Nghĩ rằng chế.t là cách giải thoát duy nhất thì con trai bất ngờ nói những lời này
Câu nói ấy đã kéo chị đứng dậy gạt nước mắt để sống tiếp bên xứ người.
Đám cưới không xe hoa, không váy cô dâu, không ảnh cưới và cuộc sống đơn độc ở nhà chồng
Chị H. (Tuyên Quang) lấy chồng khi vừa tròn 20 tuổ.i – độ tuổ.i đep nhất của đời người con gái. Nhưng chị đâu có ngờ cuộc sống hôn nhân của mình lại là những chuỗi ngày đau khổ nối tiếp nhau.
Ngày về nhà chồng không xe hoa, áo cô dâu hay ảnh cưới vì khi đó chị đã mang bầu 3 tháng. Sáng nay đón dâu, sáng ngày mai vì công việc chồng chị phải đi làm ở Lào Cai hơn nửa năm liền đến đúng Tết Nguyên đán mới về.
Nhà chồng ở tận Thái Bình, cho đến mãi ngày cưới chị mới biết mặt bố mẹ anh chị em nhà chồng. Một mình chân ướt chân ráo về làm dâu xứ lạ, lại không có chồng bên cạnh chị bơ vơ lạc lõng vô cùng. Ngày ấy điện thoại chưa có, chị và chồng chỉ liên lạc với nhau qua thư.
Mỗi lần chồng hay bạn bè gửi thư về cho chị đều ghi tên người nhận ngoài phong bì là tên mình để người đưa thư dễ tìm hơn. Nhưng lần nào nhận được thư, mẹ chồng chị đều bóc ra đọc trước rồi mới đưa cho con dâu. Bị mẹ chồng kiểm soát như thế chị cũng không viết thư nhiều cho chồng hay mọi người nữa.
Không thể tâm sự với ai, suốt thời gian bầu bí, buồn tủi chị chỉ biết khóc một mình. Tết chồng về vừa đi được ba ngày thì chị sinh con. Chị lại một mình, nước mắt chảy tràn vào trong. Đến đầy tháng con anh mới về được vài ngày rồi lại tiếp tục đi.
Chị H. (Tuyên Quang) lấy chồng khi vừa tròn 20 tuổ.i – độ tuổ.i đep nhất của đời người con gái. (ảnh nhân vật cung cấp)
Sinh nở không có chồng bên cạnh đã là một thiệt thòi lắm với người phụ nữ rồi, thế nhưng đời chị lại còn cay đắng hơn khi gặp phải bố mẹ chồng quá khó tính và hay xét nét. Lần đầu tiên chị nấu bột cho con lỏng quá và hơi nhiều. Mẹ chồng chị đi khắp xóm rêu rao rằng mang tiếng có hai đứa em mà nấu bột cho con cũng không biết, vụng thối ra.
Khi con bị viêm tai giữa khóc cả đêm chẳng ai bế đỡ chị một chút, cháu khóc nhiều quá thì bố chồng chị chử.i: “Cái loại mẹ, con khóc mà không biết dỗ”. Chị uất nghẹn mà không nói được gì. Chị không ngờ đời mình lại cơ cực đến vậy.
- Chuyện mẹ chồng nàng dâu thì không thể tránh khỏi, sao ngay từ khi mới về làm dâu chị không cố gắng thân thiện với ông bà đi thì lúc sinh nở có người đỡ đần sẽ đỡ vất vả hơn?
Video đang HOT
“Trong cuộc sống chị cũng có cái sai là không gần gũi với bố mẹ anh ấy. Thực lòng chị cũng muốn gần gũi tâm sự lắm nhưng không thể vì những chuyện mà bà nói ra bên ngoài và những câu nói độc địa của bố mẹ anh ấy em ạ”.
Từ đó chị gắng chịu đựng đến khi con tròn năm thì chị bế con lên chỗ chồng làm ở. Những tưởng được ở bên chồng, cuộc sống của chị ít ra về tinh thần cũng đỡ cơ cực hơn nhưng chẳng ai ngờ…
Cay đắng triền miên trong cuộc hôn nhân không… tình cảm
Khó khăn về vật chất nên vợ chồng thường xuyên cãi vã. Trong cơn tức anh chỉ thẳng vào mặt vợ và nói: “Cái loại mày chỉ là con chó bám vào làm hại đời tao, tao khinh không bằng con chó”. Chị uất hận đến ngạt thở, những trận đòn nối tiếp triền miên. Quá mệt mỏi và đa.u đớ.n, đã có lần chị nói với chồng: “Sẽ có ngày tôi rời xa cuộc đời anh”.
