Nghị lực phi thường của người thầy khuyết tật… bất bại
Ông là Đồng Tấn Lập, giáo viên khoa Điện lạnh, trường cao đẳng nghề TP.HCM. Mặc dù bị bại liệt cả hai chân nhưng hằng ngày thầy vẫn lên lớp đều đặn, vẫn truyền dạy cho học trò bằng cả sự đam mê.
Ngồi trước mặt chúng tôi là một người có gương mặt đã đứng tuổ.i, nét mặt thanh tú, đôi mắt to và sáng với vầng trán cao thông minh. Ông đang cặm cụi vào các dây dẫn của một cái máy cùng với một số sinh viên. Cuộc đời của ông phải sống nhờ vào đôi nạng. Nhưng có ai biết được rằng ông lại là một kĩ sư điện lạnh lành nghề, một giảng viên, trưởng bộ môn khoa Kỹ thuật máy lạnh. Đồng Tấn Lập (SN 1946, quê tại TP.HCM) sinh ra vẫn lành lặn như bao đứ.a tr.ẻ khác, vẫn “mẹ tròn con vuông” như mọi nhà. Nhưng năm lên 4 tuổ.i, bất hạnh lại đến với cậu bé Đồng Tấn Lập khi căn bệnh sốt bại liệt ập đến làm đôi chân của cậu cứ teo dần, teo dần cho tới khi bại liệt hẳn.
Thầy Đồng Tấn Lập đang giảng dạy thực hành cho học trò
Cũng chính từ đây, mọi người nhìn cậu với cặp mắt của một người khuyết tật, một kẻ bại liệt đầy thương cảm. Rồi tâm lí chán nản cứ lớn dần lên khi mọi việc làm, hành động đều phụ thuộc vào người khác. Nhưng không, ông luôn xác định: “Trong bản thân mình nếu không làm được việc này thì phải làm được việc kia. Tôi không có sức khỏe để làm việc thì phải có cái đầu để tư duy. Bởi tôi biết rằng, chỉ có sự giỏi giang và vượt trội hơn người khác thì mới có thể được người khác chấp nhận”. Trong khi hơn 90% dân số nước ta mù chữ lúc bấy giờ thì bằng nghị lực của mình, cậu bé bại liệt hai chân Đồng Tấn Lập lại học lên đậu tú tài 2.
Nhận thấy nghị lực cũng như sự ham học hỏi của ông, một người phụ nữ Canada, phụ trách mảng Hội bảo trợ người khuyết tật của Liên Hợp Quốc đã giúp ông có được suất học bổng của trường đại học Washington (Mỹ). Khi bước chân đến xứ người, ông vượt qua mọi mặc cảm của bản thân, hòa mình vào cuộc sống nơi xa lạ. Được tận mắt thấy công nghệ hiện đại của đất nước khác làm ông mở rộng thêm tầm mắt.
Không chọn cho mình ngành nghề nhẹ nhàng, phù hợp với thể chất để học mà ông lại chọn ngành điện lạnh, một ngành nghề đứng nhiều, đi nhiều rất khó khăn với ông. Sau khi học xong 4 năm tại nước ngoài, tích lũy được những vốn kiến thức cũng như sự trải nghiệm. Trong con người ông giờ đây là mối giao thoa của con người kết hợp hai luồng văn hóa Đông – Tây với những giá trị quý giá nhất. Mặc dù có nhiều tổ chức nước ngoài mời ông ở lại làm việc với những chế độ và điều kiện làm việc tốt nhưng ông đã chọn trở về quê hương. Ông thấy rằng quê hương là nguồn là cội, dù ta có đi xa nơi đâu thì khi đã hoàn thành cũng phải trở về nơi quê cha đất tổ.
