Nghỉ việc ở nhà lo sinh con nhưng chồng mê game, mải săn ‘boss’… quên cả chuyện chăn gối
Nghỉ làm để tập trung sinh con. Tôi bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa. Nhưng chồng tôi lại chỉ ôm lấy cái điện thoại, cả ngày lo săn boss, chơi game. Anh mê mẩn cả ngày cả đêm, quên luôn cả chuyện chăn gối.
Tôi là nhân viên văn phòng tại một công ty lớn ở Hà Nội. Với ngoại hình ưa nhìn và nước da trắng tôi đã chiếm được tình cảm của rất nhiều anh chàng đẹp trai, Anh cũng không ngoại lệ. Tôi chọn anh vì trong mắt tôi anh là người nhẹ nhàng và lãng mạn. Cách đây 6 tháng tôi dẫn anh về nhà ra mắt gia đình, bố mẹ tôi không chê anh ở điểm gì. Anh chiều chuộng nâng niu tôi như thiên thần bé nhỏ. Có lẽ cũng vì tôi ít hơn 10 tuổi so với anh.
Ngày cưới tôi vui mừng và hạnh phúc vô cùng vì ai đến cũng vui vẻ chúc mừng, bảo tôi: “Sướng nhé lấy được chồng Hà Nội, lại nhà con một tha hồ dựa cột mà ăn, nhất mày rồi nha…”
Là con duy nhất trong gia đình nên bố mẹ rất cưng chiều anh, tôi cũng được mẹ chồng yêu quý. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì không những lấy được người chồng yêu mình mà còn được một gia đình chồng tốt.
Cưới xong được một tháng mẹ anh bảo anh: “Vợ chồng con nghỉ làm ở nhà cho đỡ vất vả rồi lo sinh con đẻ cái nữa. Tiền bạc thì mẹ lo cho, cứ yên tâm.” Tôi hiểu ngay. Đây là bà muốn có cháu ẵm nên tôi cũng đành ngậm ngùi chiều theo ý mẹ.
Từ hôm nghỉ làm vợ chồng tôi ở nhà. Tôi thì dọn dẹp nhà cửa và bếp núc còn anh cứ nằm trong phòng hí hoáy với cái điện thoại, nhiều lúc cười một mình. Tôi thấy nghi nghi, chả lẽ chồng mình rảnh rỗi lại sinh nông nổi, hay là anh ấy cố bồ nhí nhỉ? Rồi tôi mon men đến gần:
“Chồng làm gì đấy?
Anh nghịch ấy mà.
Nghịch cái gì? Đưa em xem nào
Em biết gì mà xem.
Sao lại thế?
À chả là anh có cô vợ bé anh phải vào online để kiếm tiền sắm đồ cho nó.
Úi giời, đã lên chức vợ bé rồi cơ à?
Anh chơi giải trí thôi.
Video đang HOT
Hì thế mà em cứ tưởng… Nhưng anh không được quên em đâu đấy!
Được rồi, em yên tâm.”
Chồng tôi cứ nằm trong phòng hí hoáy với cái điện thoại, nhiều lúc cười một mình (ảnh minh họa)
Nhưng rồi càng ngày anh chơi càng ham. Say sưa đến nỗi có nhiều lúc tôi hỏi anh cũng chẳng buồn trả lời. Cày ngày chưa đủ chồng tôi còn tranh thủ cày cả đêm. Anh không quan tâm đến chuyện chăn gối, cũng không hay biết đến sự chờ đợi của tôi. Tôi cố tình giận dỗi để gây sự chú ý với chồng nhưng vô ích.
“Anh, đi ngủ! muộn rồi.
Uh, chờ anh một tí
Anh có biết mấy giờ rồi không? 2h rồi đấy.
Một chút nữa thôi anh săn nốt con boss.”
Rồi anh lại chúi mắt vào điện thoại. Trong thời gian chờ đợi anh tôi nảy ra ý định rủ anh về ngoại chơi. Mục đích là để anh không chơi game nữa. Tôi kéo nhẹ tay anh nũng nịu:
“Anh, mai mình về ngoại chơi đi, lâu rồi không về em nhớ bố mẹ quá.
