Nghịch tử éo le của con dâu trẻ “sa ngã” vào vòng tay bố chồng
Nghịch tử éo le của con dâu trẻ “sa ngã” vào vòng tay bố chồng
Trong một khoảnh khắc không làm chủ được dục vọng của một người đàn bà xa chồng mấy tháng qua, tôi đã lao vào vòng tay của bố chồng. Chính vì sự cô đơn, trống trải mà không ngày nào tôi không chìm đắm trong men rượu. Lọ mọ trong cơn say tôi đã nhầm tưởng rằng bố chồng chính là chồng mình.
Ảnh minh họa
Hạnh phúc trong mơ
Tôi và chồng cưới nhau gần được một năm. Cuộc sống của hai vợ chồng tôi lúc nào cũng như những cặp tình nhân mới yêu nhau. Anh rất thông minh và giỏi giang, thương yêu và chiều chuộng vợ hết mực. Tôi lúc nào cũng luôn tự hào về người đàn ông mà tôi lấy làm chồng. Hằng ngày bận rộn giải quyết hằng trăm công việc ở công ty nhưng anh chưa bao giờ để tôi phải ăn cơm một mình. Có những lúc tôi thầm nghĩ, có phải ông trời đang quá ưu ái cho tôi khi tôi may mắn có một gia đình quá hạnh phúc đến như vậy. Mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ, chính vì thế mà về sống với anh tôi không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu.
Video đang HOT
Bố chồng tôi năm nay đã 51 tuổi nhưng trông ông còn phong độ lắm. Mẹ chồng tôi mất đã rất lâu nhưng ông cũng không đi thêm bước nữa. Ông là người trí thức, hiền lành và dễ tính, vì vậy mà sau khi kết hôn, tôi sống rất thoải mái và hạnh phúc, không có áp lực từ việc làm dâu. Tôi là người phụ nữ được mọi người đánh giá xinh đẹp, hấp dẫn và giao tiếp xã hội khá rộng. Chính vì thế mà mỗi khi có những buổi ngoại giao ở công ty, chồng tôi thường dắt tôi đi cùng. Để tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc và làm quen với nhiều người hơn. Thế nhưng cuộc sống như một cổ tích ấy chưa được bao lâu thì chồng tôi đột nhiên phải đi nước ngoài công tác nửa năm.
Cứ nghĩ đến việc phải xa chồng ngần ấy thời gian thì tôi không ngăn được nước mắt. Mặc dù thương vợ, không muốn xa vợ nhưng vì sự nghiệp sau này, chồng tôi không thể nào làm khác được. Không có chồng ở nhà, tôi càng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Hai tuần đầu khi chồng đi vắng, đêm nào tôi cũng khóc lóc vì nhớ chồng. Sau đó tôi hay gặp gỡ bạn bè và lao vào những cuộc nhậu thâu đêm để vơi đi nỗi cô đơn, trống vắng. Rồi cho đến đêm hôm đó, khi tôi đi nhậu cùng bạn bè vì uống quá say nên tôi không còn tỉnh táo. Vừa về đến nhà tôi bước đi loạng choạng và vấp ngã ngay trước cửa.
Sự thật bàng hoàng
Ngay lúc đó có một bàn tay nhẹ nhàng đến dìu tôi vào nhà, không ai khác đó chính là bố chồng tôi. Khi ông ấy dìu tôi vào phòng ngủ, cả tôi và ông đều không thể kiềm chế được cảm xúc cũng như sự thèm muốn của mình. Và thế là tôi và bố chồng đã ngoại tình với nhau. Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường của vợ chồng tôi với bộ đô ngủ. Đầu tôi đau như búa bổ, chưa kịp định hình lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua thì nghe tiếng bố chồng tôi gõ cửa và bước vào. Trên tay ông cầm một tô cháo hành thơm ngát và bắt tôi phải ăn hết. Tôi cũng không nói gì, lặng lẽ ăn xong và tìm cách nói chuyện với ông.
