Nghèo túng khiến hạnh phúc gia đình lung lay
Nghèo túng do không có công việc ổn định, con nhỏ lại hay đau ốm, khiến tôi khó giữ hạnh phúc gia đình.
Tôi năm nay 27 tuổi, còn chồng tôi 28. Chúng tôi kết hôn đã được 6 năm, đó là kết quả mối tình khi chúng tôi còn học trong trường trung cấp y, chúng tôi học cùng khoá. Hiện vợ chồng tôi đã có hai con trai, một lên 5, một lên 3.
Người ta bảo sinh viên trường y khó xin việc, nhất là bây giờ muốn xin vào làm việc trong một cơ quan nhà nước thì phải là con ông cháu cha, hoặc phải có tiền và quan hệ thì mới được.
Tất cả những cái đó chúng tôi đều không có, chính vì vậy sau khi ra trường rồi kết hôn vợ chồng tôi vẫn không thể nào “chen chân” vào làm việc trong một cơ quan nhà nước.
Video đang HOT
Để có tiền trang trải cho cuộc sống, cũng như nuôi con cái, cưới xong một thời gian chồng tôi đã phải đi chợ, buôn bán linh tinh. Còn tôi sau khi sinh đứa thứ 2 được vài tháng cũng gửi con cho ông bà nội để nộp hồ sơ làm công nhân cho một công ty may gần nhà. Công việc của tôi tuy vất vả, mất nhiều thời gian, có hôm phải làm tăng ca đến 12 tiếng đồng hồ, nhưng cũng có đồng ra, đồng vào nuôi con và trang trải cuộc sống.
Chồng tôi không có công việc ổn định, đi buôn thì bữa được, bữa không hoặc vào những ngày mưa gió, nhà có việc bận thì lại nghỉ mất buổi. Nên thu nhập cũng chẳng được bao nhiêu, đặc biệt trong thời kỳ suy thoái kinh tế nhà nào chi tiêu cũng cân nhắc nên hàng họ càng khó bán. Tiền chồng tôi kiếm được ngày một ít đi.
Tôi làm công nhân thì phải đi theo ca nên cứ tuần này làm ca ngày thì lại tuần sau lại đến ca làm đêm. Những hôm đi làm vào ca đêm để lại chồng con ở nhà, trẻ con khi thời tiết thay đổi hay ốm, sốt, quấy khóc. Không thể ngủ được nên chồng tôi cảm thấy mệt mỏi, anh yêu cầu tôi bỏ việc ở nhà chăm con.
Thấy con ốm đau, tôi cũng sót con lắm chứ, nhưng công việc của chồng đang ngày một khó khăn, nếu tôi nghe anh bỏ việc ở nhà chăm con thì lấy tiền đâu để trang trải cuộc sống, nuôi con. Tôi đã phân tích để chồng hiểu, nhưng anh chẳng nhưng không hiểu mà còn khùng lên với tôi, cho rằng tôi không nghe lời, không tôn trọng ý kiến của anh, trong một lần uống rượu say, anh còn đánh tôi thâm tím mặt mày. Đây là lần đầu tiên vợ chồng tôi to tiếng sau mấy năm sống chung, cũng là lần đầu tiên anh dám đánh tôi, nhưng tôi có làm gì sai đâu, vậy mà khi tỉnh rượu, anh cũng chẳng mảy may ân hận, chẳng có một lời xin lỗi với vợ.
Không muốn tôi đi làm, thời gian này chồng tôi còn thường xuyên bỏ nhà đi chơi, có hôm anh đi cả đêm không về, hỏi anh đi đâu, làm gì thì anh không nói. Tôi cảm thấy lo lắng và bất an cho anh, cho tôi và cho chính tổ ấm của mình. Làm sao để thoát khỏi cảnh nghèo túng khổ sở này.
Theo Đất Việt
Hai bát mì bò
Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách lạ, có thể đoán là một người cha và một người con.
Người cha bị mù, người con trai đi bên cạnh ân cần dìu cha. Cậu con trai trạc mười tám, mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là một học sinh.
Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi. Cậu nói to: "Cho hai bát mì bò!". Tôi đang định viết hoá đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, khẽ bảo với tôi rằng chỉ làm một bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi thắc mắc, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hoá ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, tôi đoán cậu không đủ tiền, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười thông cảm với cậu.
Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, thương yêu chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội".Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ, nhưng trên khuôn mặt sạm nắng, nhăn nheo lại sáng lên nụ cười ấm áp và mãn nguyện. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là người con trai không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, anh điềm nhiên nhận miếng thịt, rồi anh lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về bát mì của cha.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt". Ông lão cảm động nói. Đứng bên cạnh họ, tôi chợt thấy tim mình thắt lại, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này". "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò là bổ lắm đấy con ạ".
Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai thực khách đặc biệt. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một bát thịt bò thơm phức, bà chủ đưa mắt ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thêm thịt bò." Bà chủ dịu dàng bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, bát thịt này là quà biếu khách hàng". Cậu con trai không hỏi gì thêm. Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa.
Chúng tôi âm thầm quan sát hai cha con ăn xong, tính tiền, rồi dõi mắt tiễn họ ra khỏi quán. Mãi khi cậu Trương đi thu dọn bát, chúng tôi bỗng nghe cậu kêu lên khe khẽ. Hoá ra, bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy xếp gọn, vừa đúng giá tiền của một bát thịt bò được viết trên bảng giá của cửa hàng.
Theo Guu
Nuôi báo cô chồng sắp cưới bị thất nghiệp Tôi chán lắm, tôi không muốn cưới nữa vì quá mệt mỏi phải lấy một người thất nghiệp như anh. Theo như kế hoạch, tầm tháng tư năm nay chúng tôi sẽ cưới. Nhưng giờ đây có một chuyện bất ngờ xảy ra khiến tôi băn khoăn quá. Tôi lo lắng không biết mình có nên hoãn cưới lại hay không bởi nếu...