Nghĩ vợ ở thành phố sống sung sướng chồng bắt xe lên xem để rồi bật khóc…
Hinh anh vơ đang oăn lưng keo xe gach khiên Sơn đưng u ơ chêt trân. Anh không ngơ nôi cai canh tương sung sương minh vân nghi no lai như thê nay.
ảnh minh họa
Sơn va Lam sinh ra trên 1 vung quê ngheo, ca hai đêu hoc đên lơp 12 thi nghi vi gia đinh qua kho khăn. Ngay lây nhau vê ca hai chăng co gi ngoai 1 ruông khoai ngâp nươc thôi gân hêt ma bô me chông cho hai vơ chông đê ăn qua mua đoi.
Cuôc sông 2 vơ chông đa kho khăn, sinh con ra lai cang kho khăn hơn. Hôi đo Sơn con đi lam gô thuê con co tiên nhưng sau nay anh bi may cưa, cưa vao chân bi thương năng phai nghi lam mây thang trơi nên kinh tê cua hai vơ chông lai cang khôn kho.
Năm con trai đâu cua ho đi hoc mâu giao, bao khoan tiên phai đong đa thê chân Sơn cư bi đau nhưc chăng am viêc năng đươc nên Lam quyêt đinh lên thanh phô lam thuê. Ơ lang quê ngheo năm ây hâu như ai cung đi hêt, sau bao đêm suy nghi Sơn mơi tăc lươi đông y đê vơ đi.
(Anh minh hoa)
Mây hôm đâu xa gia đinh Lam nhơ chông con lăm, cô khoc suôt. Ngay xin đươc vao lam ơ nha may may cô mưng chay nươc măt, 2 thang đâu Lam gưi tiên vê đêu đăn cho bô con dung, Sơn hoi han thi nghe vơ noi: “Đưng lo cho em, em trên nay ôn. Anh cư chăm con rôi giư gin sưc khoe, chân đau thi lam viêc nhe thôi”. Sơn vui mưng vi vơ noi vây, anh nghi bung chăc ơ thanh phô vơ đươc sông sung sương lăm, co luc anh con thây ghen ty vơi vơ.
Mây thang đâu nhân đươc tiên vơ tiêu quen rôi đên thang thư 5 thây vơ không gưi vê Sơn liên goi điên hoi. Luc nay Lam phai noi dôi: “Thang nay viêc it nên ho chưa tra lương cho, luc nao co lương em gưi”. Noi chuyên vơi chông xong cô gat nươc măt, cô tư nhu giơ không biêt lam gi đê kiêm sông đây, nha may căt giam nhân công vi Lam con chưa lanh nghê nên cung bi ho đuôi.
Sau bao ngay xin viêc không đươc cuôi cung cô vao công trinh xin lam phu hô, xêp gach. Thây hoan canh Lam đang thương anh chu thâu nhân vao lam. Ngay cô đi lam tôi vê chô ban cung quê ơ, cuôc sông kho khăn vât va nhiêu luc đau nhưc khăp nơi nhưng Lam không dam ho he kê khô vơi chông vi sơ anh lo. Luc nao cô cung noi cô sông tôt, Sơn đươc vơ gưi tiên vê cho nên chi biêt ăn tiêu chăng lo tiêt kiêm vi anh nghi bung tât ca đa co vơ lo. Dân dân Sơn co tinh y lai, pho măc hêt cho Lam.
Ơ thanh phô, nhiêu hôm phai tăng ca chăng đươc ngu đu giâc Lam gây rôc ngươi đi da chay sam đen nhem. Lên thanh phô đa lâu kiêm đươc tiên nhưng cô chưa 1 lân dam mua cho minh 1 cai ao mơi, cư nghi gop tiên gưi vê chông se tiêt kiêm sau nay sưa lai cai nha, nao ngơ đâu đươc đông nao Sơn xao đông ây.
Hôm đo ơ nha buôn buôn lai nhơ vơ Sơn gưi con cho ông ba nôi chăm đê lên thăm vơ. Anh không noi cho vơ biêt nhăm tao bât ngơ, lên đên nơi Sơn goi cho ban cung phong vơ chi đương cho. 7 giơ tôi thây vơ vân chưa đi lam vê luc nay Mai mơi noi thât cho Sơn biêt chô lam cua vơ.
