“Nghiền game online tớ đã mất quá nhiều thứ!”
Đó là lời tâm sự rất thật lòng của N.V.B (lớp 12 trường Nguyễn An Ninh, Q.10). Và từ những mất mát ấy, bạn đã lớn lên…
Tớ thấy mình “quan trọng”…
Tớ chơi game online từ năm lớp 8. Game này “mê hoặc” tớ vì nhiều hình ảnh và chiêu đẹp. Nhưng quan trọng hơn, tớ được nhiều người (kể cả những người lớn hơn) “nể trọng” vì level cao và có nhiều đồ “độc”. Dù mọi chuyện chỉ diễn ra trong thế giới ảo, nhưng lần đầu tiên trong đời, một thằng nhóc 13 t.uổi như tớ thấy mình “quan trọng” và tiếng nói có “trọng lượng” như thế nào…
Suốt mùa hè năm lớp 8, tớ dành cho game online. Trừ một tiếng ăn cơm, tớ “ngồi đồng” ở tiệm net từ 6 giờ sáng đến tối mịt. Vào năm học, tớ có giảm cường độ lại, nhưng thời gian dành cho game cũng khoảng 6 – 7 tiếng/ngày. Tớ tìm mọi lí do để được chơi game. Có lần tớ bảo với mẹ là được nghỉ học để đi đá banh cho trường. Nhưng thật ra, đội tuyển trường tớ đã bị loại và cả ngày hôm đó, tớ đến tiệm net để… cày game. Biết chuyện này, mẹ tớ buồn lắm, nhưng vẫn không làm thay đổi được “đam mê” của tớ. Tớ vẫn tiếp tục “nghiện” game online cho đến hết năm lớp 10.
Trước đây, tớ lên mạng chỉ để chơi game.
Tớ đã tìm được đam mê mới của mình…
Lao đao vì… level cao
Chơi game nhiều, level tớ cũng cao hẳn lên, t.iền “đầu tư” cũng nhiều hơn. Từ vài chục ngàn lên đến vài trăm ngàn/tháng. Tớ còn lấy cả t.iền học để mua thẻ nạp chơi game. Ngồi mãi một chỗ, tớ trở nên ù lì, chậm chạp, lúc nào cũng mệt mỏi, bơ phờ, thiếu ngủ, thậm chí còn bị… nổi mụt ở mông nữa. Tớ đã biến thành một con người khác hẳn: văng tục, c.hửi thề, cãi vã với các game thủ khác để khẳng định “cái tôi”, “bản lĩnh” của mình. Có lần, do b.ắn thua, một cao thủ teen trong game Đ. đã hẹn tớ ra quán để “tranh tài cao thấp”. Chúng tớ đã đ.ánh tay đôi, choảng ghế vào nhau loạn xạ… Hôm đó, nếu không được mọi người can ngăn, có lẽ chuyện đau lòng đã xảy ra…
“ Cú sốc khiến tớ thay đổi”
Một lần, bị mẹ nhắc nhở vì chơi game quá nhiều, tớ đã gắt gỏng rồi nạt lại mẹ. Vừa buồn vừa giận, mẹ tớ (vốn bị bệnh) đã ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu. Tớ đã bị “sốc” thật sự. Cú sốc ấy khiến tớ quyết định phải cai game online bằng cách tìm niềm đam mê khác tích cực hơn. Vốn mê đàn guitar nên tớ quyết tâm chinh phục “món” này. Tớ lên mạng, tự mày mò học chơi guitar từ các trang web hướng dẫn. Và bạn biết không, cảm giác chơi được một bản nhạc thật sự còn tuyệt vời hơn khi cày level rất nhiều lần. Cảm giác ấy khiến tớ dần quên game online và hướng mình đến những hoạt động bổ ích khác như tham gia chương trình Học kì Quân đội, Quốc hội trẻ của Trung tâm thanh thiếu niên miền Nam.
Video đang HOT
Bây giờ, tớ vẫn còn cảm giác là “người quan trọng”. Nhưng không phải trong game online mà là trong cuộc sống thật, ít nhất là với mẹ tớ… Bởi mẹ luôn vui và khỏe mạnh từ khi tớ bỏ game online và sống có ích hơn.
