Nghiến răng bán căn nhà 110m vuông cho con đi du học để rồi “mất con”
“Dù thế nào đi nữa, giấc mơ của con gái tôi không thể bị bị gánh nặng cơm áo ghì xuống”, ông Dương từng nói.
Hai vợ chồng vì thế đã “nghiến răng” bán căn nhà rộng 110 mét vuông làm chi phí du học để con “bằng bạn bằng bè”.
“Gửi con gái tôi đi du học có thể là quyết định tồi tệ nhất mà tôi từng đưa ra trong đời…”, tâm sự của một ông bố họ Dương mới đây thu hút chú ý và gây nhiều tranh cãi trái chiều trên mạng xã hội Trung Quốc.
Ông Dương và vợ là một cặp vợ chồng vô cùng bình thường trong hàng vạn gia đình ở Trung Quốc. Cô con gái duy nhất của họ, Dương Lý, là báu vật yêu quý nhất của hai người. Năm 2006, sau khi thi trượt trường đại học yêu thích trong nước, cô con gái nói với cha mẹ rằng mình muốn đi du học.
Nhưng xuất ngoại không dễ dàng như vậy. Không có học bổng và cũng không được chính phủ tài trợ, chi phí du học của Dương Lý vào khoảng 300.000 nhân dân tệ (hơn 1 tỷ đồng) mỗi năm. Đây chắc chắn là một số tiề.n rất lớn đối với vợ chồng ông Dương, những người có thu nhập không quá dư dả. Cuối cùng, hai vợ chồng đành nghiến răng bán căn nhà rộng 110 mét vuông làm chi phí du học để con “bằng bạn bằng bè”.
Ảnh minh họa
“Dù thế nào đi nữa, giấc mơ của con gái tôi không thể bị bị gánh nặng cơm áo ghì xuống”, ông Dương nói.
Trống vắng
Năm 2007, Dương Lý nhận được giấy báo nhập học của một trường đại học ở Mỹ như cô mong muốn. Ông Dương vẫn nhớ rõ cảnh vợ chồng ông tiễn con gái ra khỏi sân bay:
“Đó là chuyến bay lúc 1 giờ sáng. Tôi vẫy tay gọi con từ xa. Con đã khuất khỏi tầm mắt, nhưng tôi vẫn nhìn về hướng đó. Lòng tôi bỗng thấy trống vắng, và không cầm được nước mắt. Tôi quay đầu lại thì thấy vợ mình cũng đang ngồi xổm dưới đất khóc, tôi vội lau nước mắt kéo vợ đứng lên”.
Ông Dương nói rằng hai vợ chồng nghĩ rằng họ đã sẵn sàng cho ngày con gái ra đi nhưng thực tế không phải vậy.
“Khi con gái ra đi, tôi như người mất hồn. Trong thâm tâm tôi biết con gái ra nước ngoài là điều tốt nhưng không khỏi nghĩ đến cảnh chia xa. Mẹ cháu phải gọi điện cho con ba lần một ngày trong tuần đầu tiên để nguôi nỗi nhớ”.
Video đang HOT
Cảm giác “lạc lối” này không chỉ có ở vợ chồng ông Dương. Một tháng đầu sau khi con trai bà Lưu (Thượng Hải, Trung Quốc) đi du học, bà mất ngủ cả đêm, tóc rụng nhiều, phải uống thuố.c mới ngủ được.
Để chống lại sự trống trải, bà Lưu thích bật TV từ khi thức dậy cho đến lúc ngủ, còn đặc biệt chi hàng nghìn đô la để mua một chú chó con chỉ để gây ồn ào một chút vui cửa vui nhà. “Tôi chỉ biết tự an ủi mình mà chịu đựng. Đợi con trở về rồi sẽ không sao nữa. Mỗi lần nghĩ đến chuyện như vậy, tôi lại thấy thanh thản hơn”, bà Lưu nói.
Đó cũng chính là tâm trạng của ông Dương. Mong ngóng ngày con trở về là động lực để hai vợ chồng ông cố gắng đi qua những ngày cô đơn dài đằng đẵng sau đó.
Cho con đi du học là “mất con”?
Trước khi con gái ra nước ngoài, ông Dương đã vạch ra một “ranh giới đỏ” cho con: Không được phép có bạn trai là người nước ngoài, không được phép làm mẹ khi chưa kết hôn và không được phép có quan hệ thầy trò với giáo viên trong trường.
Thật bất ngờ, vào cuối năm 2015, vừa tốt nghiệp cao học, Dương Lý bất ngờ nói qua điện thoại rằng cô sẽ ở lại nước ngoài làm việc và kết hôn với một người bạn trai ngoại quốc.
