Ngỡ đi bước nữa thì mẹ con tôi sẽ được hạnh phúc, ngờ đâu thứ đợi tôi ở cửa nhà chồng lại cay đắng thế
Những tưởng rằng bao sóng gió đã qua đi rồi, nhưng hình như cuộc đời vẫn chưa muốn buông tha tôi.
Tôi phát hiện ra người đàn ông mình đã từng dùng cả t.uổi thanh xuân để yêu và cưới – người mà bây giờ tôi phải cay đắng gọi 2 tiếng “chồng cũ” – ngoại tình. Điều làm tôi cảm thấy kinh khủng nhất, đó là anh ta “ăn vụng” những 2 năm. 2 năm trời đầu gối tay ấp, tôi vẫn chẳng hề biết gì.
Đau đớn, bàng hoàng, thế nhưng tôi không thể chấp nhận được một người đàn ông đã phản bội niềm tin của mình, nên cuối cùng, tôi là người ra đi dù không hề mong muốn con lớn lên mà không có bố.
Ảnh minh họa
28 t.uổi, cuộc đời còn dài rộng trước mắt, tôi biết mình sẽ chẳng thể sống mà ôm nỗi đau này mãi được. Thế nhưng bất cứ người đàn ông nào có ý định tiến đến, lại đều “chạy mất dép” sau khi biết tôi là người phụ nữ đã qua một lần đò.
Anh thì ngược lại, anh ban đầu đơn giản chỉ là một người đồng nghiệp cảm thông với khó khăn của người mẹ đơn thân là tôi, bởi anh cũng sống cảnh “gà trống nuôi con” sau khi người vợ trước mất vì căn bệnh ung thư. Chúng tôi cứ chia sẻ, tâm sự và giúp đỡ nhau những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống như thế.
Cho đến một ngày đôi bên đều không thể giấu nổi cảm xúc về nhau nữa, chúng tôi đến với nhau sau không ít trăn trở và nghĩ suy. Liệu 2 mảnh vỡ ghép vào với nhau có hoàn chỉnh và hạnh phúc? Liệu vết nứt của 2 trái tim đã từng đổ vỡ có vừa khớp với nhau?
Thế nhưng ai cũng mưu cầu hạnh phúc, và cũng thèm cái cảm giác của một mái nhà, tôi mang con tôi, anh cùng con anh, tất cả quyết định cho nhau một cơ hội.
Những lần đầu tiên gặp con trai anh, thằng bé rất quý tôi, cũng rất quý con gái tôi. Nó coi con bé như em gái ruột, lúc nào cũng đòi bố đưa đến nhà để chơi cùng em. Nó cũng quý tôi, có lẽ chỉ bởi vì… tôi là mẹ con bé.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Mọi thứ thế mà lại khác xa với tưởng tượng tốt đẹp của tôi về một gia đình mới trọn vẹn. Sau lễ cưới nhỏ của hai con người đi bước nữa, tôi mang theo con gái về nhà chồng mới. Bước vào cửa nhà – ngôi nhà mà tôi sắp sửa thuộc về, là bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu mong chờ, bao nhiêu niềm tin.
Thằng bé chạy ra cửa khi nghe tiếng chuông, tôi nghĩ là nó đã háo hức, đã vui mừng đón chúng tôi về nhà. Thế nhưng:
- Cô là ai mà dám vào nhà cháu, tranh chỗ của mẹ cháu. Cô cút đi, cả mày nữa, bố tao chỉ yêu mình tao thôi. Cút đi.
Tôi đứng c.hết trân trước cửa nhà, chân như đeo hàng tấn gạch không nhấc lên nổi. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao?
Anh chạy ra vừa kịp lúc và nghe được những lời của thằng bé. Chồng tôi đanh giọng:
- Hỗn láo, con ăn nói với người lớn như thế à? Ai dạy con?
Thằng bé ấm ức, khóc oà lên khi thấy bố nó bênh một người xa lạ: “Mẹ con đâu? Bố tìm mẹ về cho con. Bố không yêu con nữa rồi. Bố mắng con. Con ghét cô ấy.”
Tôi không biết phải làm thế nào nữa? Có phải tôi đã nghĩ quá đơn giản rồi hay không? Có thể lắm, tôi sẽ lại bước vào một tấn bi kịch khác, bi kịch con anh – con tôi – con chúng ta chẳng bao giờ có thể dung hoà nổi.
Theo Afamily
Ngâm quần áo trước khi đi làm, về nhà thấy nước đỏ lòm, tôi choáng váng phát hiện ra sự thật kinh khủng phía sau
Sau tất cả, chẳng biết tôi nên cảm ơn hay căm hận chậu quần áo ngâm vội buổi sáng định mệnh ấy...
