Nghi vợ ngoại tình vì siêng… lên chùa
Cho đến một hôm, tôi nhận được hai cuộc gọi nặc danh, nói vợ tôi đang cặp bồ với một người cùng đi chùa tại một ngôi chùa ở ngoại thành.
Chúng tôi kết hôn với nhau tính đến nay đã tròn 17 năm. 7 năm đầu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Hai vợ chồng đi đâu cũng có nhau, dù lúc bươn chải vất vả hay khi an nhàn sung sướng, vợ tôi vẫn hết lòng chăm lo chồng con. Chúng tôi có với nhau hai mặt con, một trai, một gái. Cả hai cháu đều ngoan ngoãn, nghe lời cha mẹ chăm chỉ học hành.
Nhưng cuộc sống vốn không biết trước được điều gì. Từ một viên chức lâu năm, tôi bỗng chốc lọt vào danh sách cắt giảm biên chế, trở thành kẻ thất nghiệp ăn bám trong trong nhà. Mọi việc đổ dồn lên vai vợ tôi. Hằng ngày, trong khi cô ấy ra ngoài buôn bán thì tôi ở nhà quanh quẩn dọn dẹp, chăm sóc hai con. Chắc phải lo lắng cho bốn miệng ăn mà vợ tôi dần trở nên cáu bẳn, hay mỉa mai trách móc, đay nghiến chồng bằng những lời lẽ khó chấp nhận. Cô ấy bới móc đủ thứ chuyện xa xưa, những lỗi lầm trong quá khứ mà tôi thật sự không nhớ nổi. Tôi không phải người mặt dày, nhưng là một viên chức vốn vụng về chân tay, dù đã thử hết nghề này đến nghề khác, cuối cùng tôi chỉ có thể mở quán nước trong ngõ bán cho người quen, kiếm thêm đồng quà tấm bánh cho các con. Cứ thế, tôi trở nên tầm thường trong mắt vợ mình.
Tôi uống chỉ để quên đi nỗi đau hiện tại (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu sa vào con đường nghiện rượu. Tôi uống để quên đi những lời chì chiết ác khẩu của vợ, quên đi việc mình là một người chồng, người cha bất tài. Các con còn nhỏ nên không hiểu chuyện, lại sợ mẹ, nên chúng cũng chỉ im lặng cắm cúi học, không dám gần cha. Hằng đêm, vợ tôi ôm chăn sang ngủ với con gái, để mặc tôi chơ vơ trong hơi men. Cô ấy không cho tôi đụng vào người, không còn mặn nồng yêu thương như trước…
Trong suốt 10 năm sau đó, chúng tôi sống cùng một nhà mà như đã ly thân, không gần gũi nhau lấy một lần. Tuy nhiên, có một điều tôi thấy làm lạ là càng ngày, vợ tôi càng diện dàng, xinh đẹp. Điện thoại lúc nào cũng giữ khư khư bên mình. Nếu thấy tôi cầm vào, cô ấy sấn sổ giằng lấy, mắng mỏ. Nếu họ hàng hay bạn bè gọi, vợ tôi vẫn nghe bình thường. Nhưng có một số đặc biệt mà mỗi khi nhận được, cô ấy vào phòng nghe rồi thay đồ đi ngay, không thèm nói với tôi một câu.
Video đang HOT
Cho đến một hôm, tôi nhận được hai cuộc gọi nặc danh, nói vợ tôi đang cặp bồ với một người cùng đi chùa tại một ngôi chùa ở ngoại thành. Họ còn nói rằng, dù đi bất cứ đâu, đi lễ bái các nơi, hay thậm chí đi tắm biển Nha Trang hai người đó lúc nào cũng cặp kè bên nhau.
Tôi tra hỏi nhưng cô ta một mực bảo mình chỉ đi làm việc thiện.
Tôi đau khổ hỏi vì sao lại lạnh lùng với chồng, không chịu hàn gắn tình cảm thì chỉ nhận được cái bĩu môi coi thường. Vợ tôi nói do tôi nghiện ngập, không chí thú làm ăn, khiến cô ấy phải gồng gánh nuôi cả gia đình, thậm chí cả hai bên nội ngoại. Giờ lòng đã nguội lạnh không còn tha thiết chuyện tình cảm trai gái. Nếu không vì con cái thì có lẽ đã li dị từ lâu. Vậy nên giờ cuộc sống tốt nhất hãy yên phận, đừng làm khổ nhau. Từng lời vợ nói cứa nát vào tim tôi, như dập tắt đi chút lòng tự trọng cuối cùng của người chồng.