Video đang HOT
Anh mo mân tim đương cuôi cung cung đên nơi, công trương ho không cho ngươi ngoai vao. Sơn chi biêt đưa anh măt tim vơ đê rôhinh anh đo khiên anh chêt sưng cô hong nghen ư khi thây cô vơ cua minh đang oăn lưng keo tưng xe gach.
- Trơi ơi, vơ tôi sông sung sương thê nay ư? Vây ma tôi đa lam gi vơi đông tiên em gưi vê thê nay.
9 giơ Lam mêt moi đi thât thêu ra khoi công trương, thây chông đưng chơ săn miêng cô lăp băp:
- Ơ sao anh… lai ơ đây.
Sơn chi biêt ôm vơ rôi năm chăt lây tay cô:
- Anh nhơ vơ nên lên thăm, em mêt lăm phai không?
- Da em không sao?
- Anh xin lôi, anh lam chông ma vô dung qua đê em phai chiu khô.
- Em noi em ôn ma, anh đưng lo cho em.
Suôt chăng đương vê Sơn nghen ư chăng noi đươc câu gi, con Lam vưa ngai vơi chông vưa thây vui khi đươc găp anh. Tôi đo hai vơ chông ho tâm sư rât nhiêu, nhin vơ thiêp đi đây mêt moi nươc măt Sơn cư thê ưa ra. Khi chưng kiên tân măt sư vât va cua vơ anh mơi thây trân quy đông tiên cô ây gưi vê suôt 1 năm qua thi đa qua muôn, anh thây co lôi vơi vơ minh vô cung. Liêu anh tim đâu ra ngươi vơ gioi chiu đưng gioi hi sinh như vây nưa.
Theo blogtamsu
Tôi nghĩ vợ ở thành phố sống sung sướng lắm cho đến lúc nghẹn ứ khi thấy cảnh cô ấy đang..
Cứ ngỡ vợ ăn trắng mặc trơn bao người theo đuổi. Tuấn quyết định lên thành phố xem vợ sung sướng thế nào. Nhưng cảnh tượng mà anh chứng kiến lại hoàn toàn trái ngược, thấy vợ đang lầm lũi trong cảnh đó anh đã chết trân tại chỗ.
Tuấn trốn vợ khóc, anh đã sai khi đã tiêu phung phí đồng tiền vợ gửi về (Ảnh minh họa)
Cưới nhau được 8 năm, con cái cũng bắt đầu vào cấp 1 cả nên gia đình Tuấn ngày càng khó khăn. Dạo đó ở làng mọi người đều rủ nhau lên thành phố làm việc hết. Phương cũng bàn với chồng để cô lên đó làm kiếm tiền về nuôi con vì đợt ấy chân Tuấn vẫn còn đau vì ngã xe máy nên chưa làm được việc nặng. Nghĩ tới nghĩ lui Tuấn gật đầu đồng ý vì giờ ở nhà cũng chẳng biết làm gì ra tiền.
Phương lên thành phố ngày ngày vất vả đi tìm việc, cuối cùng cô xin vào làm ô sin cho 1 gia đình. Nhà họ giàu có nhưng khá ki bo, hai vợ chồng suốt ngày đi làm bỏ bê con cái. Cô ở nhà chăm hai đứa nhỏ nấu cơm dọn dẹp, mọi chuyện cũng không quá vất vả vì ở quê cô làm mấy việc này cũng quen rồi. Hai tháng đầu cô gọi về khoe, Tuấn cũng mừng vì thấy vợ được ở nhà lầu lại gửi tiền về đều đặn.
Ở quê có mấy triệu là to lắm rồi, làm đến tháng thứ 3 thù Phương bị ông chủ sàm sỡ trong 1 lần say rượu. Cũng may cô chạy thoát được, hôm đó Phương khóc như mưa, tủi nhục vô cùng. Cô gạt nước mắt không dám nói với chồng, ôm túi đồ lang thang cô lại tiếp tục hành trình đi kiếm việc. Và sau 3 ngày tìm kiếm thì cuối cùng cô được nhận vào làm ở 1 quán cơm, họ bao ăn hai bữa trưa tối nên Phương rất phấn khởi.