Thực sự lúc này ông cũng biết rằng điện lạnh không phải là ngành nghề phổ biến ở quê hương. Trở về nước, ông tham gia giảng dạy cho các công nhân nghề ở Sài Gòn để giúp họ nâng cấp tay nghề. Sau năm 1975, ông tới Định Quán (tỉnh Đồng Nai) theo chương trình kinh tế mới. 5 năm xây dựng kinh tế mới này tưởng chừng nghiệp điện lạnh trong con người ông bị lãng quên. Nhưng sau 5 năm trở về, ông lại vác hồ sơ đi xin việc khắp nơi. Nhìn hoàn cảnh ông với đôi chân tàn phế như vậy không ai chịu nhận. Chính trong hoàn cảnh này, cơ duyên đi dạy lại về với ông, ông được mời giảng dạy tại trường dạy nghề và ông là người đầu tiên thành lập khoa Điện lạnh cho trường dạy nghề, trở thành giáo viên, rồi trưởng bộ môn Khoa kỹ thuật máy lạnh tại trường cao đẳng nghề TP.HCM.
Video đang HOT
Thầy Đồng Tấn Lập với đôi nạng trên bục giảng
Tự tin, nỗ lực để thành công
Bằng chính nghị lực phi thường của mình kỹ sư, nhà giáo Đồng Tấn Lập đã làm cho xã hội, người thân, bạn bè thấy được niềm tin trong chính con người mình. Khi mọi bạn học cùng trang lứa tung tăng vui chơi thoải mái thì bản thân ông phải bất lực ngồi trên xe lăn. Ông không tự làm được mọi việc mà luôn phải có sự giúp đỡ của người khác. Nhưng bản thân ông luôn tự nhủ với lòng mình “cố gắng, và cố gắng hơn nữa”. Lúc lập gia đình thì vợ ông là người động viên, cổ vũ ông hết mình, ông tâm sự: “Gặp những lúc khó khăn, tôi chưa ổn định được công việc, bà xã luôn động viên, ủng hộ mọi quyết định của tôi. Để từ đó lại thôi thúc tôi không được bỏ cuộc. Bởi có bao người quan tâm và luôn ở bên tôi”.
Nhưng người thực sự thắp sáng niềm đam mê trong ông chính là một người thầy của ông. Ông nhớ lại: “Tôi biết ngành điện lạnh lúc bấy giờ ở nước ta là rất khó để ứng dụng, bởi nước ta còn quá nghèo và rất có thể tôi sẽ thất nghiệp. Nhưng tôi tin rằng một ngày nào đó đất nước sẽ phát triển lên. Bởi vậy, khi tôi vượt qua kì thi kiểm tra khả năng, thầy tôi đã nói rằng: “Nếu sức khỏe của em đầy đủ mà em học hành không tới đâu hay học bình thường thì em chỉ làm cho một mình em. Còn nếu cái đầu em còn tốt, em cố gắng học hành thì khi ra đời em có thể giúp được nhiều người. Nếu bản thân không đủ sức khỏe để làm thì học rồi dạy lại người khác để họ có điều kiện đóng góp cho xã hội”.
Khi còn nhỏ biết mình bị tàn phế, cảm nhận thấy ánh mắt tội nghiệp của người đời không làm ông trở nên bi quan chán nản, mà nó như thôi thúc ông cần phải cố gắng hơn nữa. Ông luôn đặt ra cho mình mục tiêu trong cuộc đời để xây dựng niềm đam mê. Ông cho biết: “Trong bất kì xã hội nào cũng vậy, niềm đam mê thực sự luôn tạo nên thành công. Bởi khi đã có đam mê thì không sợ gì thất bại. Chúng ta có đam mê thì sẽ có nghị lực để theo đuổi niềm đam mê đó. Tôi đam mê điện lạnh, và tôi biết sức khỏe, thể trạng của tôi không cho phép tôi tự mình ứng dụng vào đời sống. Nhưng tôi có thể dạy lại kiến thức cho học trò của mình. Đúng như thầy tôi đã nói, bản thân tôi không thể làm được thì tôi sẽ giúp cho học trò của mình để chúng làm, để chúng đưa kiến thức tôi dạy ứng dụng trong thực tiễn”.