Tôi vốn không tin tưởng vào khả năng giặt sạch của máy giặt nên vẫn hay có thói quen ngâm quần áo rồi giũ qua một lần trước khi cho vào máy. Tôi chẳng thể ngờ chính sự cẩn thận ấy đã khiến cuộc hôn nhân của mình đi đến bờ vực thẳm.
Bởi vì tối hôm trước có cuộc họp đột xuất với khách hàng, về đến nhà đã muộn nên tôi không thể giặt quần áo luôn. Sáng hôm sau cũng phải đi làm sớm nên lại cũng vội vàng cứ thế vứt quần áo vào chậu rồi đổ nước giặt vào ngâm.
Tôi có thói quen ngâm quần áo trước khi bỏ vào máy giặt. (Ảnh minh họa)
Buổi chiều đi làm về, vào phòng tắm, tôi tá hoả khi thấy cả chậu quần áo đã chuyển sang màu đỏ lòm. Ôi thôi bao nhiêu là quần áo trắng, quần áo màu, bây giờ đã bị nhuộm hết thành màu đỏ. Tôi đoảng quá! Sao lại có thể vô ý vứt đồ đỏ vào chung chậu để nó phai ra đến như vậy cơ chứ.
Bắt tay vào giải quyết "hậu quả", tôi lại ngớ người khi trong chậu không hề có chiếc quần cái áo nào màu đỏ hết. Vậy bãi chiến trường này từ đâu mà ra? Hay tôi quên son trong túi quần túi áo gì đó nhỉ?
Thỏi son đỏ vô chủ trong túi chồng. (Ảnh minh họa)
Lục khắp quần áo của bản thân vẫn chẳng thấy vật thể lạ nào hết, tôi chuyển sang lục túi chồng. Bất ngờ, một thỏi son rơi ra. Bất ngờ hơn, thỏi son này không phải của tôi. Đây là thỏi son mới ra mắt mà tôi cũng thích nhưng chưa có cơ hội mua thì đã sold out. Vậy thỏi son mờ ám trong túi quần chồng này là từ đâu ra? Chẳng lẽ... Tôi quyết hỏi cho ra nhẽ:
- Anh nói đi, cái này ở đâu ra?
- Mấy thứ son phấn này anh biết sao được? Của em à?
Tôi ba m.áu sáu cơn gào lên trong phẫn nộ:
- Của con nào anh khai mau ra cho tôi!!!
- Không phải của em à? Thế chắc của đứa đồng nghiệp bỏ nhầm vào túi anh...
- Anh bị điên à? Bỏ nhầm? Tự nhiên có người điên nào bỏ nhầm thỏi son vào túi quần anh?
Chồng tôi vẫn chối bay chối biến, nhưng tôi chẳng để vào tai câu nào. Chuyện này sẽ không kết thúc sớm thế đâu, tôi phải làm cho ra nhẽ mới được.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty thám tử thuê ngay người theo dõi chồng. Y như dự đoán, anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài. Chỉ chi ra vài triệu đồng, tôi đã có trong tay tên t.uổi, nghề nghiệp, thậm chí là địa chỉ nhà của cô ta. Gọi một cú điện thoại, tôi hẹn cô ta một buổi nói chuyện, chuyện của những người đàn bà.
Tôi choáng váng vì sự thật ẩn giấu phía sau thỏi son lạ. ( Ảnh minh họa)
Bước vào quán café, tôi bất ngờ khi cô ta ngay lập tức biết mình là ai. Khoan thai và chậm rãi ngồi xuống, cô ta mở đầu:
- Chắc chị phát hiện ra thỏi son rồi đúng không? Là của em, do em cố tình bỏ vào túi của anh ấy.
- Ý cô là?
- Đơn giản thôi. Chúng em có con rồi, em muốn chị biết điều ấy và buông tha cho chồng chị, để con em có bố.
À hoá ra đơn giản không chỉ là bồ bịch bên ngoài, thậm chí chồng tôi còn đã có cả con riêng. Tôi bình thản hơn mình tưởng tượng và hẹn người đàn bà kia sẽ "đúng hẹn" trả lại người cho cô ta.
Còn gì để níu giữ nữa đâu khi chuyện sai trái gì anh ta cũng đã làm. Tôi kí vào đơn ly hôn một cách đầy dứt khoát. Bây giờ, chẳng biết phải cảm ơn hay căm hận chầu quần áo ngâm vội sáng hôm ấy đây...
Theo Afamily
Tôi trở thành con rối trong chính tay mẹ ruột chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại của bà Tôi không có đủ dũng khí để soi gương nhìn lại chính mình. Rốt cuộc mẹ còn muốn điều khiển tôi đến mức nào thì mới vừa lòng. Mẹ li hôn bố khi tôi học lớp 10. Thời điểm đó, tôi đã đủ trưởng thành để hiểu lí do mà cuộc hôn nhân của bố mẹ ngày qua ngày chỉ toàn cãi vã....