Nghĩ mẹ chồng hào phóng cho nhiều vàng cưới, rồi sốc nặng khi hôm sau bà đòi lại chiếc nhẫn
Tôi vẫn tin, mình may mắn lấy được người đàn ông yêu thương mình hết lòng và có người mẹ chồng tốt bụng. Vì ở gia đình chồng, từ ngày tôi về, lúc nào mẹ cũng đon đả vui vẻ với tôi. Mẹ rất quý mến tôi. Khi chưa làm dâu, mẹ còn chủ động mua quà tặng tôi, khiến tôi vô cùng xúc động.
Tình cảm tôi dành cho mẹ chồng giống như mẹ đẻ của mình vậy, và điều đó càng thôi thúc tôi nhanh chóng về làm dâu gia đình anh. Tôi giục anh cưới sớm, anh cũng đồng ý vui vẻ dù công việc của anh thực sự chưa ổn định cho lắm.
Tôi xinh xắn, công việc tốt, cũng có nhiều chàng trai theo đuổi. Yêu anh, tôi biết anh chưa bằng những người đàn ông khác xung quanh tôi nhưng tôi trân trọng anh, trân trọng tình cảm phút đầu gặp gỡ. Vả lại, thấy thái độ của bố mẹ anh ngày tôi về chơi, tôi vô cùng hi vọng sau này cuộc sống sẽ được thoải mái khi ở nhà chồng.
Ngày cưới, anh cũng khen tôi khéo chọn chồng. Anh không những đẹp trai còn khéo miệng, ăn nói dễ nghe, hoạt bát, ai cũng hài lòng. Tôi hay kể về mẹ chồng tốt bụng, người ta lại mừng cho tôi. Bố mẹ tôi thì khỏi phải nói, ông bà vui ra mặt vì chỉ mong con gái lấy được gia đình tốt, được nhà chồng và chồng yêu thương, quý trọng.
Lúc ở trên lễ đường, mẹ chồng ôm tôi khóc rồi nói lời cám ơn ông bà thông gia đã cho tôi làm con dâu của mẹ. Rồi bà trao cho tôi 2 cây vàng, gồm nhẫn, kiềng, vòng tay… rồi cứ thế ôm con dâu. Mẹ bảo, cho chúng tôi của hồi môn, để sau này hai đứa tiết kiệm thêm rồi mua nhà. Tôi xúc động trước hành động của mẹ chồng, cũng khóc rưng rức. Ai cũng vui mừng cho tôi.
Chỉ là, tôi không ngờ, tất cả những gì diễn ra trong đám cưới và những ngày trước đó đều là giả tạo. Ngay trong đêm tân hôn, mẹ chồng gọi tôi vào bảo “trong số vàng mẹ đưa cho con, có một chiếc nhẫn, mẹ xin lại, con đưa cho mẹ nhé. Vì đó là nhẫn mẹ dành dụm lâu rồi, mẹ không thể đưa cho các con được”. Chỉ có một chiếc nhẫn thôi mà, tôi chẳng ý kiến gì và đưa cho mẹ. Tôi hỏi “thế, số còn lại mẹ cho bọn con tất ạ?”. Mẹ nhìn tôi hồi lâu rồi quắc mắt lên hỏi “cô bị ngơ hay giả vờ ngơ mà không biết, vàng đâu ra mà cho vợ chồng cô lắm thế? Làm màu làm mè thôi cô nhé. Toàn bộ là vàng giả đó. Có học mà kém nhận thức thế”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Tôi choáng, choáng vô cùng. Còn phải véo vào tay mình xem mình vừa nghe thấy những gì, có phải là sự thật không. Không thể nào tin nổi những lời đó có thể thốt ra từ người mẹ chồng mà tôi yêu quý. Trước khi đi ra phòng khách, mẹ còn nói thêm một câu “con thích thì giữ đó làm đồ chơi cho thằng cháu, còn không thì vứt đi đỡ chật nhà”.
Tôi vội vàng kiểm tra số vàng và tá hỏa khi biết, toàn bộ là vàng giả thật. Tôi gọi cho chồng, hốt hoảng nói, anh nhìn tôi thương hại. “Thì là giả chứ đâu ra thật hả em, mẹ làm gì có lắm vàng như thế? Chẳng qua, mẹ muốn giữ thể diện cho chúng mình thôi”. Trong đầu tôi đã bắt đầu suy nghĩ, anh đúng là gã đàn ông bám váy mẹ rồi. Anh cũng bênh mẹ anh và cũng muốn mẹ giữ thể diện cho anh bằng chuyện này sao?
Tôi không thể nào hiểu nổi, mẹ lừa dối cả nhà tôi, bố mẹ tôi và họ hàng để làm gì? Mẹ không có, tôi cũng đâu yêu cầu mẹ phải cho tôi nhiều? Mẹ chỉ cần cho tôi một cái nhẫn, hoặc là không có gì cũng được. Tôi đâu cưới anh vì tham vàng?
Bây giờ tôi đã hiểu ra, trước giờ vì mẹ thích có con dâu có công việc tốt, thu nhập cao như tôi nên đã làm mọi cách nịnh nọt tôi, để tôi lấy con trai mẹ. Bây giờ &’ván đã đóng thuyền’ nên mẹ anh không muốn vui vẻ với tôi nữa. Tôi thất vọng vô cùng, cảm thấy chán chường vì biết rằng, bắt đầu từ hôm nay, mình sẽ bước chân vào địa ngục chứ không phải thiên đường như tôi đã nghĩ.
