Nghĩ mình bị lừa, tôi gây ra hành động xấu xa với vợ và cái kết không ngờ!
Trước, thấy vợ thề độc về chuyện trinh tiết, tôi tin là vợ trong trắng, nhưng vì bản tính xấu của đàn ông, tôi cứ lấy cớ đó ra đay nghiến vợ mỗi lần. Sau này nghĩ lại thấy mình thật quá đáng, thật bỉ ổi.
Ngày ấy, tôi vì nghi ngờ trinh tiết của vợ nên đã sinh sự, suốt ngày nổi cáu với vợ. Trước đây, tôi luôn nghĩ vợ tôi là người con gái ngoan ngoãn, hiền lành, chưa từng ăn nằm với ai trước mình. Vợ cũng luôn miệng nói với tôi như vậy. Có vẻ là đúng. Chỉ là, sau đêm tân hôn, tôi biết vợ không còn trong trắng nên đâm ức, nghĩ là mình bị lừa. Từ đó về sau, ngày nào tôi cũng mang chuyện này ra để đay nghiến vợ. Có người gọi cho vợ là tôi lại lấy cớ sinh sự, nói đi với thằng nào.
Cái tính cáu bẳn của tôi lâu ngày thành ra khó chịu. Vợ chồng cãi vã nhau suốt ngày. Vợ tôi tha hồ giải thích, tôi cũng không nghe. Vợ nói ngày bé cô ấy bị ngã xe đạp, chơi thể thao, có thể là do thế nên không còn trong trắng. Cô ấy thề thốt này kia với tôi, nhưng tôi thì nhất định không tin. Tôi nói với vợ bằng những lời xúc phạm, cay độc.
Trận ấy, hai vợ chồng cãi nhau to, tôi tát vợ một cái trời giáng, khiến vợ hận tôi, mãi mấy tuần không nói chuyện. Vì tức quá, vợ bế con về nhà ngoại, không đoái hoài gì đến tôi nữa. Cũng từ đó, tôi và vợ gần như xa cách.
Bố vợ nhất định không cho tôi gặp mặt vợ, không cho tôi thăm con. Tôi biết, chuyện ngày hôm đó tôi hơi quá nhưng lại nghĩ, đàn bà hay mủi lòng, không nỡ bỏ chồng, vài bữa nữa chắc sẽ quay về.
Video đang HOT
Tôi không biết trong lòng vợ nghĩ gì nhưng bố vợ không cho vợ gặp tôi, thế là chúng tôi xa cách. Từ đó, tôi cũng không dám bước chân đến nhà vợ. Và vì sĩ diện, có lần vợ tôi nói, nếu anh lên nhà tôi, xin lỗi tôi, xin lỗi bố mẹ tôi thì tôi sẽ quay về, và may ra bố tôi cho anh cơ hội. Nhưng tôi đã không làm. Tôi cho rằng, đàn ông như tôi lên nhà vợ xin lỗi cả nhà cô ấy đúng là một sự xúc phạm.
Trước, thấy vợ thề độc về chuyện trinh tiết, tôi tin là vợ trong trắng, nhưng vì bản tính xấu của đàn ông, tôi cứ lấy cớ đó ra đay nghiến vợ mỗi lần. Sau này nghĩ lại thấy mình thật quá đáng, thật bỉ ổi.
Vợ chưa từng làm gì có lỗi với tôi, vậy mà tôi cứ kiếm đủ chuyện để cấm đoán, hành hạ cô ấy. Cô ấy đi làm tối ngày, về nhà chăm chồng con chu đáo, vậy mà tôi lại cấm cửa không cho vợ đi hẹn cà phê với bạn bè, đồng nghiệp. Vợ cũng cam chịu. Tôi chưa từng về thăm hỏi bố mẹ vợ, vậy mà vợ cũng chẳng oán thán tôi một lời, chỉ nói nhỏ nhẹ.
Đã có người nào chịu được những cơn say của tôi hay những lời nói cục cằn thô lỗ của tôi? Vậy mà vợ chịu. Vợ chấp nhận tất cả và chăm lo cho chồng con chu đáo vô cùng. Ở bên vợ, tôi được ăn những món ngon, được chuẩn bị mọi thứ chu toàn. Chưa một lần tôi thấy vợ nổi cáu với con. Với gia đình chồng, vợ lúc nào cũng nhẹ nhàng, tình cảm, biết điều, đối xử chân thành với bố mẹ chồng. Ấy vậy mà, vì sự đố kị, vì sự ghen ghét hay thói ích kỉ của mình, tôi đã mất vợ mãi mãi.
Hơn 1 năm, chúng tôi sống ở hai nhà như vậy, vợ đợi tôi đến xin lỗi nhưng tôi thì nhất định không. Tôi đã đi nói xấu vợ, nói xấu nhà vợ với mọi người và bảo sẽ không bao giờ hạ mình với bạn bè, nên tôi không thể xin lỗi vợ và bố mẹ vợ. Bố vợ tôi tức, không cho con cái chờ đợi nữa và bắt con gái đi lấy chồng, một người đàn ông sẵn sàng yêu thương, chăm sóc vợ con tôi. Vậy là, tôi đánh mất vợ…
Hai năm sau, tôi cũng đi lấy vợ dù lòng tôi vẫn còn thương nhớ người vợ cũ. Người vợ mới của tôi là người tôi không yêu, chỉ qua mai mối nên chẳng có tình cảm gì. Vợ chồng sống với nhau chỉ là tình nghĩa. Vợ mới càng cầu toàn, càng hạch sách bao nhiêu thì tôi càng nhớ con và vợ cũ bấy nhiêu. Không biết, vợ tôi có hạnh phúc không, con tôi giờ thế nào?
