Nghĩ đến Tết dương lịch này phải về nhà chồng, tôi ám ảnh đến nằm mơ cũng giật mình
Tôi gọi người đến làm nhà vệ sinh nhưng bị mẹ chồng đuổi thẳng vì “xúc phạm nhà chồng”.
Lấy chồng xa quê tôi mới thấm thía cảnh “chồng gần không lấy, lấy chồng xa”. Ngẫm lại, tôi đúng là dại quá. Chúng tôi mới cưới hơn 1 tháng thôi, thế nhưng tôi đã bị mẹ chồng mắng thẳng mặt rồi đuổi về nhà đẻ ở rồi. Mà hai nhà cách nhau tận 400km, tôi giận quá, gom đồ thuê xe bỏ đi luôn. Giờ Tết dương lịch gần đến, chồng tôi bắt tôi về quê chơi 2 ngày đây. Nghĩ tới cảnh đó, tôi ám ảnh đến nằm mơ cũng giật mình.
Hồi yêu nhau, chồng tôi làm việc trong quê tôi. Tới tận ngày cưới, tôi mới về quê chồng. Phải nói là tôi choáng toàn tập. Đường đi xa tít tắp lại đầy sỏi đá, gập ghềnh, đến mức tôi ngồi ê cả mông, mỏi muốn gãy lưng mới tới nơi.
Nhà anh ở trên một vùng đất đồi, đất rộng bao la nhưng nhà cửa thưa thớt. bà con tôi đến nơi, ai cũng thở dài thương tôi. Khi tiễn bà con về, mấy dì tôi còn đua nhau khóc vì nghĩ đến cảnh tôi sẽ sống ở đây. Mà chính tôi cũng thấy choáng váng xen lẫn chán chường. Mọi thứ hoàn toàn khác so với tưởng tượng của tôi.
Lấy chồng xa quê tôi mới thấm thía cảnh “chồng gần không lấy, lấy chồng xa”. (Ảnh minh họa)
Nhà chồng tôi thiếu thốn đủ thứ. Ngay cả những nhu cầu thiết yếu như nhà tắm, nhà vệ sinh cũng không có. Ngay đêm đầu tiên, tôi đã sợ run bần bật và phải nhờ chồng đứng canh khi phải “tắm tiên” giữa một mảnh đất đầy cây cỏ. Chồng tôi thấy thế, hôm sau mới làm cái nhà tắm đơn sơ được che bằng mấy mảnh bạt cho tôi đỡ sợ.
Video đang HOT
Còn việc đi vệ sinh, tôi phải nhịn đến mức không thể chịu được nữa mới dám đi. Đất nhà chồng tôi rộng lắm, xung quanh cây cối nhiều. Tôi phải đi xen vào một góc cây cối để “giải quyết”. Đó là chưa kể sóng điện thoại gần như không có nên tôi chẳng gọi điện được cho ai. Thôi thì nói thẳng ra, sống ở nhà chồng tôi chẳng khác nào quay lại thời “ăn lông ở lỗ”, vô cùng ám ảnh.
Theo dự định, tôi sẽ sống với bố mẹ chồng. Vợ chồng tôi sẽ chuyển việc về nơi này làm dù có đi xa. Nhưng chỉ sau mấy ngày ở cùng, tôi đã bị mẹ chồng đuổi về quê rồi. Nguyên nhân cũng đơn giản nhưng ấm ức lắm.
Nhưng giờ thì chồng tôi lại bắt tôi về ăn Tết dương lịch ở nhà chồng vì đây là dịp các cô chú về chơi rất đông. (Ảnh minh họa)
Tôi bảo chồng chở xuống thị trấn thuê người lên làm nhà tắm, nhà vệ sinh. Tiền vợ chồng tôi bỏ ra đấy nhé. Chồng tôi nghe vợ nói thì ủng hộ ngay. Nhưng khi thợ xây dựng lên, mẹ chồng tôi lại cương quyết không cho. Bà mắng tôi phung phí, sống sung sướng quen nên muốn leo lên đầu bà ngồi. Ngay cả chuyện xây cất này nọ cũng không hỏi qua ý kiến bà, cũng không chọn ngày tốt. Tôi là dâu chứ không phải bà cố nội mà muốn làm gì là tự tiện làm.