***
Cũng như N.V.B, bạn T.T (lớp 10 trường Á Châu) cũng từng nghiện game. Bạn chơi game online từ năm… lớp 4 với mục đích ban đầu để thư giãn và luyện tiếng Anh. Nhưng rồi, khi chuyển sang chơi game T., bạn đã “nghiện” thật sự. Có ngày, bạn chơi đến 16 tiếng. Để có t.iền “nuôi” nhân vật, T. nhận “cày thuê” cho bạn bè. Học lực của T. ngày càng giảm sút. Bạn cũng trở nên ít nói chuyện, xa lánh các hoạt động cộng đồng. Mọi chuyện chỉ thay đổi khi bạn tham gia chương trình Học kì Quân đội, gặp gỡ và trò chuyện với bạn bè. Bây giờ, T. chỉ còn chơi game khoảng 2 tiếng/ngày. Theo T, để từ bỏ được game online thì teen rất cần được sự quan tâm, hỗ trợ của gia đình và xã hội, thông qua các chương trình thiết thực giúp trang bị kĩ năng sống cho teen.
***
Game online là một trong 4 “vấn đề” được bàn tán sôi nổi tại kì họp thứ 2 của Quốc hội trẻ (do Trung tâm thanh thiếu niên miền Namthuộc Trung ương Đoàn tổ chức) diễn ra sáng ngày 27/6 vừa qua. Trong “vai” các đại biểu quốc hội, teen đã đưa ra nhiều kiến nghị như đ.ánh thuế nặng với các công ti game online, quản lí chặt chẽ các tiệm net, giáo dục ý thức cho game thủ, tạo nhiều sân chơi bổ ích cho teen, giảm học hè, tăng giờ học kĩ năng… Anh Võ Văn Thưởng, Bí thư thứ nhất Trung ương Đoàn cũng đã dự và có lời khen các ý kiến thể hiện sự tự tin và trách nhiệm của teen.
Theo Mực tím
Cô bạn có kĩ năng trị giá 200.000 USD
Tớ sẽ chọn ngành liên quan đến bóng đá. Ai cũng bảo con gái theo học ngành này thì hơi bị "lì lợm", tớ không nghĩ vậy.
Vũ Khánh Phương Nick name: Nice_mummy Sở thích: Bóng đá và... đá bóng (nên mới là đội trưởng đội bóng đá của trường?) Ước mơ: Tớ đang băn khoăn lựa chọn giữa ngành Kiến trúc hay Quản trị bóng đá. Có lẽ, tớ sẽ chọn ngành liên quan đến bóng đá. Hì, ai cũng bảo con gái mà theo học ngành này thì hơi bị "lì lợm", tớ không nghĩ vậy, tớ chỉ muốn làm được những gì mình yêu thích. Có như thế, tớ mới dễ phát triển nghề nghiệp, phải không bạn
Đầu năm ngoái, "rinh" cùng lúc 4 suất học bổng quốc tế (loại trị giá 75%), nhưng Vũ Khánh Phương... từ chối và quyết định chờ cơ hội khác.
Phương quả có con mắt tinh đời khi chỉ vài tháng sau, suất học bổng toàn phần trị giá 200.000 USD cho 4 năm học tại trường Mount Holyoke (Mỹ) đã thuộc về mình. Thế nhưng, chuyện đó không khiến mọi người ngạc nhiên bằng điều cô bạn vừa "bật mí": "Tớ ẵm học bổng ngon ơ nhờ thủ sẵn... kĩ năng sống!"...
Đi 4 ngày đàng học 1 sàng... kĩ năng
Hoàn tất chương trình lớp 10, Phương khăn gói lên đường sang Mỹ học tiếp lớp 11 nhờ suất học bổng tự săn được. Học kì cuối tại đây, sau khi nạp những kĩ năng leo núi, chèo thuyền... như tất cả học sinh khác, Phương trải qua cuộc thi khá căng thẳng: tự băng rừng, lội suối trong 4 ngày để tìm đường về đích.
Mỗi nhóm (gồm 2 thành viên) phải trang bị chiếc thuyền túi lương thực vật dụng cần thiết và chọn 1 trong 2 cách đi: Chèo thuyền qua 1 cụm đảo rồi tìm nơi cập bến hoặc vác thuyền băng qua khu rừng dài khoảng 1,5 km. Phương cùng đồng đội vắt óc suy nghĩ, cuối cùng chọn cách thứ hai.
Trước khi "xuất quân", cả hai cẩn thận dùng vải nylon quấn chặt bó củi (để đảm bảo chúng không bị ướt trong mọi hoàn cảnh) rồi cột quanh người. Vào cuộc, Phương và đồng đội đặt thuyền trên đầu vừa tạo thế chạy thoải mái vừa che nắng.