Tôi thật sự ân hận vì để mất người vợ &’vàng mười’, người vợ mà cả đời này tìm kiếm cũng không có. Vì sĩ diện, tôi đã bỏ vợ, bỏ con, xúc phạm sự trong trắng của vợ. Giá như ngày ấy, tôi tỉnh táo hơn, tôi hiểu biết hơn thì bây giờ tôi đã không phải chịu cảnh khổ ải này. Tôi hối hận, hối hận vô cùng…
Theo Khám Phá
Thấy có lỗi với chồng mỗi khi lén lút quan hệ cùng tình cũ
Vì buồn nên tôi lên mạng tâm sự, người cũ đọc được. Anh thương tôi, cảm xúc ngày xưa lại trở về, chúng tôi tiếp tục quan hệ yêu đương trong bí mật.
Tôi là nhân viên văn phòng, ngoại hình khá, khéo ăn nói. Năm 2010 tôi quen một anh làm trong cơ quan nhà nước về thực phẩm, mặc dù anh không có điểm gì đặc biệt nổi trội hay giàu có nhưng tôi đã rất cảm mến. Sau một thời gian ngắn chúng tôi yêu nhau và tôi đã trao tất cả cho anh. Khoảng một năm sau khi tôi có việc phải đi xa một tuần, lúc gần về tôi gọi anh ra đón thì anh bảo bận không ra được. Tôi hỏi lý do vì saoanh không nói, truy mãi thì anh mới thú thật là đã có vợ. Tôi rất đau lòng và chia tay anh luôn.
Trong lúc đang chán nản thì một người đàn ông khác xuất hiện, người này chỉ là thợ, mọi thứ đều không đạt tiêu chí mẫu người yêu của tôi. Sau một thời gian qua lại anh cũng ngỏ lời nhưng tôi không đồng ý, phần vì còn yêu người cũ, phần vì tôi nghĩ anh nghèo và nghề nghiệp không ổn định. Tôi không đồng ý nhưng anh vẫn nhắn tin gọi điện, đặc biệt tối nào cũng tới phòng trọ chơi với tôi, bất kể trời mưa bão hay rét mướt. Cuối cùng, tôi cũng nhận lời yêu anh.
Trong lúc đang chán nản thì một người đàn ông khác xuất hiện, người này chỉ là thợ, mọi thứ đều không đạt tiêu chí mẫu người yêu của tôi. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi kết hôn và có em bé ngay sau đó. Từ khi cưới anh đối xử với tôi rất tốt, yêu thương tôi và không bao giờ nhắc chuyện trinh tiết hay chê bai gì. Nhưng có lẽ hồi có bầu, tinh thần tôi không được ổn định lắm, hay suy nghĩ linh tinh và khóc dù chuyện rất nhỏ nhặt. Sau khi sinh xong mẹ chồng và mẹ đẻ đều bận nên không chăm tôi được. 15 ngày sau sinh tôi đã phải làm đủ mọi việc từ giặt giũ tới cơm nước và chăm con. Chuyện chẳng to tát gì nhưng không hiểu sao tôi cứ nghĩ không ai thương mình. Vì buồn nên tôi lên mạng tâm sự rất nhiều và người cũ đã đọc được, anh thương tôi, cảm xúc ngày xưa lại trở về, chúng tôi tiếp tục quan hệ yêu đương trong bí mật.
Tôi cảm thấy có lỗi với chồng mỗi khi đi với tình cũ và về lại nói dối. Người tình thì vẫn nâng niu, chiều chuộng và nói những lời có cánh với tôi. Tôi có tình cảm gì đó với anh, rất khó nói nhưng không thể gọi là tình yêu. Thời gian lén lút qua lại với tình cũ, tôi luôn sống trong lo sợ, sợ mọi người phát hiện, sợ bị khinh bỉ, nhưng điều sợ nhất là mất gia đình, mất tình yêu của chồng và con, sợ bạn bè chồng biết được sẽ khiến anh nhục nhã.
Chúng tôi kết hôn và có em bé ngay sau đó. (Ảnh minh họa)
Cuối cùng tôi đã biết tình yêu đích thực của mình là ở đâu, nhận ra mình không thể mất chồng con. Tôi đã nhắn tin cho người tình để chấm dứt mối quan hệ này cách đây một tháng; giờ muốn tâm sự với mọi người cho nhẹ lòng. Tôi muốn kết thúc những chuyện đã qua, trở về vị trí của người mẹ, người vợ đúng nghĩa, sẽ không bao giờ để mất gia đình nữa nhưng hiện tại vẫn rất lo sợ mọi người phát hiện. Mong các bạn độc giả cho tôi niềm tin để bước qua bóng đen này. Chân thành cảm ơn.
Theo Blogtamsu
Em trinh nguyên sao không có....? Sau ba lần vật vã đau đớn, tôi vẫn không thấy những giọt máu trinh nguyên của em. Trinh tiết có thật sự đánh giá được phẩm hạnh của người phụ nữ hay không? Tại saonhiều người dù rất yêu một nửa của mình cũng không thể bỏ qua vấn đề này? Tôi và cô ấy quen nhau, có tình cảm với nhau...