Nghịch cảnh éo le khi mối tình đầu là ‘bạn đời’ của em gái chồng tôi
Tôi bây giờ, trông cuộc sống bên ngoài có vẻ bình yên, tự tại nhưng trong lòng thì đang từng ngày, từng giờ cuồn cuộn những con sóng dữ.
Tôi lấy chồng cách đây năm năm về ở chung nhà với má chồng cùng em gái của chồng. Ngôi nhà của má chồng tôi là một ngôi nhà năm tầng khang trang, tọa lạc giữa trung thành phố. Má chồng tôi là một phụ nữ đơn thân thành đạt. Mong muốn của bà là khi hai con lập gia đình sẽ ở cùng bà suốt đời trong ngôi nhà ấy. Tôi cũng chấp thuận điều khoản này khi đồng lấy chồng tôi. Cô em gái chồng lập gia đình, cả nhà ai cũng mừng vì xưa nay cô ấy rất kén chọn. Nhưng với tôi, đó là một bi kịch éo le mà ông trời nhẫn tâm dành cho tôi. Thanh – chồng của em gái chồng tôi bây giờ – chính là mối tình đầu của tôi cách đây năm năm.
Mối tình ngây ngô như lá cỏ, hồn nhiên như tiếng chim ca và êm ả như một dòng sông quê. Những tưởng sẽ cùng nhau đến cuối cuộc đời. Không ngờ, dòng đời đưa đẩy chúng tôi mỗi người mỗi hướng. Nhẹ tênh, không hờn giận, không đớn đau, không dằn vặt, chúng tôi mất nhau như hai kẻ lữ hành chợt lướt qua và trôi tuột trong một cuộc hành trình với lớp lớp người xuôi ngược. Thanh trở thành một dấu ấn, một kỷ niệm đẹp khó phai mà tôi luôn cất giữ trong trái tim mình. Sau này cũng có một vài mối tình đến rồi đi trước khi tôi lấy chồng. Nhưng chưa bao giờ tôi quên được những cảm giác tình yêu mà Thanh dành cho tôi. Tuy nhiên, tôi luôn xem đó là một phần quá khứ của cuộc đời mà không mong nó sẽ xuất hiện trong hiện tại hay tương lai.
Tôi yêu chồng tôi, không phải bằng những cảm giác mơ hồ sương khói như khi nghĩ về Thanh, mà bằng thứ tình yêu chồng vợ rất cụ thể, rất thực tế, và tôi cảm thấy hạnh phúc bên cạnh chồng mình. Nhất là bây giờ khi tôi đang mang giọt máu của anh ấy trong bụng. Lắng nghe một mầm sống đang từng ngày lớn lên trong cơ thể mình, tôi thấy hạnh phúc không gì so sánh được. Nhưng sao tôi vẫn không giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Thanh xuất hiện với bộ dạng của một chú rể trong ngày đính hôn giữa lung linh đèn hoa và du dương tiếng nhạc. Đôi chân tôi không còn đủ sức để đứng vững, cứ chực khuỵu xuống, trái tim tôi như có ai bóp chặt khiến tôi thở không nổi. May mà tôi đang trong thời kỳ ốm nghén nên chồng tôi tưởng tôi bị thai hành, anh ấy không nghĩ ngợi gì, còn tỏ ra hãnh diện phân bua với mấy người xung quanh “vợ tôi đang ốm nghén không chịu được chỗ đông người ồn ào”. Nói rồi anh dìu tôi vào phòng.