“Hãy đối xử với người khuyết tật như người bình thường” Bản thân là một người khuyết tật kỹ sư Đồng Tấn Lập cho rằng: “Xin hãy đối xử với người tàn tật như tôi giống như những người bình thường. Tôi biết, vì tôi tàn tật nên xã hội đã có nhiều ưu ái và có sự đối xử khác. Nhưng đôi lúc đừng nhìn bên ngoài mà đán.h giá những giá trị bên trong. Tôi thấy hiện nay có rất nhiều bạn khuyết tật nhưng họ vẫn học giỏi, đạt được nhiều giả.i thưởn.g. Nhưng khi ra đời, đi xin việc làm họ lại bị từ chối mà thực sự thì năng lực của họ thậm chí vẫn có thể giỏi hơn những người bình thường. Chính điều đó sẽ khiến cho những người khuyết tật thấy mặc cảm và mất đi niềm tin vào bản thân và cuộc sống”.
Theo vietbao
Nghị lực phi thường của nữ kiện tướng
Rơi từ đỉnh cao xuống tận đáy vực bởi một rủi ro bất ngờ, Lê Thị Huệ, cựu đô vật quốc gia đã ở trong thời khắc đen tối ấy của cuộc đời khi gặp ta.i nạ.n.
Người mẹ già đang giúp con gái chải tóc như thời thơ bé
Số phận nghiệt ngã
Chúng tôi tới nhà Lê Thị Huệ (SN 1980) thôn Châu Chính, (Quảng Châu, Quảng Xương, Thanh Hoá) vào đầu tháng Năm. Mấy hôm trước, những ruộng lúa đang thời kỳ chín ruộm vàng hoà cùng nắng thật đẹp, thế mà sau trận mưa lớn, chúng bị quật đổ, nằm đắp chiếu khiến vụ mùa thất thu. Cả mấy tháng trời quần quật bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, sắp đến ngày hái quả lại bị thiên tai cướp đi. Đó là cảnh nơi vùng quê nghèo, Huệ thường xuyên chứng kiến và bươn chải để lớn lên.
Sinh ra trong một gia đình thuần nông lại có 6 anh chị em, Huệ đã nghỉ học sớm để phụ giúp việc đồng áng như các anh, chị mình. Cuộc sống sau luỹ tre làng cứ êm đềm trôi qua, Huệ lớn lên là cô gái xinh đẹp, khoẻ mạnh. Cô bắt đầu đi làm công nhân, mong tích luỹ một ít vốn để nay mai kiếm một tấm chồng. Khổ một nỗi, dù là con gái nhưng từ nhỏ Huệ rất thích xem những bộ phim võ thuật, mỗi lần xem xong về nhà một mình bắt chước lại các thế võ. Được đi học võ đó là ước mơ cháy bỏng thời bấy giờ. Tình yêu võ ngấm vào má.u, năm 1996, Huệ bất đầu đi học Judo. Cô tỏ ra là rất có năng khiếu, nhiều khi trên đường hay ở trong xóm có chuyện bất bằng là cô lại trượng nghĩa ra tay giúp kẻ yếu. Nhiều trai làng định lân la, tán tỉnh cô gái xinh đẹp ấy đã chùn bước vì cô quá giỏi võ.
Không quan tâm tới chuyện chồng con, Huệ ngày càng hăng say luyện võ và tham gia nhiều giải phong trào của địa phương. Năm 2001, cô lọt vào tầm ngắm của các huấn luyện viên môn vật của tỉnh Thanh Hoá. Ngã rẽ của cuộc đời Huệ bắt đầu từ đây. Chuyển sang môn vật chỉ trong vòng thời gian ngắn, ngay năm 2002 cô đã giành Huy chương vàng toàn quốc, vào đội tuyển Quốc gia chuẩn bị cho Sea Games 22. Cả một tương lai tươi sáng mở ra trước mắt cô gái trẻ, đấu trường khu vực sẽ là cơ hội cho cô thể hiện tài năng. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, tai hoạ kinh hoàng ập tới khiến tất cả trở nên choáng váng, Huệ thay bằng toả sáng trên sàn vật phải gắn mình với cuộc sống thực vật ở bệnh viện.