Sau đó ông cũng thú nhận với tôi rằng đêm hôm qua một phần cũng là lỗi của ông. Ông thấy tôi say không đứng vững được nên dìu tôi vào phòng. Thế nhưng khi đó tôi cứ ôm chặt lấy ông và tưởng đó chính là chồng mình. Trong một khoảnh khắc không kìm chế tôi và ông đã có quan hệ với nhau. Tôi cảm thấy hối hận, ê chề về việc làm tội lỗi của mình đối với chồng. Tệ hơn nữa, tôi đã làm việc đó với chính bố chồng của mình. Tôi nghĩ rằng chuyện của tôi và bố chồng sẽ là lần duy nhât. Sống chung một nhà, mỗi lần chạm mặt ông tôi cũng cảm thấy lúng túng và xấu hổ.
Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, sau lần đó tôi và ông lại tiếp tục gần gũi. Cái cảm giác được thỏa mãn của một người đàn bà thiếu vắng chồng bao tháng qua khiến tôi không còn đủ tỉnh táo nữa. Một lần, rồi hai lần… và nhiều lần sau đó nữa, tôi và bố chồng cứ tiếp diễn. Tôi không biết cuộc tình vụng trộm của tôi và bố chồng đến khi nào sẽ dừng lại cho đến khi tôi nhận được cuộc gọi của chồng báo sẽ về nước. Lúc đó tôi thực sự vui mừng, cuối cùng cũng đến ngày chồng trở về. Nhưng cũng cảm thấy bối rối vì sợ chồng phát hiện ra sự thật. Khi gặp chồng, cái ôm thật chặt và những nụ hôn sau bao ngày xa cách khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mỗi khi gần chồng thì những thì những hình ảnh của tôi và bố chồng lại hiện hữu làm cho tôi không biết phải đối diện với chồng thế nào. Có những lúc tôi thực sự rất mệt mỏi, muốn thú nhận hết tất cả với chồng để mong chồng tha thứ. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, làm sao tôi có thể nói ra tất cả sự thực. Làm sao chồng tôi có thể tha thứ cho tôi khi người mà tôi ngoại tình chính là bố của anh. Trong lúc khủng hoảng tôi phát hiện mình có thai. Đương nhiên người vui mừng nhất chính là chồng tôi, anh rất vui vì sắp được làm cha. Khi tôi có thai anh càng hết lòng chăm sóc và quan tâm tôi nhiều hơn.
Theo ĐSPL
Thư gửi vợ nhân ngày 8/3: Anh đang hư hỏng
Chị Hạnh Dung mến! Vợ tôi rất hay đọc chuyên mục Nhỏ to tâm sự của chị. Bao nhiêu lời khuyên sáng suốt trên báo, cô ấy tìm cách chuyển nó sang những người quanh mình, trong đó có cả tôi (đôi khi cũng bị đe nẹt, khuyên nhủ, lấy người khác ra làm gương dạy dỗ). Vì vậy, hôm nay nhân ngày 8/3, tôi xin gửi đến chị tâm sự của mình, mạo muội xin chị hãy một lần đứng về phía những người đàn ông, để thấu hiểu những nỗi khổ tâm phi phụ nữ. Xin gửi thư này đến vợ tôi, đến những người vợ khác ở trên đời, kể cả người sắp làm, hoặc đã từng làm vợ.
Vợ yêu mến,
Anh viết thư này, nói thật thà, ngay từ đầu ý đồ của anh là để xin phép em được quyền... hư hỏng đôi chút.
Xin em đừng vội quy kết anh muốn bậy bạ nọ kia. Cái "hư hỏng" ở đây là theo nghĩa đen, bị hư, bị hỏng, chứ không phải anh muốn hư hỏng. Lấy nhau hơn 10 năm, anh luôn phải đảm nhiệm vai trò là chồng em, là cha của các con, là trụ cột trong gia đình, đồng thời vẫn phải là người yêu nồng thắm của ngày xưa, là người đàn ông biết nhìn xa trông rộng đến ngày sau, là thợ sửa điện nước tận tụy ở nhà, là sếp tài ba nghiêm túc ở cơ quan... Bấy nhiêu gánh nặng ấy dồn lên, anh thấy mình như một chiếc xe tải đang chạy chậm dần, đuối dần. Thỉnh thoảng em nói "Anh không còn yêu em nữa?", "Anh sao vậy? Quên cả ngày 8/3!". Vợ yêu, anh xin tự nhận, anh là một món hàng - có thể là món đắt nhất trong đời em từng sắm, nhưng anh đã hết hạn bảo hành từ lâu lắm, không thể đổi, không thể trả, khi hỏng hóc, em phải bảo trì thôi.
