Nghĩ chồng tôi “lật lọng”, bồ nhí làm đơn tố cáo anh ngoại tình
Tốt nhất bây giờ chị nên cương quyết làm đơn ra tòa, chấm dứt quan hệ hôn nhân với người chồng tệ bạc đó. Anh ấy đã có gan làm thì phải có gan chịu, tội lỗi anh ấy gây ra cho mọi thành viên gia đình chị thì anh ấy phải trả giá.
Ảnh minh họa: Internet
Theo tôi chuyện chồng chị đứt gánh sự nghiệp giữa đường vì tội đèo bòng bồ nhí, sống lừa vợ, dối con, chỉ nghĩ đến hưởng thụ bản năng mà không thấy hết hậu quả nặng nề của việc mình gây ra là không thể tha thứ được.
Chị chẳng việc gì phải buồn đau, phải day dứt, phải giấu diếm, che đậy tội lỗi của anh ấy trước các con như vậy. Chị có buồn đau đến mấy thì sự việc cũng không thể tốt dẹp như xưa nữa.
Chị có cố để giấu thì sớm muộn gì các con chị cũng biết, vì hai đứa con chị đều đã lớn, các cháu có nhận thức, có quan điểm rõ ràng của những người đã trưởng thành, chị làm sao che đậy mãi được?
Tốt nhất bây giờ chị nên cương quyết làm đơn ra tòa, chấm dứt quan hệ hôn nhân với người chồng tệ bạc đó. Anh ấy đã có gan làm thì phải có gan chịu, tội lỗi anh ấy gây ra cho mọi thành viên gia đình chị thì anh ấy phải trả giá.
Video đang HOT
Dẫu cho chị có tốt bụng, có thương yêu mà tha thứ cho anh ấy thì liệu cô bồ trẻ kia vì tin lời hứa hẹn thề bồi của chồng chị mà mang bầu đến nay đã được 5 tháng có tha thứ cho chồng chị không?
Có để chồng chị yên lành trở về sống cùng chị và các con của chị không? Hay cô ấy không cách này, thì cách khác sẽ bắt chồng chị phải trả lại sự công bằng cho cô ấy? Chị là người phụ nữ tốt, chị đã hi sinh hết thời gian, công sức để chăm lo cho tổ ấm của mình, nay chồng chị ngang nhiên phản ội như vậy thiết nghĩ chị cũng không nên hạ mình níu giữ làm gì.
Rồi chị sẽ có cuộc sống thoải mái, đàng hoàng cùng các con ngoan ngoãn của chị. Mong chị có cách giải quyết sáng suốt, hợp lí để nhanh chóng ổn định gia đình.
Theo Tienphong
Bị rũ bỏ sau 10 năm cung cúc phục vụ người yêu
Đến một ngày, anh đã chủ động chia tay tôi, chấm dứt tình yêu gần 10 năm mà tôi một mực dâng trọn cho anh. Tôi không níu kéo, không khóc lóc, càng không hỏi nguyên nhân vì sao anh bỏ tôi.
Ảnh minh hoạ: Internet
Anh và tôi gặp nhau không lãng mạn, chẳng bất ngờ như những chuyện tình đẹp trên phim. Chúng tôi được se duyên qua những người bạn của mình. Mắt trao ánh mắt, nụ cười e thẹn của tôi và vẻ lịch lãm của anh đã đưa chúng tôi trở thành một cặp đôi tưởng chừng sẽ đi đến một kết thúc có hậu. Bởi tôi rất yêu anh, yêu anh tưởng chừng như mê dại.
Tình yêu của anh và tôi dành cho nhau đúng như bạn bè tôi vẫn bàn tán: một trời một vực. Bởi tôi yêu, chiều, thương, cung phụng anh bao nhiêu thì ngược lại, anh lạnh lùng, kiêu ngạo, vô tâm với tôi bấy nhiêu. Tôi không bao giờ suy nghĩ nhiều về điều đó, tôi chỉ cần biết mình yêu anh, thế là đủ.
Ảnh minh họa.
Nhà anh vốn giàu có, nhà tôi chỉ thuộc dạng đủ ăn đủ mặc. Nhưng từ áo quần, giày dép... chỉ cần tôi biết anh đang thiếu thứ nào, tôi sẵn sàng bỏ tiền túi của mình để mua về cho anh, dù tôi đang là sinh viên chưa có khả năng làm ra tiền. Vào ngày sinh nhật anh, một tay tôi đứng ra lo lắng tất tần tật sao cho đúng như sinh nhật của một người có tiền là anh. Để làm sao bạn bè của anh không thể cười nhạo. Và chỉ cần trên đôi môi anh nở một nụ cười, tôi chấp nhận hy sinh mọi thứ. Bởi vì tôi yêu anh, yêu anh hơn cả chính bản thân mình.