Còn chồng tôi, anh bênh mẹ anh, chấp nhận chuyện mẹ đeo vàng giả cho vợ, còn đeo những 2 cây như thế thì tôi đã hiểu ra phần nào rồi. Thất vọng, tôi khóc như mưa trong đêm tân hôn và không buồn nghĩ tới chuyện vui vẻ vợ chồng. Tôi đã tưởng tượng ra một tương lai đen tối. Liệu ngày đó sẽ đến sớm hay muộn?
Theo Iblog
Về nhà người yêu ra mắt, sốc nặng mẹ anh chuẩn bị cả giường "tân hôn", rồi điếng người khi biết rõ lý do
25 tuổi, tôi nghĩ mình đủ để hiểu về mọi chuyện. Xung quanh tôi, bạn bè chẳng cần bố mẹ cho phép họ vẫn tự sống hết mình cho tình yêu. Nhưng mỗi người một quan điểm, bản thân tôi là người không thích đi quá giới hạn trong "chuyện ấy" nên dù đã yêu anh tới hơn 2 năm, cũng tính chuyện kết hôn nhưng tôi vẫn giữ gìn.
Người đàn ông mà tôi yêu hiện tại không phải là người đầu tiên tôi yêu. Anh là người thứ hai sau khi tôi chia tay mối tình đầu. Tuy nhiên, không phải vì thế mà tôi đánh mất sự trinh nguyên của mình. Tôi tự hào vẫn giữ được bản thân trong trắng để chờ đợi khi chính thức trở thành vợ anh.
Ảnh minh họa
Phải thừa nhận một điều rằng để giữ gìn được bản thân mình, tôi may mắn có được người đàn ông yêu và tôn trọng mình. Từng có lần ngỏ ý nhưng tôi nói rõ quan điểm, vậy là anh thôi. Từ đó tới nay anh không bao giờ đòi hỏi thêm lần nào nữa vì không muốn tôi buồn hay khó xử.
Bạn trai tôi là người đạo mạo, có ăn có học, lại có công việc ổn định. Nhìn chung, ai cũng đánh giá chúng tôi là một cặp xứng đôi vừa lứa. Tôi có ngoại hình xinh xắn, cũng có việc tốt... Mối quan hệ của chúng tôi được hai bên gia đình vun vén rất nhiều.
Nhưng rồi mọi chuyện bắt đầu khiến tôi phải đắn đo nghĩ ngợi về anh và cả gia đình anh nữa. Tôi đã đến chơi thăm hai bác nhiều lần, lần nào mẹ anh cũng giữ lại ăn cơm, ngủ nghỉ. Tuy nhiên tôi chỉ ăn cơm xong là xin phép về, tôi không muốn ngủ qua đêm vì sợ người ta đánh giá không hay. Dù sao chúng tôi cũng còn chưa cưới, ngủ ở nhà anh như thế cũng bất tiện.
Cho tới cách đây vài tuần, dùng cơm tối xong trời mưa như trút nước, không có cách nào để về, tôi buộc lòng phải ở lại. Mẹ anh hăm hở ra mặt... Bác tất bật chuẩn bị chỗ ngủ. Tôi cứ đinh ninh sẽ ngủ cùng bác gái, vậy mà... tôi sững sờ khi thấy mẹ anh dắt tay mình lên phòng anh rồi chỉ vào giường: "Hai đứa ngủ đi nhé, bác đã trải chăn gối sạch sẽ rồi".
Thế rồi mẹ anh quay đi, tôi còn chưa hết bàng hoàng và ngại ngùng. Mẹ anh kéo anh ra ngoài thì thầm, dù không có ý nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một: "Đêm nay anh cố cho xong đi, chỉ cần nó có chửa là cưới liền. Mẹ thì chả chê nó điểm gì, nhưng thời buổi này chuyện vô sinh nhiều lắm, cứ phải có bầu đi rồi cưới, không cưới bừa rồi sau này về khổ ra. Anh liệu liệu mà làm ăn, mẹ không trì hoãn chuyện cưới nữa, cứ nó có bầu xong là cưới ngay".
Tôi sững sờ. Bác là người tôi tôn trọng, tôi không nghĩ lại có tư tưởng đó. Thì ra bấy lâu nay anh cứ lần lữa mãi chuyện cưới là vì mẹ anh chưa đồng ý, mà lí do cũng vì bởi mẹ anh sợ tôi không đẻ được, nghe mới chua xót làm sao.
Suốt cả đêm hôm đó, không còn cách nào khác, tôi phải nằm trong căn phòng cùng anh nhưng tôi không ngủ được. Tôi tức tối và chỉ mong trời sáng để còn về. Cả đêm tôi không cho anh động đến người mình, có lẽ anh cũng hiểu. Anh bảo với tôi, mẹ anh muốn tôi có bầu thì tôi nhường bà một chút, đằng nào chúng tôi cũng cưới, giờ cứ khăng khăng rồi lại mất tình cảm mẹ con mà sau này đằng nào chẳng phải đẻ.
Từ hôm đó tới nay tôi không liên lạc với anh vì bận suy nghĩ. Tôi không hiểu anh và gia đình anh có phải coi tôi là cái máy đẻ không mà có suy nghĩ vậy. Là do tôi cổ hủ hay thực sự họ đang quá coi thường tôi?
Theo Iblog
Sốc nặng khi vừa đuổi vợ ra khỏi đường đã có anh bác sĩ đánh ô tô đến đón Đừng bao giờ coi thường người phụ nữ ở bên cạnh đời mình. Bởi vì với người chồng thì có thể người phụ nữ ấy không đáng gì, nhưng đối với người đàn ông khác thì cô ấy lại là cả một vật báu cần được giữ gìn. Anh đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ phải hối hận vì quyết định...