Em hãy cứ hình dung anh là một sản phẩm. Bố mẹ anh tốn rất nhiều thời gian, công sức để làm ra. Em là người dùng. Từ lúc em mở bao bì, bắt đầu sử dụng sản phẩm, cũng là lúc mà anh bắt đầu quá trình... hư. Không phải anh cố ý, món hàng nào cũng vậy thôi, xài lâu thì sẽ có bộ phận nào đó bị hỏng hóc. Thế nhưng, đa phần phụ nữ các em cứ nghĩ ngược lại: chồng là thứ hàng hóa đặc biệt, càng xài lại càng phải tốt lên! Càng ngày, em càng đòi hỏi nhiều thứ: anh phải thế này, anh phải thế nọ, anh thua xa hồi trẻ, anh quên mất rồi, sao người ta... Sao em không hiểu máy móc tốt cỡ nào chạy một thời gian cũng có sự cố này nọ, sao em không chấp nhận sự cố như chính bản thân nó, đơn thuần chỉ là một sự cố mà thôi?
Bắt đầu từ một chuyện nhé. Anh không thuộc hàng cao lớn đẹp trai. Anh nghĩ tới thân phận tùng bách của mình mà lo lắng. Em mập mạp, vững chãi bao nhiêu, thì việc anh phải giữ vững chuẩn "nặng hơn vợ 10 ký, cao hơn vợ một cái đầu" càng khó bấy nhiêu. Khi em chìm vào cơn ác mộng điên cuồng về cân nặng, loãng xương, nếp nhăn và nám, chẳng lẽ anh cũng thở than về bụng mỡ, cơ bắp nhão dần và biến mất, những sợi tóc rụng âm thầm... của mình? Đàn ông không quen nói ra, nhưng nếu người phụ nữ hiểu được nỗi khổ của chồng mình, hẳn sẽ khác...
Làm chỗ dựa, che chở bão giông cho một cô gái nhỏ là việc lãng mạn dễ dàng, nhưng làm trụ cột cho một gia đình, là chỗ dựa cho một người phụ nữ trưởng thành lại vô cùng gian khó. Mà đâu phải các bà vợ chỉ nhìn vào một người chồng mà thôi, ý muốn của chị em là vô tận. Mình có cái này, nhưng cô ta có cái kia, mình muốn cái kia, nhưng bà ấy lại có cái khác nữa... Cứ vậy, khó có thể biết đâu là điểm dừng.
Tại sao anh không được quyền hư hỏng? Tại sao anh không được quyền dừng lại như một chiếc xe tải cần một chuyến đại tu? Có lẽ, chúng ta đã quen với việc hôn nhân là một hành trình dài, mà ai cũng phải cố gắng để bước sóng đôi cùng người bạn đường mình đã chọn. Có lẽ, chúng ta đã quen nghĩ hạnh phúc là luôn luôn được nương tựa, được chở che. Có lẽ, cũng nhiều người đàn ông khác đã không đủ tự tin để tuyên bố mình cần hư hỏng, cần thông cảm, cần bảo trì chính thức; thay vào đó, họ ra vẻ mình vẫn ổn, rồi âm thầm đi tìm một chốn khác để được nghỉ ngơi...
Đó mới là "hư hỏng" thật, phải không vợ? Đến lúc hư hỏng kiểu đó rồi thì rất khó, hoặc không thể bảo trì sửa chữa gì được nữa.
Theo VNE
Trời ơi, tôi mệt vì mùng 8 tháng 3 lắm rồi Biết là phải thương yêu những người phụ nữ, nhưng mà 8/3 khiến cánh đàn ông chúng tôi mệt quá. Xin phép cho tôi kêu than hộ anh em một chút, xin đừng "ném đá" tôi, chúng tôi - những người đàn ông luôn hiểu rằng những người phụ nữ luôn cần được yêu thương, quan tâm, chăm sóc, nhưng nói thật, mỗi...