nào tôi sống trong nỗi buồn và lo lắng. Nhiều lúc cứ nghĩ sao người yêu có thể phụ bạc mình nhanh đến vậy. Lẽ nào tình cảm trước đây anh ấy dành cho mình chỉ là dối trá. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ lại, người như anh không thể nào là kẻ bội bạc. Mâu thuẫn cứ giằng xé làm tôi muốn quên anh cũng không xong. Cuối tuần vừa rồi tôi quyết tâm tìm nhà anh dựa theo những thông tin mà anh đăng kí lúc xin việc.
Vất vả cả ngày tôi cũng tìm ra nhà anh vì bố anh vốn là giáo viên nên cũng được nhiều người biết. Nhưng khi đứng trước sân nhà anh, tôi ngỡ ngàng đến đán.h rơi cả túi xách. Anh đang đứng chống nạng ở trên hiên nhà, người thì gầy rộc hốc hác. Nhìn thấy anh như vậy tôi bật khóc nức nở. Anh cũng ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy tôi. Anh còn làm tôi kinh ngạc hơn khi nói với cả nhà là không quen tôi. Anh xua đuổi và không cho tôi đến gần. Anh kêu bố mẹ mời tôi đi ngay cho. Nhưng thấy tôi vừa nói vừa khóc nên ông bà không nỡ.
Nhưng khi đứng trước sân nhà anh, tôi ngỡ ngàng đến đán.h rơi cả túi xách. (Ảnh minh họa)
Tối hôm ấy, tôi và bố mẹ anh nói chuyện trong nước mắt. Sau khi anh về quê được ba ngày thì anh bị ta.i nạ.n giao thông trên đường đi thăm bà con. Từ một người bình thường khỏe mạnh anh bỗng trở thành kẻ tật nguyền.
Sau khi tỉnh dậy anh đã khóc rất nhiều, anh cầu xin bố mẹ đừng cho tôi biết thông tin về anh, nếu tôi có liên lạc thì cũng đừng nói gì hết. Nghe kể lại tôi càng thương anh nhiều hơn. Nhưng mấy ngày ở lại nhà anh, anh không chấp nhận sự chăm sóc của tôi. Tôi mang thứ gì đến gần đều bị anh hất đổ. Tôi không giận anh vì tôi hiểu tại sao anh làm như vậy.
Về lại thành phố tôi nói chuyện với bố mẹ. Ông bà sợ tôi sẽ vất vả khi tiếp tục yêu anh. Nhưng tôi nghĩ mình có thể cố gắng được. Tôi muốn về quê anh để được gần gũi chăm sóc cho anh. Tôi muốn dùng tình cảm của mình để xoa dịu nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng.
Tôi biết anh vẫn yêu tôi rất nhiều và chính vì yêu tôi nên anh cố đẩy tôi ra xa vì anh sợ sẽ thành gánh nặng cho tôi. Tôi hiểu được anh nên muốn giúp anh lấy lại thăng bằng và tiếp tục cố gắng trong cuộc sống. Nhưng tôi phải làm thế nào để anh có thể bỏ qua mặc cảm mà chấp nhận tình cảm tôi dành cho anh. Mong mọi người hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Afamily
Điều ước tháng 3
Tôi trách mình. Trách mình kém duyên có mỗi ngày được ân huệ thì chẳng ai ngó ngàng. Trách sao chẳng có lấy một người bận tâm đến mình. Buồn biết mấy.
Ảnh mang tính minh họa
Tối qua trong cơn mê ngủ, nghe con gái nói "cuối tháng 2 rồi mẹ nhỉ, vậy là gần đến 8/3 rồi, mẹ có ước gì không?". Tôi cũng không biết mình có ước gì trong ngày này không. Nhưng, tôi biết, đặc sản của tháng 3 đang đến. Cái đặc sản như món quà trao tận tay những người phụ nữ, và yêu cầu họ thì thầm điều ước. Đã sang tháng 3 rồi đấy. Ước cái gì cho chính mình!?.
Tôi nhớ cảm giác mình đã từng tủi thân thế nào trong cái ngày dành riêng cho phụ nữ này nhiều năm trước. Lúc mọi người hào hứng kể chuyện nhận quà, nhận hoa. Lúc ngoài kia phố xá đông đúc, hoa hớn hở dọc đường. Lúc những chàng trai tay ôm hoa, miệng mỉm cười, chào nhau trong thang máy. Tôi trách mình. Trách mình kém duyên nên có mỗi ngày được ân huệ thì chẳng ai ngó ngàng. Trách sao chẳng có lấy một người bận tâm đến mình. Buồn biết mấy.