Em nhớ thì về một mình đi. Lần sau anh về cùng.
Bây giờ rảnh thì tranh thủ về sau này em bầu bí về lại khó.
Anh không về được mai anh bận rồi
Anh lại bận cày game chứ gì?”
Tôi không thể kìm nén được cảm xúc và bắt đầu cuộc cãi vã: “Anh yêu nó thế sao? Anh có còn coi em là vợ nữa không? Anh cũng đã 35 tuổi rồi, tuổi của anh đáng lẽ phải lo cho gia đình con cái. Đằng này anh lại ham vui vùi đầu vào trò chơi vô bổ.
Em nói ít thôi!
Anh bắt em phải nói đấy chứ. Mẹ muốn vợ chồng mình ở nhà để lo sinh con đẻ cái chứ không phải là để anh ở nhà chơi game.
Con lúc nào có chả được!
Không ngờ anh lại vô trách nhiệm như thế.
Em sắp giống mẹ anh rồi đấy. Suốt ngày càu nhàu.”
Mắt tôi cay xè, không thể nào nói chuyện với anh được nữa. Tôi buồn và thất vọng vì chồng quá, anh đã thay đổi thật rồi. Niềm vui của anh bây giờ là con game. Bất chợt tôi hối hận vì đã đem hạnh phúc của mình đánh đổi lấy những ngày hững hờ, vô trách nhiệm, nhạt nhẽo. Tôi quay lưng, nằm xuống giường thả rơi một giọt nước mắt “hãy trả lại em những ngày hạnh phúc đi anh”…
Hà Trần
Mẹ chồng cầu xin tôi nghỉ việc ở nhà để chăm sóc em chồng
Đã nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, tôi bị ám ảnh bởi ánh mắt van lơn của mẹ chồng. Thực sự tôi chưa bao giờ đứng trước sự lựa chọn khó như thế này.
Bà tâm lý tới mức chỉ thoáng thấy tôi buồn là động viên tôi ngay. (Ảnh minh họa)
Tôi lấy chồng đã được 5 năm, cuộc sống của tôi khá là ổn định. Chồng là trưởng phòng một công ty nước ngoài, bố mẹ đều là viên chức về hưu.
Tôi làm truyền thông nên thời gian dành cho công việc khá nhiều, may mắn nhờ có mẹ chồng gánh vác chuyện gia đình nên tôi phần nào cũng yên tâm. Cứ mỗi cuối tuần gia đình chúng tôi đều ra ngoài ăn và cũng nhau uống cafe, rất nhiều người nhìn gia đình tôi một cách ngưỡng mộ.
Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ rất giỏi, lúc mới về làm dâu mẹ là người dạy tôi nấu ăn, dạy tôi cách đối nhân xử thế. Tôi vốn mất mẹ từ nhỏ nên tôi luôn cảm thấy may mắn vì ông trời lại cho tôi người mẹ thứ hai. Bà tâm lý tới mức chỉ thoáng thấy tôi buồn là động viên tôi ngay.
Tôi nhớ có lần tôi phát hiện chồng đang ngoại tình, niềm tin lúc đó của tôi đã đỗ vỡ. Tôi về đến nhà mà như người mất hồn, thấy tâm trạng tôi không tốt là mẹ chồng hỏi chuyện ngay. Tôi tủi thân ôm mẹ khóc và kể bà nghe tất cả, vậy là tối hôm đó mẹ hẹn cô bồ của chồng và chồng đi cafe. Không biết mẹ đã nói những gì nhưng tối hôm đó chồng về cứ thế ôm tôi mà khóc. Từ đó mãi về sau này chồng thương và quan tâm tôi rất nhiều.
Cuộc sống có lẽ đã hoàn hảo nếu không có biến cố ấy xảy ra. Ngày tôi được tin mẹ và em trai chồng bị tai nạn tim tôi như thắt lại. Vào đến viện thì tôi không còn tin vào mắt mình nữa. Cuộc sống quá đỗi khắc nghiệt với gia đình chúng tôi, mẹ phải cưa chân còn em chồng không biết có chút hy vọng nào không nữa.
