Nghĩ rằng có thể bù đắp tình thương cho con gái khi mất mẹ, nhưng tôi vô tình trở thành tội đồ khiến con bé đau khổ
Tôi biết rằng mình là người đàn ông thất bại trong cuộc sống, nhưng dù thế nào tôi vẫn muốn đứa con gái duy nhất có đủ tình thương yêu và mong con lớn lên thật trọn vẹn. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ như thế.
Tôi kết hôn vào 5 năm trước và tôi luôn tự hào rằng mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời khi có một gia đình đầm ấm viên mãn mà các bạn tôi luôn khao khát có được.
Trớ trêu thay, khi con gái tôi lên 2 t.uổi, vợ tôi gặp phải tai nạn giao thông và qua đời, bỏ lại hai bố con tôi bơ vơ. Những ngày đầu mất đi cô ấy, tôi không biết mình phải sống sao, thậm chí tôi còn nghĩ quẫn muốn đem con đi theo vợ. Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của con gái bé nhỏ, tôi lại tự thấy mình là người cha tồi, dám nghĩ đến chuyện tước đi sinh mạng của nó. Ngày tháng tăm tối đó, tôi đã từng bước vượt qua ngoạn mục, vì con gái, vì người vợ quá cố, tôi phải cố gắng đứng dậy để cô ấy có thể an nghỉ.
Thời gian trôi đi, tôi dần lấy lại tinh thần, mỗi ngày trôi qua tôi đều cố gắng sống tốt, lo lắng cho con, yêu thương con bé hết mực để bù đắp phần nào nỗi đau thiếu thốn. Sau khi vợ qua đời, tôi đã chuyển qua công ty khác làm thời gian thoải mái hơn để có thời gian chăm sóc cho con. Mọi người luôn ca ngợi tôi là gà trống nuôi con tuyệt vời, tôi chỉ cười nhẹ rồi thôi. Đến một ngày, cô ấy xuất hiện và tưới mát tâm hồn khô héo của tôi.
Những ngày đầu quen biết, cô ấy dịu dàng và thấu hiểu. Tôi đã chia sẻ những nỗi đau tôi từng trải qua, cũng nói rằng tôi đang chăm sóc một đ.ứa t.rẻ và xem con bé như báu vật trời ban. Lúc đó, cô ấy chủ động cầm tay tôi và nói rằng: “Em muốn cùng anh chia sẻ mọi thứ, em hy vọng có thể cùng anh bù đắp sự tổn thương cho con bé”. Câu nói này đã khiến người đàn ông như tôi bật khóc nức nở không khác gì đ.ứa t.rẻ. Thế là tôi quyết định đi thêm bước nữa.
Những ngày đầu ở cùng nhau, cô ấy và con gái tôi rất hòa hợp và vui vẻ. Tôi thầm nghĩ, có lẽ vợ tôi đang nhìn xuống và muốn bố con tôi được hạnh phúc nên đã đem cô ấy đến đây. Bạn bè đều bảo rằng, những nỗi đau rồi cũng được đền đáp xứng đáng và khi cô ấy xuất hiện, tôi đã tin điều đó là có thật. Tưởng đâu đó là một giấc mơ tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới lại trở thành cơn ác mộng khiến tôi suy sụp một lần nữa. Từ ngày 3 chúng tôi sống chung, cô ấy nghiễm nhiên trở thành người mẹ kế tuyệt vời trong mắt con gái. Tuy nhiên sau đó không bao lâu, tôi bắt đầu thấy thái độ lạ lùng của con gái mỗi khi ở gần cô ta.
Những ngày gầy đây, mỗi khi tôi đi làm về thì con lại chạy ra ôm chầm lấy tôi và không chịu buông. Tôi hỏi con có chuyện gì thì bé không nói và liên tục lắc đầu. Khi ngồi vào bàn ăn, con bé vẫn được cô ấy chăm sóc như mọi khi nhưng ánh mắt của con bé có chút kỳ lạ, không nhìn vào cô ấy mà luôn nhìn về phía tôi. Tôi có hỏi cô ấy: “Em biết con bị làm sao không?”, cô đáp trả rất tự nhiên: “Khủng hoảng t.uổi lên 3 ấy mà, anh đừng lo, em sẽ chăm sóc con bé thật chu đáo”.
Cảm nhận điều gì đó không ổn, tôi bắt đầu thầm lặng đặt máy camera trong nhà và thử quan sát tình hình. Đúng là điều không nghĩ đến cũng đã xảy ra, cô ấy ở nhà liên tục b.ạo h.ành con gái tôi bằng tinh thần, bằng những lời lẽ khó nghe khiến con bé sợ hãi không ngừng khóc. Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng và quyết định vạch trần hết mọi thứ và từ bỏ người phụ nữ này.
Nhưng sau đó, cô ta nói rằng vì quá yêu tôi, cô không muốn tôi dành hết thời gian cho đứa con như thế nên mới có những suy nghĩ hồ đồ như thế này. Cô van xin tôi hãy tha thứ, cô ấy sẽ không bao giờ dám làm như thế nữa. Dù tình cảm tôi dành cho cô ta vẫn còn rất nhiều, nhưng tôi không thể để con tôi nguy hại như vậy. Tôi nghĩ rằng mình nên cứng rắn một chút, nên từ bỏ cô ta. Mọi người thấy quyết định này của tôi có đúng không?
Theo afamily.vn
Những người phụ nữ không có 8/3
Tôi bắt đầu buổi sáng với việc nghĩ xem 8/3 mình sẽ làm gì, mua gì, xứng đáng được nhận gì và được nhận quà từ ai...