Không thể tránh mặt nhau mãi, không thể coi như hoàn toàn xa lạ.(Ảnh minh họa)
Nằm một mình trong phòng, tôi nghĩ ngợi lung tung. Cái chính là không phải một ngày, một buổi mà rồi đây khi trở thành người một nhà, tôi và Thanh sẽ đối mặt với nhau như thế nào đây. Không thể tránh mặt nhau mãi, không thể coi như hoàn toàn xa lạ. Nếu như trong khi tiếp xúc, chúng tôi để lộ ra là hai người đã quen nhau thì chắc chắn mọi người sẽ thắc mắc chúng tôi quen nhau như thế nào, nói chi đến chuyện chồng tôi và em gái anh ấy biết chúng tôi đã từng yêu nhau. Thời gian sau, suy nghĩ cặn kẽ, tôi thấy chỉ còn một cách lựa chọn là nói chồng tôi xin ra ở riêng. Chỉ mới nghe qua thôi, chồng tôi đã trố mắt nhìn tôi như nhìn một người từ hành tinh nào khác, xa lạ và kỳ quặc. Tôi biết là khi đưa ra ý kiến này là tôi mặc nhiên phủ nhận điều giao ước giữa tôi với nhà chồng. Còn tìm một lý do nào khả dĩ hợp lý để nói với chồng thì tôi nghĩ mãi không ra. Nhưng câu chuyện không trôi qua một cách dễ dàng như tôi nghĩ.
Vô tình lời đề nghị của tôi đã gieo vào lòng chồng một mối hoài nghi. Anh suốt ngày vặn vẹo tôi, nhưng theo hướng khai thác mối quan hệ của ba người phụ nữ trong nhà, chứ chưa có mảy may nào nghi ngờ tôi và Thanh. Vậy là cách xin ra riêng coi như không xong, còn cách nào khác nữa cũng chỉ là đối phó nhất thời để tránh cho tôi và Thanh gặp mặt chứ không thể lâu dài được. Trong khi tôi đang khổ sở loay hoay tính cách này cách khác thì đúng lúc ấy chồng tôi được cử đi công tác nước ngoài một tháng. Sau lễ đính hôn, coi như Thanh là rể trong nhà. Vì thế, trong lúc chồng tôi đi vắng, nhà chỉ còn ba người phụ nữ, tôi lại bụng mang dạ chửa, mẹ tôi suốt ngày cứ một chút cũng gọi Thanh, hai chút cũng gọi Thanh. Không có chồng tôi ở nhà, Thanh có vẻ tự nhiên hơn nhưng tôi thì vẫn cố ý tránh “chú ấy”.
Video đang HOT
Một hôm, chỉ có mình tôi và Thanh ở nhà, tôi vô phòng đóng cửa lại suốt từ sáng đến trưa, nóng ruột mong má tôi mau về. Nhưng má tôi chưa kịp về thì tôi đau bụng không chịu nổi. Biết mình chuyển dạ sinh con, tôi không còn cách nào khác là kêu Thanh. Thanh quýnh quáng điện thoại cho má tôi và kêu taxi đưa tôi vô bệnh viện. Từng cơn đau như xé thịt khiến tôi bấu víu vào Thanh và lả đi. Lúc đó, tôi không nghĩ được gì vì cứ sợ không kịp đến bệnh viện. May mà cuối cùng mẹ tròn con vuông. Do lỡ công việc, má chồng tôi không tới kịp, thành thử mọi thứ đều do một tay Thanh lo liệu.
Bây giờ thì tôi rất lo lắng. Nghĩ lại chuyện hôm đó, tim tôi đập rất mạnh và rất bồi hồi. Tôi tưởng tượng ra đủ thứ và rất sợ hãi, thời gian này tôi luôn gặp ác mộng. Cuộc sống bên ngoài của tôi tưởng như bình yên, nhưng trong lòng luôn dậy sóng. Tôi không thể cứ sống mãi như thế này, nhưng làm gì để thay đổi hoàn cảnh bây giờ?
Theo Afamily
Tôi đóng vai con rối trong chuyện tình tay 4 đầy éo le
Nhìn người yêu tôi hàng ngày buồn bã mà tim tôi như vỡ vụn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chị và đứa bé đó tôi lại bắt mình phải chịu đựng.
Cuộc đời là thế, tôi nằm ở nhà một mình suy nghĩ, người ngoài thì bàn tán và nhìn tôi như một kẻ tội đồ. Ngay sau khi mọi chuyện xảy ra anh chạy trốn như một kẻ hèn nhát. Tôi thất vọng, tôi đau đớn và bế tắc. Nhìn người yêu tôi hàng ngày buồn bã mà tim tôi như vỡ vụn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chị và đứa bé đó tôi lại bắt mình phải chịu đựng.
Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ vậy, đã 2 tuần trôi qua nhưng ngày hôm nay trong tôi vẫn là sự trống rỗng, bàng hoàng, lo lắng và đau đớn. Nếu mọi chuyên không xảy ra như vậy thì có lẽ cả chị, anh, vợ anh, tôi và người yêu tôi sẽ hạnh phúc và biết đâu một lúc nào đó chúng tôi đi qua nhau không phải là sự ngại ngùng, mệt mỏi như bây giờ.
Tất cả là do tôi quá cố chấp, nông nổi và luôn cho rằng mình có thể che hết tất cả bầu trời này. Ngày đó tôi gặp Chị - một người phụ nữ trẻ đẹp, có tiền mặc dù chỉ làm buôn bán nhỏ. Tôi gặp chị lần đầu tiên 3 năm trước trong bệnh viện, chính chị là người đã giúp tôi vượt qua những nỗi đau, là người vực tôi dậy khi tôi rơi vào cùng cực của nỗi bất hạnh trong gia đình mình. Trong tôi luôn là sự biết ơn, sự kính trọng và sự khâm phục đối với một người phụ nữ giàu nghị lực.
Tinh trai ngang.
Số chị không may khi lấy phải một người chồng là dân xã hội. Chồng chị nghiện "nàng tiên nâu" nhưng cũng rất biết kiếm tiền khi chọn đòi nợ thuê là công việc chính của mình. Anh ta không hẳn không yêu chị nhưng đôi khi chỉ coi chị như 1 con rối trong cuộc đời anh ta vậy. Những trận đòn roi của chồng khiến chị không còn giữ vẻ đẹp của một cô gái ngây thơ như ngày đầu tôi gặp nữa, chị trở nên trầm lắng và mặn mà hơn.
Anh - người đồng nghiệp, người anh, người mà tôi luôn chia sẻ tất cả mọi thứ khi một mình tôi đến nơi xa lạ này nhận công tác. Anh đã có gia đình. Vợ anh cũng là đồng nghiệp với cả tôi và anh. Vợ anh là người phụ nữ chưa hẳn đã biết lo lắng cho gia đình, chậm chạp nhưng yêu anh rất nhiều. Anh đến với vợ không phải là tình yêu, anh quyết định cưới người phụ nữ hiện tại vì muốn chịu trách nhiệm với đứa con mà chị ta đang mang trong mình.
Tôi - một cô gái 26 tuổi, tốt nghiệp đại học và lên với mảnh đất vùng núi xa xôi này công tác với hi vọng một ngày nào đó sẽ có cơ hội chuyển về xuôi như bao người khác. Cuộc sống của tôi có rất nhiều nỗi đau, tôi chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai ngoài anh. Ở nơi xa lạ này chỉ đơn giản vì tôi chưa bao giờ tin tưởng ai, tôi biết ở trong môi trường tập thể họ có thể phản bội tôi bất cứ lúc nào. Sau khi chia tay người yêu đã từng gắn bó 5 năm được gần một năm tôi yêu một đồng nghiệp kém tôi một tuổi.
Một chàng trai còn trẻ, chưa trải qua bất kỳ một sóng gió nào trong cuộc sống. Mọi chuyện cứ ngỡ như vậy là hạnh phúc. Ngày ngày đi làm và khi trở về có một người đàn ông bên cạnh che trở, yêu chiều, tôi thấy thật bình yên và cũng nguôi ngoai dần những nỗi đau mà luôn làm tôi tổn thương. Tôi bắt đầu không còn chia sẻ mọi chuyện với anh nữa mà dành hết mọi thứ để chia sẻ cho người yêu tôi. Có lẽ vì lý do đó mà tôi đã không hề nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ giữa anh và chị trong suốt thời gian qua nên bây giờ ngồi đây tôi thấy mình thật vô dụng.
Anh và chị gặp nhau khi vợ anh nghỉ chế độ, anh thường cho tôi đi nhờ xe ra nhà thăm chị vào những buổi cuối tuần. Chúng tôi vẫn thường trêu đùa nhau như bao người bạn khác. Thế nhưng chẳng biết tự bao giờ, người phụ nữ mang nhiều đau khổ và người đàn ông chơi vơi khi đang trải qua một thay đổi lớn trong cuộc đời, anh và chị chia sẻ với nhau không cần có sự có mặt của tôi nữa. Tôi vô tư chẳng hề nhận ra điều đó, đến khi vô tình đọc được những tin nhắn trong máy chị tôi mới vỡ òa tất cả.
