Nghi ngờ giới tính người yêu vì không thấy có biểu hiện thèm muốn
Em năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp đại học và đang làm nhân viên văn phòng cho một công ty chuyên thiết kế đồ gỗ nội thất.
ảnh minh họa
Về ngoại hình được đánh giá là ưa nhìn, giao tiếp tốt, hòa đồng và cực kỳ vui tính. Em cũng có nhiều vệ tinh theo đuổi nhưng từ trước tới nay, em chưa hề rung động một ai, cho đến khi gặp anh.
Anh hơn em 3 tuổi và cũng đang có một công việc tương đối ổn định. Em nhận lời yêu anh sau gần 6 tháng xác lập quan hệ bạn bè. Địa điểm anh cầu hôn và nói lời yêu em là trong quán cà phê và lần nào đi chơi, em và anh cũng chỉ nói chuyện và uống cà phê.
Video đang HOT
Em thấy bạn bè mình đứa nào yêu cũng được bạn trai dẫn đi chơi công viên, rồi nắm tay nhau, ôm ấp nhau giữa một khung cảnh lãng mạn, thế mà em cũng có người yêu như bao người khác nhưng kiểu ôm ấp và hôn nhau lại quá xa xỉ đối với em. Ngồi trong công viên, nhìn các đôi đang yêu nhau hôn nhau đắm đuối mà anh cũng rất dửng dưng. Em trêu anh nhìn họ kìa thì anh bảo kệ người ta. Em nũng nịu anh đi chơi đâu đấy thì anh bảo không thích ồn ào, em đòi anh đi xem phim thì anh bảo nhí nhố, anh gợi ý cho anh thay đổi địa điểm hẹn hò thì anh từ chối với lý do… không quen.
Em thuê trọ và ở một mình một phòng, những hôm cuối tuần, em rủ anh cùng đi chợ, nấu cơm và cùng ăn. Ăn xong cũng chỉ ngồi tán chuyện và mở máy tính xem video hài. Những đôi yêu nhau, người ta thích có được không gian riêng để thể hiện tình cảm. Vậy mà em cứ chờ đợi những lần như thế từ anh mãi mà không có. Anh chẳng hôn em, cũng chẳng có hành động gì vượt quá giới hạn cả. Mới đầu nghĩ anh là người đứng đắn, đàng hoàng nhưng có lần, em đã thử bằng cách chủ động đưa anh lên giường và có những hành động sàm sỡ thân xác mà anh vẫn không hề đáp lại.
Nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của em, anh trấn an rằng mình chưa sẵn sàng và muốn giữ gìn cho em nhưng quá nhiều lần, anh đã làm cho em phải suy nghĩ. Có phải anh không phải là “đàn ông thực thụ” hay anh có vấn đề gì về giới tính khó nói? Thực sự em đang rất hoang mang và lo lắng chưa biết nên tiếp tục yêu anh hay dừng lại mối quan hệ này. Em phải làm sao để giải tỏa những bế tác và ưu phiền này, em chưa biết phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...