Dù khổ cực thậm chí suýt bị hãm hiếp nhưng Phương vẫn im lặng chịu đựng (Ảnh minh họa)
Cuộc sống nơi đô thị vất vả nhiều đêm nhớ chồng con cô bật khóc thành tiếng, nhưng Tuấn nào hay biết, anh cứ nghĩ vợ ăn trắng mặc trơn sống sung sướng lắm. Ở nhà có bao nhiêu tiền vợ gửi về anh tiêu hết, bữa cơm lúc nào cũng đầy thịt cá, chẳng lo nghĩ gì vì tất cả đã có vợ lo. Rồi 1 ngày ngồi uống rượu với mấy ông bạn, họ nói với anh rằng:
- Mày không sợ vợ lên đó nó theo thằng khác à, lên thành phố da dẻ trắng trẻo ra cái Phương lại xinh xắn nữa thiếu gì thằng dòm ngó.
Nghe nói thế Tuấn đâm lo liền gửi con cho bố mẹ lên thành phố thăm vợ luôn tiện xin việc luôn. Tuấn lên âm thầm không cho vợ biết, anh nhờ cô bạn của vợ xin địa chỉ cho lấy cớ bao giờ rảnh cô ấy qua thăm. Vợ anh vui vẻ nhắn tin lại. Ra đến bến xe đã 10 giờ đêm, Tuấn bắt xe ôm đến chỗ vợ làm. Khi nhìn thấy cái quán cơm cũ kỹ, anh hỏi ông xe ôm:
- Bác có chắc đây là địa chỉ cháu đưa không ạ, vợ cháu làm ô sin cho 1 nhà giàu lắm mà sao đây lại là quán ăn lụp sụp thế này?
- Ơ hay cái anh này anh gọi điện mà hỏi anh ấy, còn địa chỉ anh đưa thì đúng chính xác nó ở đây rồi, tôi làm nghề xe ôm đã hớn 20 năm, có chỗ nào ở thành phố này mà tôi không biết đâu.
- Vâng cảm ơn bác.
Tuấn ngó nghiêng 1 lúc thì thấy bóng dáng vợ mình đang dọn dẹp trong quán ăn. Anh hơi choáng váng, không nghĩ vợ mình lại làm ở 1 nơi tồi tàn thế này. Hình như đây là quán cơm mà mấy ông công nhân xây dựng hay ra ăn. Ngó nghiêng 1 lúc anh quyết định đi vào, lúc này bà chủ chạy ra nói:
- Anh ơi anh thông cảm chỗ tôi hôm nay hết thức ăn rồi.
- Dạ thế chị có mì không, xào cho tôi 1 đĩa mì cũng được ạ. Tôi có thể đi vệ sinh nhờ được không?
- Dạ được.
Tuấn lấy cớ đi qua nhà bếp thì anh chết lặng khi thấy vợ mình đang ngồi ăn cơm thừa canh cặn mà khách còn ăn dở. Lúc này anh đứng trơ ra, máy cay cay, thì bỗng giật mình bởi tiếng cô chủ quán gọi:
- Ă n nhanh lên em ơi, có khách gọi mì đấy.
Nghe thế Phương vừa ăn vừa nghẹn ngào: "Vâng, em ra đây". Cô đứng dậy nhìn thấy chồng thì suýt té ngửa, cô ú ớ:
- Anh... anh lên đây bao giờ thế. Sao không gọi trước cho em biết.
- Ừ anh muốn khiến em bất ngờ. Em làm ở đây sao không cho anh biết.
- Em... em... Anh ăn gì chưa?
- Ừ anh chưa.
- Chồng cô Phương à, nhìn phong độ quá.
- Dạ chị.
Ăn bát mì vợ nấu mà Tuấn nghẹn ngào cố không cho nước mắt chảy ra. Cô ấy vất vả thế này vậy mà anh cứ tưởng vợ sống ở thành phố sung sướng lắm. Tối đó về căn nhà trọ chật hẹp của vợ, Tuấn chỉ biết ôm chặt lấy cô ấy xin lỗi rồi khóc tu tu. Chỉ khi tận mắt chứng kiến anh mới hiểu được vợ mình đã vất vả thế nào. Vậy mà hơn năm qua chưa 1 lần cô kêu than mệt hay vất vả, càng nhìn vợ anh càng thấy thương, thấy xót.
Theo blogtamsu
Ôm vợ bật khóc khi biết lý do mỗi đêm vợ đều đứng ngoài sân chờ chồng về Đời người khổ nhất không phải là không được yêu nhau mà là yêu mà không có cách nào để giữ người kia ở lại bên đời mình. Tôi ôm vợ bật khóc khi nghe được câu nói của cô ấy.(Ảnh minh họa) Tôi cưới vợ cách đây gần 10 năm. Vợ chồng nhìn chung thì sống hòa thuận, thoải mái, hạnh phúc....