“Trong mắt nó còn có cha mẹ sao?”, ông Dương hét lên khi nghe tin từ vợ, tức giận đến mức ném chiếc đĩa trên tay xuống sàn, tan nát. Ông kiên quyết không đồng ý, một hai ép con sau này phải sẽ trở về Trung Quốc, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ.
Vì lý do này, ông Dương đã không nói chuyện với con trong nửa tháng. Điều khiến ông lo lắng nhất bây giờ là: Nếu không ở bên đứa con gái duy nhất, mấy chục năm còn lại ông bà sẽ sống ra sao?
Lo lắng của ông Dương không phải là không có cơ sở. Nhiều trường hợp vợ chồng ông đã chứng kiến, ngay chính trong họ hàng đã cho thấy điều đó.
Con dâu của ông Trần – anh họ ông Dương vừa sinh em bé ở Mỹ vào năm ngoái, hai vợ chồng già vui vẻ sang chăm sóc, nhưng vì họ không hiểu tiếng Anh nên ngay cả thức ăn cho trẻ, con trai ông bà cũng phải dịch để biết khẩu phần bao nhiêu.
Không chỉ đồ tr.ẻ e.m, mà vì đồ ăn ở Mỹ thực sự không quen, người bố muốn ra ngoài mua rau làm đồ ăn truyền thống, nhưng đã bị lạc trên đường. May mắn sau đó ông được những người tốt bụng đưa về nhà.
Đầu năm, ông Trần không may ngã bị thương, nằm trên giường nửa năm, nhìn đứa con trai sắp xếp mãi mới vội về thăm bố rồi liền đi, ông xó.t x.a hỏi con: “Sao con không về ở với bố?”. Đứa con trai chỉ biết quay mặt đi, không biết trả lời như thế nào. Vợ con, sự nghiệp đều cắm rễ ở bên kia; thành công hiện tại là thành quả của nhiều năm làm việc rất chăm chỉ, chẳng lẽ từ bỏ một cách vô ích?
“Ba, nghỉ ngơi cho tốt đi”, cậu con trai để lại một khoản tiề.n, vội vàng bay đi.
Ông Trần nhìn bóng lưng rời đi của con trai, tức giận mắng con vô ơn. “Chẳng lẽ mình cả đời khổ tâm nỗ lực, cuối cùng lại nuôi ra một con “sói mắt trắng” không biết hiếu thuận hay sao”, ông tự hỏi.
Cũng như ông Trần, ông Dương tự trách bản thân mình: “Cho con gái đi du học có thể là quyết định tồi tệ nhất mà tôi từng đưa ra trong đời. Nếu con đi học ở trong nước, kiếm một công việc, lập gia đình sinh con, có phải gia đình chúng tôi được đoàn tụ rồi hay không? Cuộc đời con cũng không phải vì không đi du học mà nghèo đói. Quyết định sai đã khiến vợ chồng tôi mất con”, ông Dương chua chát nói.
Cư dân mạng tranh cãi
Khi câu chuyện ông Dương được chia sẻ, nhiều cư dân mạng đưa ra bình luận trái chiều. Phía đồng tình cho rằng, trên thực tế, chuyện cha mẹ cho con đi du học rồi “đán.h mất” con không phải là hiếm.
“Đán.h mất”, ở đây hiểu rằng đứa con thay đổi nhiều trong giao tiếp, suy nghĩ, lối sống, quan niệm về tình thân. Nhất là đứ.a tr.ẻ càng du học khi còn ít tuổ.i, sống ở nước ngoài càng lâu, mà sợi dây liên kết với gia đình càng lỏng, thì khi gặp lại cha mẹ, ông bà ruột thịt, chúng càng trở nên xa lạ, như một con người khác. Hoặc như trường hợp Dương Lý, cách xa cha mẹ nửa vòng trái đất, coi như con có mà cũng như không.
Đồng thời, họ cho rằng, điều mà ông Dương và nhiều cha mẹ mong muốn không phải là vấn đề con cái phải về để phụng dưỡng tuổ.i già, mà là cuối đời không nơi nương tựa tinh thần, con cái chính là “chiếc phao cứu sinh”.
Luồng ý kiến khác cho rằng, cô con gái có quyền chọn cuộc sống mà mình muốn sống, cha mẹ quá áp đặt là làm khó con. Mọi người đều có quyền mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn, với mức lương ở nước ngoài, Dương Lý chọn ở lại cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, cô ấy cũng đã tìm thấy một nửa của mình ở đó, cha mẹ can thiệp không những khó thay đổi mà còn làm rạ.n nứ.t mối quan hệ cha mẹ – con cái.