Phải mất khá lâu chuyện trò, Huệ mới trải lòng mình. Nhớ lại buổi chiều định mệnh ngày 12/5/200, vẻ mặt đầy hối tiếc Huệ nghẹn ngào: "Lúc đó mình đang tập đối kháng với vận động viên Nguyễn Mai Phương để chuẩn bị Seagame 22, bất ngờ bị ngã cắm đầu xuống dưới thảm, bị chấn thương cột sống, thoát vị đĩa đệm, dập tủy sống dẫn tới liệt tứ chi. Được Trung tâm huấn luyện thể thao quốc gia 1 đưa xuống Bệnh viện Việt Đức chữa trị 1 tháng, sau đó chuyển về Bệnh viện Bạch Mai phục hồi chức năng trong vòng 1 năm, bắt đầu tập đi. Nếu không được Công ty Bảo Long nhận chữa trị miễn phí không biết rồi sẽ như thế nào".
Huệ nói, tiếc rằng mình không có cơ hội để tham gia một đấu trường lớn như Seagame. Sau đó nhìn lại, thấy hiện tại và tương lai của mình thật mù mịt, ý nghĩ sẽ là người tàn phế khiến Huệ thật sự hoảng hốt. Nhưng rồi bằng sự động viên của gia đình, bạn bè đồng nghiệp, mình nghĩ nếu giờ buông xuôi thì sẽ phụ lòng tin của tất cả mọi người, nhất là mẹ.
Huệ đang cố gắng tập đi
Nước mắt người mẹ già và nghị lực phi thường của Huệ
Bà Lường Thị Hường (70 tuổ.i), mẹ của Huệ có nằm mơ bà cũng không thể hình dung có ngày con gái khoẻ mạnh, xinh xắn của mình lại thành tàn phế. Bàn tay già nua, run run chải tóc cho con, giọng rầu rĩ bà cho biết: "Các anh chị của Huệ đã lập gia đình, tuy còn khó khăn nhưng đều đã yên phận. Cả đời làm lụng vất vả, cứ tưởng sẽ bớt vất vả hơn lúc xế chiều, nào ngờ nó lại gặp nạn thế này. Từ ngày Huệ về, ruộng nương trả hết vì giờ đây tất cả mọi công việc sinh hoạt của Huệ phụ thuộc vào tôi, đã khó khăn, gạo lại phải đi đong từng bữa. Ngày bố nó còn, hai mẹ con sống nhờ vào đồng lương hưu ít ỏi, năm 2010, ông nó mất đi, khiến hai mẹ con lại càng khó khăn hơn".
Bà cho biết, từ ngày Huệ về không có tiề.n nên cũng chưa đi khám lại, nhiều hôm nhìn con vật vã trong cơn đau, tiề.n mua thuố.c không có mà nước mắt bà cứ trào ra. Đến chiếc xe lăn cũ đã hư cũng không thể mua cho con xe khác.
Huệ là người hiểu rõ nhất về nỗi lòng của mẹ. Hàng ngày, Huệ cố gắng vượt qua những cơn đau về thể xác để có thể tập đi, để làm những việc cá nhân mà không phụ thuộc vào mẹ. Những lúc trái gió trở trời, vết thương hàn.h h.ạ, cô nén đau, hướng nước mắt chảy vào trong để vượt qua số phận để người mẹ già bớt nước mắt chảy dài sau cánh cửa phòng của cô con gái.