Giờ đây, tôi muốn buông xuôi tất cả. Nhưng cứ nghĩ về những tình cảm sâu nặng trước kia, lòng tôi lại nhói đau. Không lẽ với phụ nữ, chỉ cần chán chồng, những thề non hẹn biển trước kia chỉ là “lời nói gió bay”?
Theo Baophunu
Oái oăm mẹ chồng xin nàng dâu đừng li dị
Nói ra đúng là chuyện ngược đời hoặc ai đó sẽ bảo tôi chém gió cho oai, thực ra những ai ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới thấu nội tình câu chuyện ngán ngẩm này!
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng từ thuở 19. Ở quê, con gái đến thì nếu mà không có điều kiện đi học lên cao thì chỉ ở nhà buôn rau cỏ hoặc làm nông, yêu một anh cùng làng và lấy chồng, sinh con đẻ cái như bao người. Tôi cũng không ngoại lệ.
Lấy chồng, như bao cô gái khác ở làng, điều kiện gia đình cũng không có gì khá giả, học vấn cũng không cao nên cũng chỉ ở nhà làm nông hoặc đi buôn rau cỏ, hải sản xuôi ngược theo mùa. Quê tôi ở gần biển nên việc buôn bán cũng thuận lợi, chồng tôi là dân chài, hơn tôi 2 tuổi, biết đi biển từ hồi 13. Học vấn cũng không được đến nơi đến chốn nhưng được cái chăm chỉ, mà thanh niên làng tôi không chăm chỉ thì cát cũng chẳng có mà đổ vào miệng, vậy nên chuyện chăm chỉ để mưu sinh chốn quê nghèo vốn là việc dĩ nhiên.
Lấy nhau xong nhà chồng tôi nghèo, lại ở ngay vùng lấn biển nên đất đai chả có, nhà đẻ thương tình cho mảnh đất cắm dùi nên vợ chồng tôi cất tạm căn nhà lá để ở. Vợ chồng nghèo nhưng cũng vui vẻ bên nhau, mà làng tôi cũng ít người giàu nên người ta vẫn sống vui với nhạu vậy, an nhiên tự tại, có gì ăn nấy, tiền thì chẳng bao giờ có, nhưng chưa phải chịu đói bao giờ vì biết cách tận dụng thiên nhiên mà sống...
Chúng tôi sống gần nhà mẹ chồng, bà đau ốm liên miên, bố chồng thì liệt nửa người sau một lần đi biển đắm thuyền may mà vớ được một tấm ván và trôi dạt vào bờ, từ đó tới nay cũng 10 năm rồi, chồng tôi đã phải là trụ cột gia đình thay cho bố để cáng đáng gia đình, giờ lấy vợ, ở riêng nhưng vẫn phải có trách nhiệm với cha mẹ, chứ nào dám nghĩ cho riêng mình.
Thế nên nói là lấy chồng nhưng tiền ai người nấy tiêu, tôi làm được thì mua sắm mấy thứ nho nhỏ cho gia đình, chồng tôi kiếm được thì lo cho bố mẹ anh ấy vì họ già yếu lại mất sức lao động. Nói thật, vẫn biết chữ hiếu làm đầu nhưng nghĩ đến cái thân mình tôi cũng thấy tủi, vì từ nhỏ đến lớn, nhà đẻ nuôi tôi, thương tôi như thế mà tôi còn chưa báo đáp được gì đã vội lấy chồng, giờ có gia đình riêng thì chồng lại chỉ biết bên nội, tôi buồn lắm chứ!
Cho đến khi chúng tôi có đứa con đầu lòng thì cuộc sống bắt đầu vất vả hơn. Thời gian mang bầu tôi vẫn buôn thúng bán bưng và cố gắng hết sức tiết kiệm tiền để nuôi con vì chồng tôi vẫn phải nuôi bố mẹ anh ấy. Một lần anh ấy đi biển, bi kịch lặp lại đúng như với bố anh ấy, chồng tôi bị lật thuyền do bão, vớ được tấm ván vỡ từ mảnh thuyền và trôi dạt vào bờ cách nhà tôi 10km, hôn mê liền 3 tháng khi tôi vừa sinh đứa con đầu lòng.