“Với tư cách là một người làm cha, tôi tôn trọng sự hy sinh để đầu tư cho con đi du học, cũng như về nỗi lòng của những bậc làm cha mẹ khi bước vào tuổ.i già; cái tuổ.i mà nhu cầu về tình cảm của những người thân, nhất là với con cái là rất cần thiết và chính đáng.
Ở câu chuyện này, cả hai bên đều đáng cảm thông. Tôi nghĩ cô con gái dù ở xa cũng nên thường xuyên về thăm cha mẹ, hỏi thăm, lo lắng là được. Hai vợ chồng ông Dương cũng nên thấu hiểu cho con, bởi khi đưa con ra ngoài là để con có nhiều lựa chọn hơn cho cuộc sống của chính mình. Miễn con hạnh phúc thì nên mừng cho con”, một cư dân mạng chia sẻ.
Quần quật kiế.m tiề.n để trả món nợ chiếc xe nửa tỷ nhưng không phải mua cho mình
Tôi vẫn biết con gái mình hiền nhưng hiền đến mức ngốc nghếch thế này thì tôi cũng chẳng biết phải giúp nó thế nào nữa...
Vợ chồng tôi lấy nhau sớm nhưng lại bị hiếm muộn, mãi năm 36 tuổ.i tôi mới sinh con gái đầu lòng. Hơn chục năm chạy chữa, tôi cảm thất mình thật may mắn khi được nhà chồng yêu thương và thông cảm cho. Ngược lại bố mẹ chồng chăm sóc tôi như ruột thịt, còn chồng thì luôn ở cạnh bên kiên trì và thương yêu.
Thế nhưng đến lượt con gái tôi thì nó không may mắn như vậy. Nó dại dột nên có bầu ở tuổ.i 20, và con rể tôi là người đã qua 1 lần đò. Cậu ta l.y hô.n và có 2 đứa con riêng với vợ cũ. Con gái tôi biết rõ điều ấy nhưng khi con người ta đã yêu nhau rồi thì đâu thể nói trước được điều gì.
Tôi buồn phiền nên không đồng ý tổ chức lễ cưới lớn, chỉ cho phép chúng làm lễ hằng thuận ở chùa và một bữa tiệc nhỏ mời họ hàng bạn bè thân thiết. Con rể tỏ ra là người biết điều, không dám đòi hỏi gì và hứa sẽ chăm lo con gái tôi thật tốt.
Có mỗi mụn con duy nhất nên tôi lo lắng vô cùng. Chúng nó dọn ra thuê ở riêng nhưng chỉ cách nhà tôi mấy trăm mét, hầu như hôm nào tôi cũng bảo chúng qua ăn cơm cho đỡ tốn. 2 vợ chồng nó đều làm nhân viên văn phòng, lương tháng cộng lại chưa đến 20 triệu. Còn tiề.n xăng xe đi lại, thuê nhà, điện nước, rồi tiề.n đi đẻ nữa. Giúp được chúng bao nhiêu hay bấy nhiêu chứ tôi không nỡ nhìn con mình thiếu thốn.
Thấy con rể chăm sóc vợ chu đáo tôi cũng mừng. Sang nhà tôi cứ ăn cơm xong là con rể tự động rửa bát, nó còn chăm chỉ phụ bố vợ trồng cây, sửa xe cộ, sơn lại tường nhà. Dịp gì quan trọng là nó tặng quà đầy đủ, còn xách quà quê lên biếu nữa. Thôi thì nghĩ con mình thiệt phận làm vợ hai nhưng không phải đi làm dâu cũng tốt.
Tôi không mấy quan tâm đến cuộc hôn nhân cũ của con rể, nhưng từ lúc con gái tôi sinh cháu thì nảy sinh khá nhiều vấn đề. Nó cố ý giấu hết đi vì sợ vợ chồng tôi lo lắng. Nhưng linh cảm một người mẹ đã giúp tôi phát hiện ra chuyện đau lòng mà con rể gây ra.
Hình như cậu ấy bí mật mua một chiếc ô tô. Bác hàng xóm đi xem xe với người quen, vô tình thấy con rể tôi đi cùng một phụ nữ lạ mặt. Mở ảnh ra tôi không tin nổi vào mắt mình. Con rể ôm 2 đứ.a tr.ẻ chừng 6-7 tuổ.i, bên cạnh là người phụ nữ son phấn loè loẹt đứng nhận hoa và chìa khoá xe mới. Trông họ giống hệt một gia đình hạnh phúc.