Rồi thì anh có người khác. Tất cả mọi người xung quanh đều biết chuyện, chị cũng đọc được tin nhắn anh gửi cho người tình nhưng đều im lặng. Đến khi không thể nhịn thêm được nữa chị mới gọi cô ấy sang nhà nói chuyện đàng hoàng chứ không có ghen tuông gì cả. Chẳng ngờ anh bênh người ta quay ra chử.i vợ rồi ném điện thoại đi.
Cuộc sống vợ chồng không có tình cảm, một người chạy một người đuổi, đến khi anh nhận ra và hối lỗi chăm sóc vợ thì chị cũng đã hết tình cảm rồi. Và sau đó chị cũng nảy sinh tình cảm với một người đàn ông khác là bạn của chồng mình.
- Liệu chị có thấy việc mình làm như thế là sai không, có nghĩ đến hậu quả nó sẽ làm cho cuộc hôn nhân của chị càng tồi tệ hơn không?
“Lúc đó vì thiếu thốn tình cảm với chồng, người bạn chồng lại là người biết rõ hoàn cảnh và đã luôn động viên mình. Từ lúc nào mình đã yếu lòng trước anh ấy. Mình cũng biết việc mình làm là sai, tuy nhiên tất cả chỉ mới chỉ là những cuộc nói chuyện trên mức tình cảm bình thường, khi chồng chị phát hiện ra thì cả hai đã dừng lại”.
Nhưng chồng chị thì không chấp nhận chuyện vợ có tình cảm với người đàn ông khác. Anh làm um lên và cuộc sống gia đình chị thì ngày một tồi tệ hơn.
- “Tại sao hai đứa con của chị sinh cách nhau xa vậy (con đầu và con thứ 2 chị sinh cách nhau 8 năm)?
“Vì cuộc sống như thế nên mình không muốn sinh thêm. Sợ sau này con cái khổ, nhưng thực tình lúc đó vẫn muốn níu giữ chồng để con có cả bố lẫn mẹ nên chị mới quyết định sinh đứa thứ hai. Nhưng khi cố gắng sinh đứa con thứ 2 cuộc sống của vợ chồng chị vẫn không thể cứu vãn được… , anh chị quyết định ra tòa”.
Xem thêm>>> Tôi vứt lại cuốn sổ đỏ cho chồng rồi ôm con đi thẳng về nhà ngoại
L.y hô.n chưa đầy một tháng thì chồng… cưới chị dâu
Chán nản chị muốn đi đâu đó thật xa để trốn tránh thực tế. Và rồi chị quyết định đi xuất khẩu lao động vừa để quên đi nỗi buồn vừa để kiế.m tiề.n nuôi con sau này. Những ngày xuống trung tâm dưới Hà Nội học để chuẩn bị đi cũng là khi vợ chồng chị chuẩn bị ra tòa. Ngày cười, đêm mọi người ngủ chị lẻn ra cầu thang khóc một mình. Thấy đau cho mình và xót cho con, nhưng bất lực không thể làm gì. Nhà riêng thì chồng đã bán, tập thể anh không cho về, muốn về với con mà chị không thể, chị đau lắm.
Tháng 11 năm ngoái anh chị đã hoàn thành xong thủ tục l.y hô.n trước khi chị lên máy bay. Tòa giải quyết mỗi người nuôi một đứa nhưng chị đi 3 năm nên nhờ anh trông giúp con. Chị tính sau này về sẽ nuôi cả hai đứa, vì anh em chúng rất quấn quýt với nhau, chị không muốn tách rời hai con.
Nhưng còn nghiệt ngã hơn, sát ngày bay thì chị biết chồng cũ của mình chuẩn bị lấy chị dâu của chồng. Cái tin đến với chị chẳng khác nào sét đán.h ngang tai.
- Thế chồng chị và chị dâu đã từng có tình cảm với nhau từ trước rồi sao? Chị không biết họ từng yêu nhau hay sao mà lại bị bất ngờ đến vậy?