Tuy nhiên, khoảng không trong tâm hồn như càng mênh mông hơn. Nhiều đêm không ngủ, cô lại lật đật từng bước giở lại những kỷ vật ngày xưa, nó như hàng trăm vết kim đâ.m vào trái tim đã quá chai sạn. Biết rằng nuối tiếc, oán hận cũng không thể giải quyết được vấn đề. Hơn lúc nào hết, Huệ hiểu rõ không ai giúp mình bằng chính sự nỗ lực của bản thân. Huệ đang cố gắng chống chọi vượt qua cái nghèo, đói để có thể tự làm được những công việc hàng ngày.
Bà Lê Thị Hoài, Phó trưởng phòng Tổ chức cán bộ Sở VHTT&DL Thanh Hóa, người trực tiếp đi làm các thủ tục chế độ cho Huệ sau khi bị ta.i nạ.n tâm sự: "Nghe tin Huệ bị nạn chúng tôi rất bàng hoàng. Lúc đó lãnh đạo Sở giao cho tôi ra Hà Nội lấy các kết quả khám chữa bệnh tại các bệnh viện, để làm thủ tục trợ cấp ta.i nạ.n lao động cho Huệ. Đơn vị cũng đã vận dụng tối đa các chính sách để Huệ bớt khó khăn. Do thời điểm Huệ đóng bảo hiểm ngắn nên hiện tại số tiề.n trợ cấp không nhiều. Trong lúc Huệ đang chữa trị, Sở đã phát động phong trào ủng hộ trong toàn ngành được 40 triệu đồng, 1 ti vi màu".
Bà Trần Thị Hoa, Chánh văn phòng Sở VHTT&DL cho biết thêm: "Chúng tôi chia sẻ những mất mát với Huệ, nhưng do cơ chế, chế độ còn thấp nên em gặp nhiều khó khăn, thiệt thòi. Lãnh đạo Sở năm nào ngày lễ, tết cũng cử đại diện xuống thăm hỏi, đó chỉ là động viên về mặt tinh thần. Hiện tại em đã có tuổ.i, sức khỏe lại giảm, thường xuyên đau ốm, nếu Huệ có nguyện vọng đi giám định lại kết quả thương tật, Sở sẽ tạo điều kiện tối đa để em đi, nhằm nâng chế độ để em bớt khó khăn. Chúng tôi cũng mong muốn có những chế độ đãi ngộ, ưu đãi tốt hơn đối với các vận động viên, đặc biệt là những em không may bị nạn như Huệ".
Số phận dường như quá khắc nghiệt với Huệ, tất cả tuổ.i trẻ, sự nghiệp, sức khỏe... đã bị tước đi chóng vánh. Hình ảnh Huệ đang tập tễnh từng bước chân trên nạng gỗ là minh chứng rõ nhất cho sự hy sinh vì thể thao. Từ một đô vật với đầy đủ tố chất của một VĐV xuất sắc, giờ gắn liền với đôi nạng gỗ và chiếc xe lăn, cuộc sống quanh quẩn trong bốn bức tường, kiện tướng quốc gia một thời đang sống mòn với những khó khăn chồng chất.
Thế mà, Huệ vẫn luôn nở nụ cười, tin ở ngày mai mình có thể bắt đầu lại. Cảm ơn Huệ đã cho chúng tôi một bài học về lòng tin, sự dũng cảm đối mặt, vượt qua mọi khó khăn thử thách trong cuộc đời.
Theo xahoi
Tết của những mảnh đời kém may mắn Không khí Tết đang len lỏi vào từng phòng tại Trung tâm Nuôi dưỡng Bảo trợ Người bại liệt Thạnh Lộc (quận 12, TP HCM) khi xuất hiện sắc áo tình nguyện của các sinh viên đến từ một trường đại học lớn ở TP HCM. Trung tâm Nuôi dưỡng Bảo trợ Người bại liệt Thạnh Lộc đang nuôi dưỡng hơn 200 bệnh...