“Nghỉ trưa” cùng đồng nghiệp
Trong một buổi trưa rất lãng mạn, chúng tôi hôn nhau… và rồi điều gì đến cũng đến, bọn tôi nghỉ trưa trong một nhà nghỉ với 2 cái điện thoại tắt chuông.
Ban đầu vào cơ quan, tôi không có chú ý gì đặc biệt tới anh chàng đồng nghiệp ngồi gần tôi. Thậm chí tôi thấy anh ta rất bình thường, mờ nhạt.
Rồi trong nhiều bữa trưa, thấy anh ta lúc nào cũng vắng mặt, tôi hỏi thăm qua các anh chị khác thì được biết anh ta có một cô người yêu đại gia kinh khủng, toàn lái “mẹc” mui trần đi làm, trưa nào cũng qua đón chàng đi ăn nhà hàng. Tôi tự dưng tò mò về anh chàng này, vì nghĩ sao trông anh ta thường thế mà lại “cua” được cô bồ ổn vậy nhỉ?
Một lần, chúng tôi được “mục sở thị” cô nàng của anh từ trên ban công tầng 3 nhìn xuống, họ đưa đón nhau bằng xe xịn thật nhưng ôi trời, cô nàng đại gia cái gì trên người cũng xịn nhưng mặt và dáng thì… thảm họa! Tôi thầm nghĩ: phải chăng cô nàng này xinh hơn thì anh chàng đồng nghiệp của tôi đừng hòng có cơ mà động tới. Các chị cùng phòng đùa: “Thế này gái nhà mình (ý là chỉ tôi) ăn đứt, hay là gái xem cửa đổ thằng ấy đi, cho nó về ăn cơm nhà mình cho vui!”. Nửa đùa nửa thật, không ngờ động chạm đúng bản tính nổi loạn của tôi. Tôi tự dưng nảy ra ý định sẽ phải cưa đổ anh chàng này, để chứng tỏ gái giàu chưa chắc có giá bằng gái xinh!
Chiến thuật của tôi là “nhất cự ly”, anh đồng nghiệp đương nhiên hưởng ứng. Chuyện, có đàn ông nào chê hoa đẹp đâu cơ chứ? Thành công đầu tiên, anh ta chấp nhận gọi điện hủy đi ăn trưa với bạn gái để đi ăn cùng tôi, chỉ vì tôi tâm sự rằng mình đang rất buồn. Rồi dần dần thêm những bữa trưa ra ngoài ăn khác. Các chị cùng phòng khấp khơi, tủm tỉm vì biết tôi đã đi đến 50% quãng đường cưa cẩm.
Video đang HOT
Chỉ có tôi là kẻ ngu ngốc khi tin vào tình cảm của anh ta (Ảnh minh họa)
Tiếp xúc với anh chàng đồng nghiệp này, tôi dần hiểu lý do tại sao một cô nàng có nhiều lợi thế như bạn gái anh ta lại kết anh chàng thường này đến vậy. Anh ta tinh tế, đàn ông và hiểu biết. Có lần tôi không tự chủ được đã ngồi ngả đầu vào vai anh ta để khóc, vì hôm đó gia đình tôi có việc không vui. Về nhà, tự giận mình ngốc nghếch vì rõ ràng mình chỉ muốn phá anh ta với cô kia chứ đâu yêu đương gì? Nhưng rồi càng ngày tôi càng có vẻ thích anh ta hơn, thậm chí là ghen ngược khi nhìn anh ta xuống xe đi ăn trưa cùng cô gái kia.
Rồi trong một buổi trưa rất lãng mạn, tôi đột ngột không kiềm chế được, chúng tôi hôn nhau, và rồi điều gì đến cũng đến, bọn tôi nghỉ trưa trong một nhà nghỉ với 2 cái điện thoại tắt chuông. Tôi hạnh phúc, tôi hiểu rằng từ giờ trở đi, tôi đi làm là có một người đàn ông chăm sóc tôi ở sát ngay cạnh…
Nhưng rồi có lẽ mọi thứ thay đổi chỉ có trong suy nghĩ của tôi thôi. Anh vẫn hàng ngày đi ăn trưa với cô ấy. Tôi nhìn anh ta nắm tay cô mà lòng thấy đau đớn. Không thể chấp nhận được, tôi hỏi thẳng anh ta: “Vậy em là gì của anh? Em không nghĩ giữa chúng ta có mối quan hệ đồng nghiệp!” Và tôi bị một gáo nước lạnh ào vào mặt khi anh chàng mà tôi đang huyễn hoặc nói rất rành mạch: “Anh coi em như một người bạn, một đồng nghiệp lãng mạn và tuyệt vời, nhưng cô ấy mới là người – yêu – anh! Anh xin lỗi nếu đã khiến em nghĩ sai về mối quan hệ này, nhưng anh vẫn cho rằng, em hoàn toàn hiểu và cũng cùng suy nghĩ như anh khi quyết định thân mật hơn với anh!”.
Tôi thấy đầu óc nặng trịch. Đàn ông công sở là như vậy ư? Họ chỉ thích bữa trưa lãng mạn, nhưng họ chẳng muốn nó thay đổi cái gì trong cuộc sống đang ôn hòa của họ. Chỉ có tôi là ngu ngốc. Tôi càng ngày càng lầm lì, ít nói trong khi các chị đồng nghiệp cứ gặng hỏi về “kế hoạch” phá đám của tôi đến đâu rồi. Và tôi đã ra đi, ôm theo một bài học nhớ đời: đừng dại gì đùa với lửa!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chỉ vì chị sợ... sấm
Chị lao tới ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ với hành động của chị, nhưng tôi lại không đẩy chị ra, tôi bắt đầu ôm chị chặt hơn, và cứ thế chúng tôi hôn nhau và chuyện gì đến đã đến.