“Anh trai của anh đi xuất khẩu lao động bên Nga và đã mất ở bên đó. Chị cũng không biết chồng mình có tình cảm với chị dâu từ bao giờ, có tình cảm thật hay không nhưng khi biết chuyện đó chị đã khóc rất nhiều, chị va.n xi.n anh và nói đủ mọi lý lẽ nhưng anh đã giấu chị không nói ra sự thật.
Cho đến khi chị bay được một tuần, chị gọi điện về khi nghe con trai nói chị gần như hóa điên bởi anh đã cưới chị dâu mình. Đau và nhục, chị chỉ muốn chế.t ngay lúc ấy nhưng vì hai đứa con chị không thể chế.t. Chị đã khóc suốt nửa tháng trời, khi đó công việc của chị còn đang trục trặc, hoảng loạn về tinh thần mà không biết bấu víu vào đâu. Anh lấy vợ chị không dám nói với gia đình mình, ngay cả chuyện vợ chồng đã l.y hô.n, khi sang bên kia chị mới dám nói”.
Điều quan trọng nhất chị muốn các con biết rằng, tất cả những gì chị đang làm là vì con và chưa bao giờ chị ngừng yêu thương con cả.(ảnh do nhân vật cung cấp)
Chính các con đã tiếp thêm sức mạnh cho người phụ nữ đã có quá nhiều bất hạnh
Chị tưởng mình không thể đứng vững nổi nhưng nhớ đến câu nói của con khi chị gọi điện về. Thấy mẹ khóc thằng bé đã nói: “Mẹ ơi, mẹ buồn à. Mẹ đừng khóc, con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ đi làm nhớ mua quà gửi về cho con nhé. Con nhớ mẹ nhiều lắm”. Câu nói ấy đã kéo chị đứng dậy gạt nước mắt để sống tiếp bên xứ người.
Ngày đi chị đã muốn để điện thoại lại cho các con để tiện liên lạc nhưng anh không cho, bảo có gì liên lạc qua ông bà nội. Mấy ngày Tết vừa rồi chị vẫn liên lạc với con qua bố. Chị cũng không biết sau này việc liên lạc với các con có gặp khó khăn gì không vì ông bà nội rất khó tính.
- Giờ chồng chị đã có hạnh phúc mới, trong khi chị vẫn lận đận nơi xứ người, chị có hận anh ấy nhiều không?
“Mọi chuyện dù không muốn thì cuối cùng cũng xảy ra. Thời gian cũng giúp chị nguôi ngoai đi dần em ạ. Giờ anh cũng đã yên phận nên chị cũng mừng cho anh. Chị nghĩ chẳng nên hận thù làm gì vì như thế chỉ làm các con của mình thêm khổ. Chị chỉ còn biết cố gắng nỗ lực làm việc và đợi ngày trở về với con thôi. Đứa con lớn của chị năm nay đã 15 tuổ.i, đứ.a b.é 7 tuổ.i chúng quá thiệt thòi khi không có cuộc sống hạnh phúc bên cả bố và mẹ như bao bạn bè đồng trang lứa. Nhưng chị tin rằng, lớn lên rồi các con sẽ hiểu. Điều quan trọng nhất chị muốn các con biết rằng, tất cả những gì chị đang làm là vì con và chưa bao giờ chị ngừng yêu thương con cả”.
(*) Tên nhân vật đã được thay đổi.
Mai Mai (ghi theo lời kể nhân vật) / Theo Một Thế Giới
9 năm chưa có con khiến tôi phát điên vì chồng
L.y hô.n anh không chịu mà sống chung thế này em sẽ phát điên anh à. Nếu anh không xem đây là gia đình thì hãy giải thoát trước khi quá muộn.
ảnh minh họa
Gửi chồng!
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng mình. 9 năm rồi nhưng chỉ được 2 năm mình ở bên nhau trong ngày này. Lúc đầu em còn nhắc anh nhưng về sau cố quên vì mỗi lần nhắc đến anh buồn, vì lại qua một năm nữa mà mình vẫn chưa có tin vui. Bên nhau 9 năm rồi nhưng hạnh phúc có được là bao. Lúc mới cưới về, do chưa làm quen được với cuộc sống hôn nhân nên mình mất gần nửa năm để cân bằng. Qua năm thứ 2 mình bắt đầu làm quen với việc đi thăm bác sĩ, từ đó ròng rã suốt 7 năm qua, tiề.n lương của hai đứa chỉ để dành đi bệnh viện từ đông y sang tây y. Thế nhưng ông trời vẫn còn ở xa quá, chưa thấu được nỗi đau của mình.
