Nghĩ bố giả bệnh nên con gái không chịu gửi tiền về, đến ngày về thì nhận tin dữ
Cô đến đỡ người đàn ông lớn tuổi đó dậy rồi sững sờ khi đó là bố mình. Bật khóc miệng khô khốc hết cả cô chỉ biết nhìn bố đang thều thào từng câu không rõ với mình…
Tưởng rằng tất cả chỉ là lừa gạt khi bố giả vờ mắc bệnh để được con cháu yêu thương, quan tâm mình hơn. Thế nhưng chẳng ai chịu về với ông cả. Cái tuổi gần đất xa trời rồi người đàn ông ấy nào đâu có toan tính nhiều đến vậy.
Cả đời mình, ông chỉ có duy nhất 1 cô con gái khi mà vợ mất sớm. 1 mình ông không thể nào bỏ con gái đi để lấy vợ mới được. Bởi ông sợ rằng con gái mình sẽ không được đối xử tốt. Có những chuyện con người ta vẫn hi sinh như thế để có được một tương lai tươi sáng hơn cho con.
Thế là ông dành cả cuộc đời của mình để chăm sóc cô con gái mà không cần phải có thêm 1 ai khác ở bên. Nhà nghèo nhưng ông vẫn gồng gánh mình để có thể nuôi được cô con gái, cho con gái ăn học đàng hoàng. Thật may khi cô con gái của ông lại ham học nên đỗ đại học dưới thành phố. Biết phải xa con gái ông sẽ nhớ con bé lắm, nhưng để con có được 1 tương lai tươi sáng hơn thì ông không thể làm việc gì khác được. Ông cho con mình ra ngoài với hi vọng con sẽ có ngày thành đạt trở về.
(Ảnh minh họa)
Ông đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có may mắn nhìn thấy con thành tài. Đúng vậy, con gái ông không chỉ giỏi giang xinh đẹp mà còn có cả một người chồng cũng thành đạt không kém. Ông cứ nghĩ rằng mình đã có thể nhắm mắt xuôi tay khi con gái đã có được bến đỗ hạnh phúc của đời mình.
Cuộc sống của ông thêm mãn nguyện khi mà con gái ông sinh cho ông 1 cậu cháu trai và 1 cô cháu ngoại gái. Cả hai đều rất ngoan. Lúc này, tuổi của ông cũng đã cao. Bản thân biết mình không còn nhiều thời gian bên con cháu nữa nên ông muốn con cháu ở bên mình nhiều hơn. Cũng biết rằng con gái còn bận kiếm tiền để nuôi các con. Nhưng thật lòng ông muốn cả gia đình mình được đoàn tụ.
Ông gọi điện cho con gái nói rằng mình bị ốm, sức khỏe của ông ngày 1 yếu đi rồi. Ông hi vọng rằng mình có thể gần gũi con cháu vào những ngày cuối đời. Thế nhưng không, con gái ông lại quá ích kỉ. Cô đã cho rằng ông cố tình giả vờ mang bệnh để con cháu về thăm. Vì cô vẫn gửi tiền đều đặn cho ông hàng tháng.
Cô đã một mực nghĩ như thế cho đến khi bước lên chiếc xe ô tô sang của nhà mình để cùng chồng con về nhà thăm người cha già. Cô đã không tin lời ông để rồi dọc đường về chỉ còn biết khóc nấc lên khi thấy một người đàn ông giống hệt cha mình đang vắt người ở chiếc xe đạp cũ. Cô đến đỡ người đàn ông lớn tuổi đó dậy rồi sững sờ khi đó là bố mình. Bật khóc miệng khô khốc hết cả cô chỉ biết nhìn bố đang thều thào từng câu không rõ với mình. Đưa được ông về nhà, ông nắm tay con gái rồi nhìn qua các cháu. Vuốt đầu từng đứa cháu nhỏ. Ông nắm lấy tay con rể dặn dò:
(Ảnh minh họa)
- Bố chắc phải đi với mẹ con rồi, hãy thay bố chăm sóc con gái bố cho tốt nhé. Bố nhờ cậy ở con.