Nói chung mẹ chồng tôi mắng tôi nhiều lắm. Mắng xong còn đuổi tôi về nhà tôi sống cho sung sướng. Tôi tức quá, đứng khóc hu hu. Nhóm thợ xây thấy ồn ào nên bỏ về. Chồng tôi bực mình nên kéo luôn tôi về quê. Nhờ thế mà tôi không phải làm dâu các chị ạ.
Nhưng giờ thì chồng tôi lại bắt tôi về ăn Tết dương lịch ở nhà chồng vì đây là dịp các cô chú về chơi rất đông. Nghe chồng nói thế, tôi ám ảnh đến mất ngủ. Trong giấc mơ, chỉ cần nghĩ tới về nhà chồng thôi, tôi lại hoảng hốt giật mình. Ôi, tôi ám ảnh, sợ hãi quá. Có cách nào để không về lại nơi đó không đây?
Theo afamily.vn
Dù đã xin phép sớm nhưng mẹ chồng vẫn không cho về ngoại nghỉ lễ Tết dương, con dâu nắm chặt bàn tay chồng rồi khảng khái nói
Vừa dứt lời thì cái lão chồng cục cằn của cô định cãi lý với mẹ nhưng bị Uyên gạt ngay sang một bên. Uyên nắm chặt bàn tay chồng, lấy hết can đảm và dũng khí khảng khái tuyên bố...
Hình ảnh minh họa
Đã có thông báo nghỉ Tết dương lịch, Uyên khấp khởi nửa mừng nửa lo. Cô được nghỉ hẳn 4 ngày nhưng không biết kế hoạch về quê ngoại có thực hiện được không. Lấy chồng xa nên khổ vậy, nhiều khi nhớ nhà, nhớ bố mẹ nhưng lại vướng nọ, bận kia chẳng thể về thăm nhà đôi ba hôm. Cũng đã gần 1 năm rồi, Uyên thèm cái không khí ở quê vô cùng.
Nhà đẻ Uyên cách đây 500km nhưng mẹ chồng cô luôn mặc định nó xa như 5 nghìn cây số vậy. Hễ mỗi lần cô xin cho con về ngoại chơi là y như rằng bà vịn đủ lý do. Nào là xa xôi, sợ cháu ốm, nào là nhà có công nọ việc kia không thể thiếu con dâu. Đến khi không còn lý do nào nữa thì bà "lăn" ra bệnh khiến chồng Uyên đâu thể làm ngơ.
Uyên vừa nghe điện thoại của mẹ gọi ra. Giọng bà như nghẹn lại, nhớ con, nhớ cháu mong mòn mong mỏi ngày được đoàn tụ. Sức khỏe bố Uyên không được tốt nên mẹ cô lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh. Mang tiếng nhà có hai anh em mà anh trai Uyên lại vào nam làm ăn rồi lấy vợ ở lại hẳn trong đó. Thế nên chỉ có mỗi ông bà quanh quẩn bên nhau. Trong khi đó, nhà chồng Uyên lại đông anh em. Cứ cuối tuần tụ tập lại cả con cái, dâu rể cũng phải gần chục người. Vậy mà chẳng bao giờ mẹ chồng chịu hiểu cho tâm lý của Uyên.
"Sao lại về quê, không được đâu, ngày nghỉ thật nhưng nhà nhiều việc lắm con ơi. Giỗ cụ cố phải về nhà thờ tổ, rồi nhà dì Huyền tân gia, phải sang đỡ đần dì ấy chứ", mẹ chồng Uyên gạt phắt đi khi cô bày tỏ mong muốn về quê trước cả tuần. Từ ngày Uyên lấy chồng, những ngày nghỉ đối với người ta đúng nghĩa là ngày nghỉ nhưng với riêng cô thì chả khác nào ngày bị "hành xác". Ai bảo cô đi lấy cháu đích tôn, con trai trưởng của nhà người ta làm gì cho khổ thế này?