Lần đầu tiên khi phát hiện ra mọi chuyện tôi đã gặp riêng 2 người để nói chuyện và hi vọng 2 người dừng lại. Tất cả qua đi, chồng chị mơ màng biết vợ thay đổi, vợ anh nhận ra chồng mình có người ở bên ngoài. Nhưng thật lạ người đàn bà mà vợ anh nghĩ đang chia sẻ chồng mình không ai khác lại là tôi. Cơn tức trong vợ anh cứ một ngày lớn hơn khi chúng tôi làm việc cùng nhau và cả tôi và anh vẫn luôn chia sẻ vô tư mọi thứ. Vì chồng chị thường xuyên vắng mặt ở nhà vì vậy trong suốt thời gian này 2 người tiếp tục qua lại mà tôi không hề nghi ngờ bất kỳ điều gì. Tôi không muôn rơi vao hoan canh nay.
Hai người họ như người thân của tôi và tôi luôn tin tưởng họ. Mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi chị gọi điện nói với tôi rằng chị đã có thai với anh mà không phải là chồng chị. Hơn ai hết, tôi biết chị đã đi khám nhiều lần và bác sĩ nói 2 buồng trứng của chị đang teo dần, khả năng có con là rất ít. Chị gọi nói với tôi, tôi mừng thì ít mà giận và lo sợ thì rất nhiều. Tôi bất giác giật mình nếu chồng chị biết điều này, với bản tính du côn, cộc cằn đó thì liệu rằng mọi chuyện sẽ đi tới đâu? Vợ anh sẽ la toáng lên khi biết mọi chuyện và với bản tính của chị ta thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Cuộc nói chuyện 3 người do tôi đề nghị được sắp xếp ngay sau đó. Ngay khi gặp tôi chị đã quỳ xuống mong tôi giúp, vì chồng chị bắt đầu nghi ngờ và chị thì chẳng thể từ bỏ cơ hội cuối cùng để được làm mẹ này. Tôi nhìn sang anh, anh chỉ đứng đó như một bức tượng. Giây phút đó tôi thương chị biết bao nhiêu, tôi lại càng thương đứa bé, nó vô tội và chẳng cần suy nghĩ quá lâu tôi đồng ý sẽ che chắn để chị có thể an toàn rời đi. Ngay lúc đó, khi tôi chọn đứa bé và chị thì tôi đã biết mình sẽ mất đi nhiều thứ. Chồng chị nghi ngờ nhiều hơn, anh ta gọi điện cho tôi để hỏi về số điện thoại của anh và chính tôi là người đưa ra kế hoạch để giúp chị có thể rời khỏi đây để tới một vùng đất khác an toàn để đứa bé được sinh ra, hơn thế nữa tôi cũng không muốn vợ anh biết về sự tồn tại của đứa bé này.
Tôi chỉ nghĩ chuyện này càng ít người biết thì càng tốt cho tất cả. Tôi yêu cầu anh giúp tôi để người yêu mình tránh xa tôi phòng khi chồng chị phát hiện sẽ làm ảnh hưởng tới người đàn ông của mình. Tôi giúp chị làm mọi thủ tục ngầm để giải quyết công việc làm ăn và rút tiền để chuẩn bị cho việc sinh sống sau này. Mọi chuyện đang diễn ra như mọi thứ tôi dự tính, người yêu tôi bắt đầu nghi ngờ tôi và anh, công việc của chị cũng đã gần ổn, dạo này chồng chị cũng ít gọi cho tôi hơn vì tôi nói số điện thoại đó là số người yêu tôi.
Nhưng người tính chẳng bằng ông trời viết kịch bản, chiều hôm đó tôi và chị gặp nhau nói chuyện về việc chuyển nhượng cửa hàng. Chị lo lắng chồng chị đang theo dõi nên mượn điện thoại của tôi nhắn cho anh hẹn gặp trước khi chị rời khỏi thành phố này. Sau khi mọi chuyện kết thúc tôi đón taxi cho chị mà không hề biết về cuộc gặp giữa anh và chị sau đó. Bất ngờ tối đó vợ anh cầm điện thoại và đọc được những tin nhắn của chị nhắn với anh bằng số điện thoại của tôi.