- Bố đừng nói vậy, bố phải khỏe ở lại với bọn con chứ.
- Bố biết mình đang thế nào. Sức khỏe của bố cũng không còn chịu được nữa. Cũng đến lúc bố đi gặp mẹ con rồi. – ông nhìn sang con gái nắm tay con rồi nói:
Video đang HOT
- Số tiền con gửi cho bố hàng tháng đến nay bố đều cất ở trên bàn thờ dưới bát hương của mẹ. Số tiền đó các con cầm lấy để mà lo cho con cái sau này nhé…
- Sao bố lại không tiêu giữ lại làm gì? Bố à, con xin lỗi.
- Con gái, chỉ cần con vui vẻ, hạnh phúc là bố yên tâm rồi.
Không biết ông còn thều thào những gì tiếp theo. Chỉ là ông đã ra đi như thế. Cô con gái ân hận đến tận cuối đời chỉ vì sự vô tâm của mình. Cô đã không tin tưởng bố mình để rồi cái ngày mà cô nhận ra rằng ông đã không còn ở bên cô nữa. Người đàn ông đã dành cả cuộc đời của mình để chăm sóc cô không còn thời gian ở bên cô nữa. Vậy mà cô vẫn vô tâm đến thế để nhận ân hận này. Đọc đi để biết được rằng, mình đã đối xử tốt với bố mẹ đến đâu nhé.
Con gái 19 tuổi bị chậm kinh, mẹ lo lắng đưa đến viện khám
Ngồi ngoài hành lang chờ kết quả, lòng cô như lửa đốt, mặc dù mẹ bên cạnh đã trấn an rất nhiề nhưng My vẫn không thể ngừng lo lắng.
My năm nay 19 tuổi, đã là sinh viên đại học năm thứ 2, xinh xắn và hiền lành. Vì thế rất nhiều người theo đuổi cô bé. Nhưng điều khiến cô luôn băn khoăn là đến tuổi này vẫn phát hiện mình chưa hề có kinh nguyệt. Ban đầu My cứ nghĩ là do mình phát triển chậm hơn người khác. Nhưng càng lớn, cô càng cảm thấy kỳ lạ.
Vì thế, My rất tủi thân khi mọi người cứ gán ghép cô với Trung, Trung là người quen cũ của gia đình, cũng coi như thanh mai trúc mã của My. Anh hiện đang làm bác sĩ cho 1 bệnh viện ở nước ngoài. Bản thân My cũng thầm mến mộ anh từ lâu. Đến giờ lại được anh chủ động tiếp cận, My vui lắm, nhưng cô lại sợ không dám nhận lời yêu vì tự ti về bản thân. Trong lòng thì My đã yêu Trung từ lâu nhưng miệng lại nói chỉ xem anh như anh trai. Một lần, anh hỏi lý do thì My chỉ trả lời:
-Em vẫn còn nhỏ, phải lo học hành, chưa muốn yêu đương gì giờ này cả.
Trung mỉm cười đáp:
-Em học thì vẫn học, còn chúng ta chỉ là tìm hiểu thôi mà, chứ anh đã bắt em cưới luôn đâu mà em căng thẳng thế?
My xoắn 2 tay lại với nhau, không thể giải thích thêm được gì nữa. Cảm giác bây giờ của cô là rất sợ người yêu biết được chuyện thầm kín của mình thì cô sẽ mất anh mãi mãi.
Tối đó, cô về nhà khóc lóc, mẹ ôm con gái nói:
-Không thể chờ thêm được nữa, ngày mai mẹ sẽ đưa con đi khám nhé.
My định gạt đi như mọi lần nhưng mẹ cô quả quyết:
-Con định chờ đến bao giờ? Khám sớm có gì phát hiện kịp thời, nếu không thì cũng yên tâm mà chờ. Chứ con gái lớn ngần này sắp lấy chồng đến nơi mà không có kinh thì làm mẹ kiểu gì?
Rồi bà nắm tay con gái an ủi:
-Đừng lo, mẹ luôn ở cạnh con mà.
Sáng hôm sau, Mẹ dẫn My đi khám bệnh. Lúc đầu cô lo lắng và sợ hãi không dám vào phòng. Các bác sĩ phải động viên cả tiếng đồng hồ My mới chịu để họ khám.