Tôi nhớ, mình đã từng ước giá đừng bao giờ có ngày 8/3, để nhà nhà người người bớt hân hoan đi. Và tôi, đỡ tủi thân đi biết mấy. Tuổ.i trẻ, đã chẳng ai kịp dạy tôi rằng đó chỉ là một ngày bình thường. Không nhận được hoa, không có quà, cũng chẳng có nghĩa là mình không được quan tâm. Tôi, ngày ấy, đã không đủ bình tĩnh để vui một mình, để biết cách tự mua tặng mình một món quà, để biết tự làm một điều gì đó, dẫu điên rồ, miễn điều đó có thể làm mình vui thêm.
Bà nội tôi, là một người phụ nữ nhỏ thó nhưng sắc sảo, hiện đại. Sống chung cùng bà cho đến khi vào đại học, tôi chưa từng thấy ở bà cái cảm giác chịu đựng như những người phụ nữ xung quanh. Không bói toán cúng bái mê tín. Không cung phụng chiều chồng. Bà luôn luôn có một phản xạ nương tựa nhất định với chồng mình - ông nội tôi. Bà là người phụ nữ nông thôn duy nhất, tôi biết, chưa khi nào tự mở cửa ra ngoài những lúc trời tối nếu không có ông nội đi cùng. Bà tự lập mua bán chi tiêu cho cả nhà. Đến giờ, tôi vẫn hay bảo "chưa thấy ai như nội".
Tôi nhớ 8/3 năm học lớp 10, trường ra thông báo kêu gọi các bạn trai có hành động thiết thực với các bạn nữ trong ngày 8/3. Bữa cơm tối đó khi tôi mang câu chuyện ấy ra kể, nội tôi cười "bày đặt, cái đó là tự nguyện chứ sao lại bắt buộc".
Hành động của trái tim, bắt buộc thật nực cười. Với một cụ bà 80 tuổ.i thời đó, điều ấy đã thật nực cười. Bà nội tôi, cả đời chắc cũng không biết ngày 8/3 và cũng không có cho mình điều ước nào vào ngày này. Nhưng tôi biết, bà đã luôn sống vui.
Tôi thích quan sát những người đàn bà nông thôn mỗi khi có dịp. Ở họ, cứ toát lên một điều gì đó tôi không lý giải được. Sự nhẫn nại, thậm chí chấp nhận thua thiệt. Ánh mắt chứa một sự ẩn ức nào đó. Và điều tôi muốn học hỏi ở họ, đấy là chẳng khi nào họ than van.
Họ có bao giờ có mặt ở một lễ hội nào không? Họ có niềm vui nào không? Cuộc sống đó, có tước đoạt của họ những ước mơ không? Niềm vui, mơ ước, đôi khi chẳng là những điều lộng lẫy, mà với họ, có thể là một giấc ngủ trưa đẫy giấc giữa nắng và gió. Điều minh triết ấy, đâu phải ai cũng muốn là được.
Tôi hỏi dì Năm, người bán chuối nướng bên bến đò ngang - một xã heo hút của An Giang - câu hỏi mà con gái hỏi sáng nay "đến 8/3 rồi, dì Năm có ước gì không". Dì cười lớn bảo tôi hỏi giống người ta hỏi khi đi thi hoa hậu quá. Ước gì hả, dì ước thằng rể bớt cờ bạc, nhậu nhẹt để con gái dì bớt khổ. "Mới Tết rồi nó mang luôn chiếc xe của vợ nó đi "cầm" chơ.i đ.ề thua hết, giờ không có xe đi làm. Ngày nào nhậu về cũng đán.h v.ợ. Con nhỏ khóc ròng". Giọng dì sang sảng cả khúc sông nhỏ, tất tả qua sông cho kịp chuyến đò cuối - vội vàng như bao người phụ nữ của vùng đất ấy.
8/3 rồi cũng qua, cũng chỉ là một ngày như mọi ngày. Thôi thì cứ hào phóng tự tặng cho mình, cho tôi, cho bà nội và những người phụ nữ không hề biết đến ngày này những điều ước. Để ngày mai, ngày kia... luôn có điều gì đó gieo trong lòng họ nhiều hy vọng. Để mà vui.
Theo PNO
Trở về nhà sau khi ra mắt gia đình bạn trai, tôi giật mình khi thấy bố anh gõ cửa lúc nửa đêm Khi tôi đang thao thao bất tuyệt thì có tiếng gõ cửa. Tôi lật đật chạy ra xem thì vô cùng ngạc nhiên khi người đứng trước cổng không ai khác chính là bố của bạn trai. Lúc đó đã nửa đêm và rõ ràng là bố của Vũ đã kêu mệt rồi đi nằm. Yêu nhau được 2 năm thì Vũ quyết...