Ảnh minh họa
Là một người đàn ông quyết đoán, thành đạt và từng trải tôi không nghĩ rằng lại có một ngày phải tìm đến những trang báo mạng để tâm sự, tìm lời khuyên cho hoàn cảnh của mình, sau những sự việc, tình cảm mà ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy tội lỗi và bế tắc không thể nào tìm ra được lối thoát.
Tuấn với Tôi là bạn rất thân từ khi còn để chỏm, chúng tôi học cùng từ tiểu học cho đến những năm cấp 3. Và đến giờ dù cả 2 đã tốt nghiệp đại học và đi làm rồi nhưng chúng tôi vẫn thân thiết và coi nhau như anh em. Cả hai gia đình chúng tôi cũng vậy, đều coi chúng tôi như những người con cháu trong gia đình. Xưa kia nhà tôi và nhà Tuấn ở cùng quê nhưng giờ đây nhà Tuấn đã chuyển lên thị xã ở được mấy năm nay.
Tôi vẫn thường về nhà Tuấn ăn cơm và ngủ nghỉ tại đây mỗi khi không tiện về nhà và ngược lại Tuấn cũng thường xuyên qua lại nhà tôi. Chúng tôi đều rất vô tư cho đến một ngày tôi đã đi quá giới hạn cho phép của mình trong căn nhà của Tuấn.
Hôm ấy tôi đến nhà Tuấn chơi như bao hôm nào nhưng Tuấn không có nhà và cả bố mẹ Tuấn nữa. Cả nhà đi ăn giỗ ở quê chưa biết đến khi nào mới về, trong nhà chỉ có một mình chị gái Tuấn đang chuẩn bị làm cái gì đó dưới bếp. Chị ấy hơn tôi 3 tuổi đang làm kế toán trong cơ quan nhà nước, chị cũng rất quý tôi và coi tôi như đứa em chứ chưa bao giờ có suy nghĩ khác ngoài suy nghĩ ấy cả.
Tối ấy tôi ở lại nhà và ăn cơm cùng chị như mọi lần tôi vẫn ăn cơm cùng chị mỗi khi vào đây không có ai ở nhà. Sau khi ăn xong thì tôi vào phòng Tuấn nghỉ còn chị cũng về phòng của mình như mọi hôm. Nhưng đêm hôm ấy trời đổ mưa rất to, sấm sét ầm ầm. Bỗng tôi nghe thấy tiếng đập cửa, ra mở cửa thì tôi thấy chị đứng đó. Chị bảo, cho chị vào phòng ngồi, vì mưa gió sấm sét chị rất sợ. Tuấn cũng đã từng nói với tôi, chị gái cậu ấy không sợ gì trên đời này ngoài sấm sét, vì thế đêm nào mà trời mưa có sấm là chị toàn xin ngủ với mẹ hoặc em trai.
Ảnh minh họa
Dù hơi ngại, nhưng tôi không có cách nào khác là phải mở cửa cho chị vào phòng. Vào phòng, chị ngồi trên máy tính của Tuấn, còn tôi thì lấy một cái ghế khác ra ngồi cùng chứ cũng chẳng dám nằm, dù rằng đang rất buồn ngủ. Và rồi một tiếng sét vang rung cả trời, chị lao tới ôm chầm lấy tôi, quá bất ngờ với hành động của chị, nhưng tôi lại không đẩy chị ra, tôi bắt đầu ôm chị chặt hơn, và cứ thế chúng tôi hôn nhau và chuyện gì đến đã đến.
Sau sự việc ngày hôm ấy cho đến nay đã được gần hai tháng, tôi cũng chưa một lần trở lại ngôi nhà ấy vì không còn đủ can đảm đối mặt với sự việc mình đã gây ra. Và cũng không biết sẽ phải làm gì khi tôi đối mặt với chị, trong đầu tôi nảy sinh ra nhiều câu hỏi mâu thuẫn nhau mà tôi không thể nào lý giải nổi.
Giờ đây tôi đang không biết phải làm sao? Chịu trách nhiệm tất cả những việc mình đã làm là cưới chị về làm vợ hay trốn tránh trách nhiệm để rồi tôi không bao giờ dám bước vào ngôi nhà đó nữa khỏi phải nhìn thấy ánh mắt của chị. Nhưng tôi cũng sẽ mất đi một người bạn như Tuấn.
Và rồi tôi sẽ phải bắt đầu câu chuyện này như thế nào đây? Đến đặt vấn đề nói rõ sự việc đó ra cho gia đình Tuấn biết, hay cứ âm thầm, lặng lẽ để rồi nghe ngóng xem sự việc đến đâu rồi sau đó mình tính tiếp? Nhưng như vậy thì tôi e sự việc sẽ không chiều theo ý người, nhỡ hôm ấy chị dính bầu và mọi việc vỡ nở ra khi tôi chưa kịp nói gì thì mọi người sẽ nghĩ sao về tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
9 năm mãi một tình yêu Đã bao năm rồi mà em vẫn còn giữ lá "thư tình" mà tôi đã viết, nói thư tình vậy thôi chứ chỉ là một email ngắn ngọn chứa đựng một nội dung rất trẻ con: "Thực ra Hiếu muốn quen Kim lâu rồi mà chưa dám nói ra, Kim à Kim, làm bạn gái Hiếu nha! Sau này chúng mình sẽ cùng...