Ngồi ngoài hành lang chờ kết quả, lòng cô như lửa đốt, mặc dù mẹ bên cạnh đã trấn an rất nhiề nhưng My vẫn không thể ngừng lo lắng.
Nửa tiếng sau bác sĩ đẩy cửa đi ra. My lao vào hỏi định hỏi nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, bác sĩ từ tốn nói:
-Cháu không có tử cung nên không thể có chu kỳ kinh nguyệt như những cô gái khác.
My điếng người còn mẹ cô thì giật nảy mình:
-Thế là sao ạ? Sao con gái tôi lại không có tử cung?
Bác sĩ buồn rầu:
-Cháu nhà là người..lưỡng tính.
Nghe xong cả My và mẹ cô đều suy sụp vô cùng. Cô gái gào khóc như mưa trước sự thương cảm của các bác sĩ và y tá ở bệnh viện. Lúc này vị bác sĩ nói:
-Nếu phát hiện sớm hơn thì tốt, nhưng hiện giờ cháu vẫn còn cơ hội chữa khỏi bệnh, dù là 1 % cháu cũng nên thử.
My thì như người mất hồn trong khi mẹ cô liên tục hỏi về các phương pháp chữa trị. Về đến nhà cô trùm chăn kín mít, không buồn đến lớp, chỉ ngồi khóc rấm rứt. Thấy chuông điện thoại, My cũng không thèm bắt máy. Đúng lúc ấy thì Trung bước vào nhà:
-Cháu chào bác ạ, có My ở nhà không bác.
Mẹ My đôi mắt đỏ hoe nhìn Trung:
-Nó đang trong phòng ấy.
Thấy thái độ của bà lạ lạ, Trung nhẹ nhàng bước vào phòng My, thấy cô đang trùm kín chăn khóc nấc. Trung lo lắng chạy đến ôm My thì bị cô đẩy ra:
-Anh đi đi, tại sao anh lại đến đây?
Trung vẫn ôm chặt cứng cô:
-Em làm sao thế My? Có chuyện gì nói anh nghe được không?
My vẫn khóc mà nhất định không nói, lúc đó mẹ cô đứng ngoài thấy thế mới không kìm được nói hết sự thật ra. Mọi người đều im lặng 1 hồi lâu. My gạt nước mắt nói:
-Anh về đi, giờ anh biết sự thật rồi đấy. Chắc anh cũng không còn yêu thương nổi 1 đứa bệnh hoạn như tôi đúng không?
Trung lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài. My nhìn theo cười chua xót, cô cứ nghĩ đúng như những gì mình tưởng tượng. Anh ta sẽ ghê sợ cô.
Nhưng không, 5 phút sau Trung quay vào trên tay là tập hồ sơ:
-Em xem đi, Anh cũng đang nghiên cứu về căn bệnh này. Em qua tuổi dậy thì rồi chữa trị có thể sẽ khó hơn rất nhiều, nhưng anh sẽ cố gắng giúp em. Chỉ cần em không được lẩn tránh và phải tự tin hơn. Được không?
Cả My và mẹ cô đều sững sờ nhìn Trung. Đúng là ông trời lấy đi của mình cái này thì sẽ trả lại cái khác, tuy My bị bệnh như thế nhưng vẫn có 1 người con trai tình nguyện bên cạnh cô lúc khó khăn. Và cô biết mình vẫn còn may mắn, cô sẽ mạnh mẽ đứng lên và tìm cách chữa bệnh để có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn.
Phúc Yến / Theo Thể thao Xã hội
Tiếc tuổi thanh xuân vì...yêu lầm anh! Tôi không tiếc anh mà chỉ tiếc tuổi thanh xuân của chính mình. Tiếc những năm tháng một triệu tiền lương của tôi chia đôi, sẻ nửa và nhiều điều khác... Tôi và anh yêu nhau tròn 4 năm. Trong khoảng thời gian đó thì có một năm chúng tôi yêu xa. Một năm nắm tay anh, ở bên anh, vực anh dậy...