Thời gian qua là chuỗi ngày em sống trong nước mắt, cực khổ thế nào em cũng chịu được nếu anh vẫn còn thương em, quan tâm em như những ngày đầu. Nhưng với suy nghĩ "không có con thì không phải là gia đình" của anh đã khiến em đau khổ đến nhường nào. Lúc nhận được kết quả xét nghiệm của anh, tỷ lệ tin.h trùn.g bất thường và không di động 99%, trong lòng em buồn lắm nhưng cố tỏ ra lạc quan, động viên anh, rằng khoa học đã tiến bộ, anh yên tâm đi, sẽ ổn thôi. Đường cùng nếu trời không thương mình thì em sẽ luôn ở bên anh, tình yêu của em và anh mới là quan trọng.
Ông trời thật biết trêu ngươi, ròng rã hai năm điều trị cho anh, kết quả khả quan thì đến lúc phát hiện em bị tắc hai vòi trứng. Ngày anh chở em đi chụp, cầm kết quả trong tay, em rụng rời. Ra ngoài gặp anh, mặc cho em khóc nức nở, anh không nói lời nào. Suốt đường về, anh vẫn im lặng. Em biết anh đang rất đau khổ nên cũng không dám nói gì. Sau đó là chuỗi ngày thật sự bất hạnh của em. Nhà mình ở xa thành phố, lúc ấy ở đó còn hoang sơ, vắng vẻ nhưng anh vẫn bỏ mặc em. Với lý do xa nhà, anh đi cách ngày về một lần, sau đó tuần về vài lần rồi thì tuần về tuần không. Em hỏi sao anh không về nhà? Anh trả lời: "Về có được gì đâu mà về". Em chỉ biết lẳng lặng cúp máy và khóc.
Vì yêu anh, cố giữ cái gia đình này nên bằng mọi cách em kiế.m tiề.n và đi làm thụ tinh ống nghiệm. Quyết định này là của em nên em phải tự lo lấy chứ lúc nào anh cũng chỉ có một câu "Tuỳ em". Sau 3 lần làm thụ tinh em vẫn không có kết quả. Ngôi nhà không rộng lắm nhưng giờ trở nên mênh mông, mỗi đứa một góc, không nói với nhau lời nào, thỉnh thoảng chỉ vài câu cụt ngủn. Anh trở nên đổi tính đổi nết: nhậu nhẹt, hút thuố.c, bài bạc, những thứ mà trước kia hoàn toàn xa lạ với anh thì giờ có đủ. Khuyên can anh mãi cũng không được, em giờ không khác gì ôsin trong nhà: lo nhà cửa, chợ búa, cơm nước, giặt giũ đều là bổn phận của em.
Em mong lắm bữa cơm gia đình đầm ấm như ngày nào nhưng điều đó dường như quá xa xỉ. Tan sở, em vội chạy về lo bữa cơm tối, vừa nấu vừa hy vọng hôm nay anh sẽ về, gọi điện thoại anh bảo "Cứ ăn trước đi". Thời gian một tháng, hai tháng rồi một năm, hai năm em còn chịu được chứ cứ như vậy hoài anh bảo em phải làm sao đây? L.y hô.n anh không chịu nhưng cứ sống chung như thế này em sẽ phát điên thôi anh à. Em mong anh đọc được những lời này, vì chúng ta, anh làm ơn suy nghĩ lại. Nếu đã không còn xem đây là gia đình thì hãy giải thoát cho nhau trước khi quá muộn.
Theo VNE
9 cảm xúc khác nhau của con gái khi nhận được tin người yêu cũ...đính hôn Một ngày chán chường và tẻ nhạt, tôi nằm dài trên ghế sofa và hờ hững lướt facebook. Bỗng nhiên, dòng chữ in đậm làm tôi dừng lại, thoáng chốc giựt mình. Hình ảnh người ấy đổi tình trạng từ độc thân sang đính hôn với người khác. Đó chắc chắn không phải một trải nghiệm dễ chịu gì mấy, có lẽ bạn...