Bởi tôi là một cô gái sắp 20, không cần nhiều lo nghĩ, vì cuộc sống của tôi, những khó khăn, vất vả, lo lắng- chỉ là móng tay con của cuộc đời. Thất tình ư? Cãi nhau với bạn thân chăng? Vẫn chỉ là những móng tay con của cuộc đời nhiều điều phức tạp này...
Tôi nghĩ đến bà nội. Bà tôi đã mất. Bà nội tôi có sống mũi dọc dừa cao rất đẹp, đôi mắt tinh anh, miệng cười rất tươi. Bà hay bỏm bẻm nhai trầu, răng bà đen nhánh, mỗi lần bà nhai trầu, mùi trầu thoang thoảng thơm, nước trầu đỏ thẫm, và tôi lại lẩm nhẩm hai câu thơ mà cô bé chuyên văn nào cũng biết:
"Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi"
Tôi nghĩ đến bà ngoại. Bà ngoại tôi đã già, nhưng bà vẫn nấu ăn rất ngon. Hồi tôi còn bé, bà còn lên nấu cơm trưa cho tôi ăn, một mình bà hai tay hai chảo, một chảo rang ruốc, một chảo rán nem, mà ruốc thơm lừng mùi nước mắn ngon, nem không một cái nào bị cháy. Tôi gội đầu ướt, chạy long nhong khắp nhà, vẩy nước tung tóe khắp nơi, bà kéo tôi lại, lấy khăn tỉ mẩn lau từng lọn tóc cho bé con là tôi.
Năm nay, bà bị sưng má phải nằm viện điều trị.
Bà tôi không có mùng tám tháng ba.
Tôi nghĩ đến những gánh hoa rong trên phố phường Hà Nội. Tháng ba rất hiền, hoa rất thơm, nắng rất dịu dàng, những cô hàng hoa khuôn mặt xạm đi vì vất vả, luôn tay lấy những chai nước to được đục lỗ thủ công để tưới hoa. Năm nào mùng tám tháng ba, cũng thấy những gánh hàng hoa rực rỡ hơn, các cô còn mua thêm ruy băng, mua thêm giấy bạc để gói hoa cho khách. Ngày bán hoa cũng như dài ra, dài mãi, đến tận 10h,11h đêm, mới thấy các cô, các chị đạp xe mười mấy cây số về nhà trọ.
Những người bán hoa không có mùng tám tháng ba.
Tôi nghĩ đến bác bán than tổ ong. Bác có nụ cười trắng xóa, khi mọi người nói gì, bác cũng cười hiền, nói giọng trọ trọe vùng miền trong chịu thương chịu khó: "Nhất trí lên giời". Than của bác tốt, đun rất đượm, ít khói và không sặc mùi lưu huỳnh. Mỗi năm hết Tết đến, bác lại tặng mỗi nhà một bếp than tổ ong mới, mà mẹ tôi hay khen là, còn xịn hơn cả bếp Quốc phòng. Bây giờ, nhà nhà dùng gas, trong xóm chỉ còn vài nhà vẫn đun than. Thi thoảng, mẹ lại mua ít than, vất vả nhóm bếp, để đun nước bồ kết với vỏ bưởi cho tôi gội đầu. Bác bán than giờ đã nghỉ, thay vào đó là một người em họ.
Cũng là giọng trọ trẹ, là nụ cười trắng xóa, là đôi mắt rất hiền.
Các bác bán than tổ ong , có bao giờ có mùng tám tháng ba?
Tôi nghĩ đến mẹ, Mẹ tôi đảm đang lắm, tiết kiệm từng tí một, hay giữ lại nhiều thứ, y như thời bao cấp. Mùng tám tháng ba, cả nhà tổ chức một bữa ăn tươi, cũng là một tay mẹ làm, Mẹ hay cằn nhằn khi bố và anh mua hoa mua quà, theo mẹ là tốn t.iền vì dịp lễ kiểu gì cũng bị hét giá, để t.iền đấy mẹ mua thức ăn ngon có phải sướng hơn không.
Mẹ tôi không có mùng tám tháng ba.
Mùng tám tháng ba, dù có biết hay không, còn nhớ hay đã quên, hay cố tình không để ý đến ngày lễ này, thì vẫn là ngày của những người phụ nữ tuyệt vời trên toàn thế giới mà thôi. Chỉ là người phụ nữ, vẫn cứ tảo tần, vẫn cứ đầy tình thương yêu, bao la và vô tận đến không cùng.
"Đời có bao giờ hết khổ
Con gái bao giờ hết lo
Đường đời biết bao mưa gió
Mà con quá đỗi ngây thơ"
8/3 là ngày mà cả thế giới tôn vinh người phụ nữ. Ngày mà nhiều người phụ nữ được người thân, bạn bè và đặc biệt là người đàn ông của mình dành tặng cho những gì yêu thương nhất. Tuy nhiên, vẫn còn đâu đó ngoài kia có những người đàn bà bị từ chối, những người đàn bà không có 8/3, những người đàn bà như những bông hoa xương rồng trên sa mạc.
Nhân ngày 8/3, xin dành tặng cho những người phụ nữ những lời yêu thương và lời chúc một cuộc sống an yên.
Blue plane
Theo blogradio.vn
Thân phận xó bếp Phụ nữ bây giờ học hành, kinh doanh, việc chỉ huy trong nhà, không các bà thì ai. Có ông nào không sợ vợ đâu mà còn làm dữ. Thưa chị Hạnh Dung, Tuần trước, khi thấy vợ cứ dán mắt vào mạng, theo dõi vụ ly hôn của một doanh nhân, tôi đã bảo "đàn bà nên ở trong bếp thì hơn"....