Nhiều ngày túc trực ở bệnh viện khiến tôi gầy rộc hẳn đi, lúc mẹ tỉnh lại lúc đó chúng tôi mới nhẹ lòng. Em chồng thì vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh nhưng có lẽ nếu tỉnh lại thì cũng bị liệt do chấn thương quá nặng.
Ngày mẹ xuất viện với chiếc xe lăn, ai cũng khóc vì nỗi đau quá lớn. Em trai chồng đã tỉnh nhưng như dự đoán của bác sĩ thì em phải nằm một chỗ. Ngày ngày tôi phải làm việc vào thời gian khuya để có thời gian chăm sóc mọi người. Giờ gánh nặng gia đình đổ dồn lên vai tôi nhưng thấy sự động viên của chồng và nhìn bố mẹ tôi lại không còn mệt mỏi vì tôi yêu gia đình này.
Tối hôm qua vừa dọn dẹp xong thì mẹ gọi tôi vào phòng nói chuyện. Mẹ chồng đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm và nói mẹ hiểu là tôi yêu công việc như thế nào và mẹ tôn trọng điều đó. Nhưng giờ hoàn cảnh gia đình mình rất khó khăn, thấy tôi cứ vắt kiệt sức vì gia đình và công việc như thế mẹ rất đau lòng. Nên mẹ mong tôi hãy nghĩ việc và chăm sóc cho gia đình, có thể cho rằng là mẹ ích kỷ nhưng hãy vì thương lấy mẹ mà làm cho mẹ chuyện này.
Mẹ nói: "Nếu mẹ còn khoẻ mạnh mà đi lại được mẹ sẽ không nhờ tới con như thế này. Giờ em con như thế mẹ đau lòng lắm, mẹ hy vọng con sẽ ở nhà chăm sóc cho em con. Nhà mình không thiếu về kinh tế nên nếu con nghỉ việc sẽ không đến nỗi thiếu thốn đâu con."
Đã nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, tôi bị ám ảnh bởi ánh mắt van lơn của mẹ. (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi rối lắm, tôi thương mẹ nhưng cũng yêu công việc của mình. Thực sự thì trước giờ tôi chỉ toàn nhận sự bao bọc yêu thương của mẹ mà chưa từng bị mẹ yêu cầu làm việc gì. Tôi biết kinh tế gia đình vững nếu tôi có ở nhà thì vẫn đủ điều kiện để sống thoải mái.
Nhưng thật sự những ai sống vì đam mê và nhiệt huyết sẽ quý trọng công việc như thế nào. Tôi có được vị trí ở công ty như bây giờ đều là do những nỗ lực không ngừng nghĩ suốt nhiều năm. Giờ tôi mà từ bỏ là điều không dễ.
Tôi có đem chuyện này thảo luận với chồng, nhưng anh nói cho tôi tự quyết định. Tôi hiểu rằng anh cũng như tôi rất khó xử, bởi hơn ai hết anh là người chứng kiến tình cảm gia đình của chúng tôi sâu đậm như thế nào và cũng là người biết rỏ tôi đã cố gắng ra sao để có được công việc mà mình yêu thích.
Đã nhiều đêm tôi trằn trọc suy nghĩ, tôi bị ám ảnh bởi ánh mắt van lơn của mẹ. Hiện tại tôi không biết phải làm sao đây khi hạn 3 ngày tôi xin mẹ suy nghĩ đã hết. Thực sự tôi chưa bao giờ đứng trước sự lựa chọn khó như thế này. Tôi phải làm gì để vẹn cả đôi đường cả việc nhà và việc cơ quan đây.?
Theo Afamily
Cứ 'yêu' là bắt 'lột' hết đồ trên người vợ, nếu không chồng lại bảo vợ không nhiệt tình Tôi cũng biết, chồng làm như vậy để tạo cảm giác gần gũi hơn song có nhưng hôm trời rét căm căm, tôi nói với anh 'giảm thủ tục' cho đỡ lạnh. Vợ chồng tôi đã lấy nhau được 5 năm, cuộc sống vợ chồng nói chung khá ổn. Chúng tôi có với nhau 2 đứa con một gái một trai. Kinh tế...