Tôi mất ngủ suốt mấy đêm. Ông xã cũng trằn trọc theo tôi khi biết chuyện. Anh khuyên tôi không nên nóng vội, biết đâu chiếc xe do vợ cũ của con rể mua rồi rủ cậu ấy đi cùng. Nếu đúng vậy thì đỡ. Thế nhưng trong lòng tôi lại thấy bất an.
Cùng lúc ấy con gái tôi bỗng dưng bận rộn hẳn. Nó mới đẻ xong không lâu đã đòi đi làm lại. Cơm tối không thấy nó sang ăn nữa, cháu tôi khát sữa khóc ngằn ngặt đợi mãi mới thấy mẹ về cho bú. Nhìn mặt mũi nó lúc nào cũng bơ phờ. Đã thế nó lại còn nhận việc về làm thêm buổi tối, thiếu ngủ gầy tọp cả đi. Nó bảo tôi rằng cần kiế.m tiề.n để nuôi con nhưng tôi không tin lắm. Bởi nhà tôi có nghèo đói thiếu thốn tới mức con bé phải nai lưng ra vậy đâu?
Tôi xót cả con lẫn cháu, đoán vợ chồng nó xảy ra chuyện rồi. Gặng hỏi hoài mà không được, tới khi tôi khóc thì con gái mới chịu nói sự thật. Thì ra chồng nó đang gánh món nợ nửa tỷ khiến con gái tôi phải cắn răng trả nợ cùng. Mà cay đắng làm sao đó lại là khoản nợ con rể đi vay khắp nơi để mua xe cho vợ cũ!
Những gì hàng xóm tôi nhìn thấy hoá ra là sự thật. Không phải con rể tôi đi nhận xe cùng vợ cũ cho vui, mà nó thực sự đã bỏ tiề.n ra mua cho người phụ nữ đó.
Tôi quyết định gặp riêng con rể. Nó bối rối khi bị tôi hỏi chuyện nợ nần. Ban đầu nó loanh quanh nói món tiề.n đó gửi về cho họ hàng ở quê vay, nhưng tôi thẳng thắn nhắc luôn vụ xe ô tô nên cuối cùng cậu ấy cũng khai thật.
Vợ cũ của con rể lấy lý do cần phương tiện đi đón các con để vòi vĩnh nó. Cô ta nói lũ trẻ lớn rồi nên không thể chở chung trên 1 chiếc xe máy. Chiếc ô tô giúp 2 đứa nhỏ không phải lo mưa nắng, và bản thân cô ta coi đó là nghĩa vụ một người bố phải làm. Con rể tôi không có nhiều tiề.n nhưng vẫn cắn răng làm theo, để giờ đây con gái tôi phải còng lưng ra gánh nợ cùng với nó.
Nghe thật bất công và chua xót! Có người mẹ nào không thương con, tôi cũng là một bà mẹ nên hiểu chứ. Nhưng rõ ràng chiếc ô tô kia là một thứ đòi hỏi vô lý. Đáng lẽ ra con rể phải bàn bạc với con gái tôi trước rồi hẵng quyết định. Nghe nói vợ cũ của con rể đã có bạn trai rồi nên con gái tôi càng đau lòng hơn.
Nhưng phải nói thật sự, chuyện này khó cho cả con rể tôi nữa, 2 đứ.a tr.ẻ kia cũng là con, đứa đỏ hỏn thì cũng là con. Vợ cũ của con rể tuy rằng đúng là đòi hỏi thái quá nhưng nếu lấy lý do là những đứa nhỏ thì đúng là nó làm sao có thể từ chối được đây. Làm mẹ tôi cũng không thể khuyên hay xúi bậy con tôi tị nạnh với những đứ.a tr.ẻ. Thế nhưng cứ nhìn còn quần quật kiế.m tiề.n trả nợ cái xe mình sẽ chẳng bao giờ được ngồi lên, tôi lại xó.t x.a vô cùng.
Tôi thương con mà chẳng biết phải làm gì bây giờ...
Ngủ dậy chồng đã chuẩn bị bữa sáng tươm tất, nghe câu hỏi hồn nhiên của con gái tôi hạ quyết tâm l.y hô.n Ăn sáng xong, tôi để con gái ra ngoài chơi với chồng, còn bản thân quay vào phòng, chậm rãi đặt bút viết đơn l.y hô.n. Tôi và chồng yêu nhau từ thuở còn là những cô cậu sinh viên ngồi trên ghế nhà trường. Chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, ra trường được 3 năm thì cưới. Không phải...