Uyên ngán ngẩm với chuỗi ngày sắp tới. Nhìn bạn bè, đồng nghiệp nô nức lên lịch về quê mà cô thèm vô cùng. Vừa nhớ mẹ lại thương cho cái số mình, Uyên đánh liều rủ rỉ vào tai chồng cái ước vọng nhỏ nhoi. Không ngờ, anh tỏ thái độ ngoài sức tưởng tượng của Uyên: "Giỗ chạp cái gì, mẹ chỉ lắm chuyện, cụ cố họ bắn đại bác không đến. Còn nhà dì Huyền sửa lại với trồng tầng lên thì làm sao phải tân gia, mấy ông rủ nhau nhậu nhẹt thôi. Để đấy anh bảo mẹ".
Nghe chồng nói mà Uyên hả lòng hả dạ quá. Chồng cô hơi khô khan tí nhưng được cái thương vợ, biết phải biết trái chứ không bao giờ bênh mẹ. Phải mỗi cái tội không biết nói khéo nên toàn làm Uyên bị hiểu lầm. Thấy chồng ủng hộ, cô chợt nghĩ ra một cách.
"Ơ hay, mấy cái đứa này, mẹ nói với cái Uyên rồi mà không chịu hiểu à? Lúc khác về, ông bà bên đấy có làm sao đâu mà phải cuống lên", mẹ chồng Uyên gạt phắt đi khi vợ chồng cô lên tiếng. Vừa dứt lời thì cái lão chồng cục cằn của cô định cãi lý với mẹ nhưng bị Uyên gạt ngay sang một bên.
Uyên nắm chặt bàn tay chồng, lấy hết can đảm và dũng khí khảng khái tuyên bố: "Mẹ ạ, là phận con cái thì đối với bố mẹ nào cũng phải như nhau. Mẹ nuôi anh Quyết lớn khôn cũng như bố mẹ con nuôi con. Giờ con đi lấy chồng ở nhà mình là chính, bố mẹ con ở quê có phần thiệt thòi nên chỉ mong ngày lễ được gặp con, gặp cháu vài hôm ngắn ngủi. Mà con thấy nhà con nói những việc kia không cần đến sự có mặt của vợ chồng con nên mong mẹ cho phép con được làm tròn chữ hiếu. Còn nếu mẹ vẫn nhất quyết không chấp nhận thì con cũng phải nghe theo lời mẹ. Nhưng Tết âm chúng con sẽ về ngoại. Phải không anh?".
Uyên liếc nhìn chồng nháy mắt theo đúng như kịch bản. Anh dịu giọng khoác tay mẹ: "Thôi mẹ ơi, chả lẽ mẹ muốn ăn Tết không có cháu nội à. Tính như vợ con là chuẩn rồi. Tối thứ 6 nhà mình tụ tập 1 bữa để thứ 7 vợ chồng con cái con về quê".
Mẹ chồng liếc xéo Uyên một cái rồi đành cười nhạt đồng ý. Đúng là có những chuyện không thể quá ngoan ngoãn cam chịu được, quan trọng nhất vẫn là người đàn ông bên cạnh mình.
Theo afamily.vn
Bị đuổi khỏi nhà chồng, 2 năm sau chạm mặt, con dâu cũ không nói gì vẫn khiến mẹ chồng xấu hổ 23 tuổi lấy chồng, 25 tuổi cô và con gái bị chồng, mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Hai mẹ con dắt nhau đi trong lo lắng không biết phải sống ra sao. Nhưng 2 năm sau, mọi chuyện đã khác. Lần kết hôn thứ nhất Một nam thanh niên tay cầm một bó hoa hồng, quỳ một chân xuống đất nói với...