Vợ anh gào lên, trong lúc cùng quẫn anh chẳng thể nói rõ mọi chuyện về chị và đứa bé anh đã nói với vợ mình là anh ngủ với tôi. Vợ anh lao thẳng sang phòng tôi khi tôi vẫn đang ngồi nói chuyện với người yêu mình. Chị ta lao vào tôi mà cào cấu la hét dưới ánh mắt tò mò của những người đồng nghiệp hiếu kỳ, tôi chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, còn người yêu tôi có lẽ đã củng cố thêm những nghi ngờ trong lòng nhưng anh cũng sững người đứng ở đó nhìn mọi chuyện xảy ra.
Ngay sau đó tôi nhắn tin cho chị và tôi đã hiểu mọi chuyện. Đến giây phút này tôi rõ hơn ai hết là chỉ còn cách duy nhất là im lặng để bảo vệ chị, bảo vệ mình, bảo vệ người đàn ông của tôi và bảo vệ cả gia đình anh. Tôi câm nín để mọi người hiểu lầm tất cả trong đó cả vợ anh, tôi để người yêu tôi xa tôi bằng những lời nói tàn nhẫn nhất. Tôi lo sợ chị và đứa bé đó sẽ gặp bất hạnh nếu mọi chuyện vỡ ra. Bản thân tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa nếu chồng chị biết chính tôi là người che dấu tất cả.
Cuộc đời là thế, tôi nằm ở nhà một mình suy nghĩ, người ngoài thì bàn tán và nhìn tôi như một kẻ tội đồ. Ngay sau khi mọi chuyện xảy ra anh chạy trốn như một kẻ hèn nhát. Tôi thất vọng, tôi đau đớn và bế tắc cho dù bản thân đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ. Nhìn người yêu tôi hàng ngày buồn bã mà tim tôi như vỡ vụn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới chị và đứa bé đó tôi lại bắt mình phải chịu đựng. Để mọi chuyện không bị vỡ ra trước khi chị đi, tôi quyết định sang nói chuyện với vợ anh như một vở kịch. Tôi như con rối trong chuyện tình 4 người đầy éo le này, đôi khi tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi yêu cầu anh phải diễn vở kịch đó tới cùng nếu như không muốn mọi chuyên trở nên thê thảm hơn nữa. Đến bây giờ chị đã rời đi. Anh quay trở lại với gia đình của mình như một kẻ tội đồ nhưng không "bị cười nhiều". Còn tôi, tôi không còn người yêu bên cạnh, mất lòng tin của mọi người, danh dự không còn, chồng chị thì gọi điện tra khảo và dọa dẫm để tìm vợ. Tôi mệt mỏi đối diện với tất cả và ôm trong mình một sự thật không ai hiểu. Ngay bây giờ tôi không biết phải làm gì nữa? Tôi bất lực khi nhìn người yêu mình trở lên xa lạ mà không thể giải thích vì bây giờ anh chẳng còn một chút niềm tin nào vào tôi.
Mọi người nói quá nhiều khiến anh không thể vượt qua cái gọi là dư luận và tình yêu của tôi tan vỡ. Tôi cứ nghĩ sự đau khổ đó sẽ không sao khi mẹ con chị được an toàn nhưng dư âm của moị chuyện quá lớn khiến tôi bất lực và muốn buông tay. Bây giờ tôi đang tự hỏi liệu buông tay liệu có hạnh phúc và tôi nên làm gì?
Theo GĐVN
Chuyện vợ chồng: chúng ta hiểu nhau tới đâu? Vợ chồng luôn cần hiểu nhau, có hiểu mới có thương, hiểu để chấp nhận và cả đề phòng những nguy cơ đe dọa đến hạnh phúc. Nhưng hiểu một con người đâu phải là chuyện dễ... Vợ chồng - ai cũng có nhu cầu được hiểu Cuộc sống vợ chồng với hàng nghìn chuyện muôn thuở với đủ các đề tài, sắc...