Những ngày anh bị ốm luôn là những ngày tôi lo lắng đến quên ăn, mất ngủ. Anh đã đi làm, là người của cơ quan nhà nước nên không thể nghỉ phép được lâu. Tôi càng không yên lòng khi thấy anh sốt cao, ho sặc sụa, mệt đến nỗi không lết nổi đôi chân của mình để đi lại. Tôi quyết định trốn học, bỏ qua những can ngăn của bạn bè để đến chăm sóc anh. Thuốc thang, nấu lá xoong, giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, một tay tôi không chút ngại khó. Càng làm những công việc ấy, tôi càng thấy mình như một người vợ đang chăm sóc cho chồng. Và tôi lại càng thấy yêu anh nhiều hơn bao giờ hết.
Anh yêu tôi! Nhưng tình yêu của anh dành cho tôi dường như không giống những đôi tình nhân thường đối xử với nhau. Tôi ốm, thi trượt, hay bất cứ xảy ra chuyện gì với tôi, anh chỉ gọi điện hỏi han rồi nhẹ nhàng như không: "Công việc anh bận quá!" Yêu anh nhiều, nên tôi không bao giờ để ý đến việc anh có quan tâm tôi tận tình hay không. Những lời dèm pha của bạn bè rằng anh chỉ đang lợi dụng tôi, tôi vẫn bỏ ngoài tai và phớt lờ như không biết.
Một hôm, tôi bị ruột thừa, phải mổ gấp. Bạn bè trong phòng trọ láo nháo đưa tôi đi viện vì tôi lên cơn đau mỗi lúc một nặng. Nhưng tôi vẫn nhất quyết đợi anh đến đưa đi. Tôi nằm dài thượt trên chiếc giường của mình với cơn đau giày xé đợi anh. Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng..., bóng anh vẫn bặt tích. Tôi cố nuốt nước mắt để bạn bè không thấy tôi đang khóc. Những ngày tôi nằm viện, chỉ có tôi và bạn bè của tôi ở đó. Đến một lần gọi điện hỏi thăm anh cũng không gọi cho tôi, chứ đừng nói đến việc anh vào viện thăm tôi với tư cách là người yêu. Tôi cảm thấy tim mình như đang vỡ vụn, đau nhói.
Vậy mà qua lần ốm ấy, tôi vẫn chẳng hề quan tâm anh đã đối xử tồi tệ với tôi như thế nào. Tình yêu tôi dành cho anh vẫn như thuở ban đầu, chung thủy và mãnh liệt.
Rồi cũng đến ngày tôi ra trường và đi làm. Tình yêu tôi dành cho anh vẫn như thế! Tôi vẫn ngày ngày sau giờ tan ca đến nhà cơm nước, dọn dẹp cho anh. Vẫn yêu anh một cách say mê mà không màng đến rằng anh có thật sự yêu tôi hay không? Sinh nhật anh, anh ốm hay bất cứ chuyện gì liên quan đến anh, một mình tôi đều đứng ra lo toan tất cả.
Đến một ngày, anh đã chủ động chia tay tôi, chấm dứt tình yêu gần 10 năm mà tôi một mực dâng trọn cho anh. Tôi không đau đớn, chỉ mỉm cười, chấp nhận và rời xa anh. Có lẽ đó cũng là kết quả cho cuộc tình 10 năm mà chỉ mình tôi yêu chăng? Tôi không níu kéo, không khóc lóc, càng không hỏi nguyên nhân vì sao anh bỏ tôi. Phải chăng vì chính tôi cũng nhận ra được rằng, hơn 10 năm qua, anh chưa bao giờ yêu tôi dù chỉ là một chút.
Sau đấy tôi có nghe tin anh đã có một tình yêu mới, nghe đâu sắp tới đang nhộn nhịp cho một đám cưới. Tôi không trách, không hận anh. Chỉ thấy duyên phận hai đứa mình sao bọt bèo thế! Chiều nay, một mình ngồi nơi góc quen mình vẫn hò hẹn, tôi thầm nhủ: "Tôi sẽ quên anh, quên một người tôi đã từng yêu như điên dại, quên một người chưa từng bao giờ yêu tôi"
Theo Tienphong
'Đàn bà vô dụng như cô có làm gái cũng không ai thèm' Khi nóng giận chồng tôi nói vợ làm gái cũng không ai thèm. Không thể ngờ chồng tôi lại ví vợ mình với những người làm gái 'bán thân nuôi miệng'. Tôi đang làm công nhân chuyên về sản xuất linh kiện điện tử. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, đông anh em nên sau khi học xong cấp 3, tôi không...