Suốt chuyến đi, gặp đoạn đường đầy lá khô, cả hai bỏ thuyền xuống đẩy và cứ thế "cuốn theo chiều gió" một cách nhẹ nhàng, nhờ vậy mà đỡ mất sức... Hành trình 4 ngày tuy ngắn ngủi nhưng đã giúp Phương "lận lưng" khá nhiều kĩ năng, đồng thời nhận ra năng lực bản thân mình mà theo cách nói của Phương thì "phải đi xa mới biết đường dài!".
Phương (x) cùng bạn bè làm công tác xã hội.
Lập công thức cho bản thân
Trở về Việt Nam, Phương đối mặt với núi bài vở của "dân lớp chuyên" mà trong thời gian ở Mỹ Phương đã bỏ dở. Làm thế nào đuổi kịp bạn bè? Đắn đo nhiều ngày, cuối cùng Phương quyết định chuyển trường để giảm áp lực cho mình.
Tuy nhiên, sự thay đổi nơi học không giúp Phương khỏe hơn khi ngày làm việc ở trường lúc nào cũng kéo dài từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, hầu như không có khoảng trống nào trong thời khóa biểu để các hoạt động xã hội "chen chân" vào. Một người "lăng xăng" như Phương làm sao chịu nổi cảnh sáng vác cặp đến trường, tối xách tập về nhà.
Thế là, Phương tranh thủ "nghía" bên trái, liếc bên phải xem có gì để "quậy" không. Phát hiện trường mới chưa có chỗ để học sinh ăn uống, giải lao, Phương bèn rủ rê các bạn kinh doanh. Cả nhóm gồm 15 thành viên bèn lên kế hoạch cụ thể, rồi vay vốn của trường để mở Hội quán học sinh. Được thầy cô ủng hộ, Phương cùng các cộng sự hăng hái "tiến lên!". Nhưng càng làm, cả bọn càng... stress, bởi có hàng trăm thứ phải lo: Nào là mua sắm bàn ghế, kệ, thực phẩm, li tách...; rồi tính toán sổ sách, thiết kế bảng công việc, lịch giao nhận hàng...
Công việc khiến Phương quay như chong chóng. Sau hơn 1 tháng chuẩn bị, hội quán ra đời trong sự ủng hộ nhiệt tình của bạn bè cùng trường. Mấy ngày đầu tiên, quán không có chỗ ngồi vì khách quá đông. Từ lợi nhuận hàng tháng, nhóm trả dần t.iền vốn cho trường, phần còn lại gây quỹ giúp đỡ học sinh nghèo. Hơn một năm qua, quán vẫn cứ nhộn nhịp như ngày đầu.
Song song với việc mở hội quán, Phương còn tập hợp bạn bè làm quyển kỉ yếu cho teen 12. Nhóm gồm 12 thành viên, mỗi người phụ trách một việc: viết bài, biên tập tư liệu, sưu tập hình ảnh... Sau gần một năm thực hiện, tác phẩm dày hơn 100 trang chính thức ra mắt và được "mại dô" sạch trơn chỉ trong thời gian ngắn. Phương cứ "quậy" hết chuyện này tới chuyện kia, mà "cú quậy" nào cũng ra trò, thế nên không có gì lạ khi năm học này Phương được thầy cô và bạn bè tín nhiệm giao chức Chủ tịch Hội học sinh trường.
Cũng nhờ "quậy tưng" mà Phương tích lũy được một bụng kinh nghiệm thực tế và đã lấy đó làm chất liệu cho bài luận mang tên Kĩ năng sống - công trình giúp Phương gây ấn tượng với trường MountHolyokevà rinh được suất học bổng trong mơ.
Những ngày này, dù bận túi bụi, Phương vẫn tranh thủ học thêm 3 môn ở bậc đại học để chuẩn bị cho chuyến du học Mỹ lần thứ hai vào tháng 8 tới. Dám nghĩ dám làm - đó là tính cách nổi bật của cô bạn 9x này.
Phương (phải) chính là đội trưởng đội bóng đá nữ trường AIS.
Muốn làm quen với Phương, bạn hãy "gõ cửa" lớp 12 trường trung học quốc tế Mỹ AIS (quận 10, TP HCM), hỏi Vũ Khánh Phương.
Theo Mực tím
Hãi hùng sinh viên bán m.áu lấy t.iền chơi game Bạn bè của các game thủ không còn ngạc nhiên mỗi khi hết t.iền hết các đệ tử game lại mượn "tạm" xe máy, latop, điện thoại... để đi cắm trả nợ. Nhưng câu chuyện về một n.am s.inh viên đã đi bán m.áu để lấy t.iền chơi game khiến không ít người phải kinh hoàng. "Kẹt t.iền chơi lại xuống bệnh viện"...