Mọi gánh nặng kinh tế dồn lên vai tôi, 20 tuổi với một đứa con vừa mới sinh, một ông chồng hôn mê không biết sống hay chết, bố mẹ chồng đau yếu sống phụ thuộc. Tôi không thể vì lúc mình đang gặp khó khăn thế này mà rũ toẹt mọi thứ được, con người sống cần có tình nghĩa, nghĩ thế nên dù khổ cực thế nào tôi vẫn có gắng chắt chiu từng hào của mình để lo cho 4 con người đang phụ thuộc vào tôi.
3 tháng sau chồng tôi tỉnh lại nhưng tàn phế, chỉ nằm liệt giường do cột sống bị dập tủy, chi phí điều trị quá lớn, cơ may thành công quá ít đủ để tôi và anh ấy chấp nhận thực tại. Về nhà, nằm liệt giường và tôi phải chăm sóc anh ấy, mẹ anh ấy, bố anh ấy, con anh ấy...những người chưa giúp tôi được ngày nào nhưng lại khiến tôi phải có trách nhiệm, chỉ vì hai chữ "gia đình".
Cuộc sống cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai tôi, thấm thoắt cũng hơn 1 năm rồi. Hơn một năm mà tôi tưởng dài như cả thế kỉ vì quá mệt mỏi, nhiều lúc chồng tôi thấy tôi lao lực vậy thì bảo "hay là cho anh liều thuốc chuột, chứ sống thế này thì khổ thân em quá!". Nghĩ đến, tôi lại thấy tội, dù nhiều khi tôi cảm thấy muốn tự vẫn vì gánh nặng mình đang mang, ở cái vùng quê này, nuôi cái thân mình đã khó, đây thì 4 cái tàu há mồm chờ tôi, tôi cứ ngẫm mà thấy tội cái thân mình quá!
Mẹ chồng tôi nhiều khi mắc cái bệnh lú lẫn tuổi già, lúc nhớ lúc quên nên việc chăm bố chồng cũng không xong, có lúc còn quên cho ông ăn, quên cả tắm rửa cho ông khiến người ông hôi rình. Tôi đi làm cả ngày, lôi theo đứa con hơn tuổi, thi thoảng lại phải đảo qua nhà cho chồng ăn vì chồng tôi không tự túc được, nhờ mẹ chồng thì bà lại lú lẫn, nhiều khi tôi muốn bốc hỏa, tôi gào lên mắng chửi cuộc đời" Giời ơi sao khốn nạn cái thân tôi thế này?", những lúc như thế tôi chỉ muốn vứt hết, bỏ hết những cái nợ đời, ôm con đi thật xa và hai mẹ cong sống với nhau, không cần những con người nặng nợ này nữa.
Mẹ chồng biết tôi gặp nhiều áp lực nên lúc tỉnh táo bà van xin tôi đừng bỏ chồng tôi, hãy để cho con trai bà được sống ngày này hạnh phúc ngày đó, giờ tôi bỏ chồng thì con trai bà sẽ chết, bà và chồng bà cũng không sống nổi...
Mọi thứ cứ trói lấy tôi, ghì tôi xuống khiến tôi muốn thoát ra mà bị cái chữ "tình nghĩa" cho trói chặt lại, mệt mỏi, chán nản, bế tắc...tôi muốn chạy trốn khỏi cái bi kịch này không biết bao nhiêu lần, nhưng....
Theo blogtamsu
Nếu sau này lại chán anh, hãy để anh tán vợ thêm lần nữa nhé! Cuộc hôn nhân 9 năm dạy cho anh rằng phụ nữ luôn không thể giấu được tâm sự của mình mỗi khi trên giường. Anh hiểu rằng trái tim chị đang đi lạc đến một nơi không có sự xuất hiện của anh. Chị chán chồng! Đó là sự thật. Dù chị biết nghe thật tệ nhưng chị vẫn không thể chối bỏ...