Nghèo, thì không có quyền được yêu??
Bố mẹ anh năm lần bảy lượt bắt anh chia tay tôi, lý do duy nhất là vì họ nghĩ tôi yêu con họ chỉ để đà.o m.ỏ, đục khoét mà thôi.
ảnh minh họa
Quê tôi ở tận Nghệ An. Những người nơi khác vẫn quen gọi dân quê tôi là “dân cá gỗ”, cứ nhắc đến dải đất miền Trung nghèo nàn này là người ta nghĩ đến kẹt sỉ, nghèo đói. Cô bạn thân quê Nam Định còn kể, cô giáo ngày cấp 3 của cô ấy nói: “Các em yên tâm. Lên đại học các em sẽ là đích đến của các chàng trai, cô gái miền Trung”. Cô giáo ấy còn nói thêm, dân miền Trung sẵn sàng làm tất cả chỉ để ở lại Hà Nội, hoặc một tỉnh đồng bằng trù phú nào phía Bắc.
Đúng là quê tôi nghèo, học trò quê tôi ai cũng cố học hành thật tốt, thậm chí “học gạo” cốt mong có được tấm bằng khá, giỏi, để xin việc, để ở lại Hà Nội. Tôi thấy như thế thì có gì là sai cơ chứ? Tôi thấy mấy cô bạn khác ở miền Bắc cũng đặt cho mình cái tham vọng ấy.
Tôi ra Hà Nội từ ngày lớp 10, tôi thi vào khối Phổ thông trung học của trường Đại học Khoa học tự nhiên và đỗ. Tôi khăn gói ra ngoài này, mang theo cả nỗi lo thắt lòng của cả nhà, làm sao có thể đảm bảo điều kiện đủ cho tôi học hành. Tôi lên ở nhà một người chú họ trên này. Nhà không rộng, có thêm tôi mỗi người phải nhường nhịn nhau thêm một ít. Tôi ở chung phòng với hai cô em họ. Ngoài giờ học làm đủ mọi việc gia đình, cơm nước giặt giũ. Tôi không muốn mọi người quá khó chịu vì sự xuất hiện của tôi trong gia đình.
Rất nhiều người miền Trung ra ngoài này một thời gian tự khắc nói được giọng Bắc, chỉ khi nào nói chuyện với người cùng quê mới dùng tiếng địa phương mà thôi. Tôi thì không làm sao học được, thành ra cứ phải nói nhiều gấp 2, gấp 3 người khác, tại phải nói đi nói lại, nói chậm để “phiên dịch” lại cho mọi người. Hôm nay, viết những dòng này, tôi vừa viết vừa sửa, tôi muốn dùng những từ phổ thông nhất để mọi người đọc cùng hiểu.
Tôi chưa từng có ý định sẽ lấy chồng Hà Nội. Người Hà Nội kiêu lắm. Nghe mấy cô, mấy bác hàng xóm kể chuyện con người này người kia lất chồng, lấy vợ ngoại tỉnh với giọng khinh khỉnh làm tôi vừa giận vừa buồn. Mọi người còn chẳng coi đấy là họ yêu nhau, cứ nghĩ người kia mồi chài với cái khát vọng được ở lại thành phố. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ yêu người thành phố.
Video đang HOT
Nhưng hiện thực không mấy khi đúng với dự định. Tôi gặp anh ấy trong một buổi chiều thảo luận về phương pháp học mới, với sự có mặt của cả 3 khối 10, 11, 12. Anh ấy là học sinh năm cuối, còn tôi đang học lớp 11. Anh ấy đến làm quen với tôi trước, và sau khi nói chuyện hơn mười phút, trong đầu tôi xuất hiện ngay ý nghĩ mình phải tránh xa chàng trai này, nghe giọng cũng đủ biết anh ấy là người Hà Nội gốc, gia đình chắc cũng khá giả.
Anh ấy lại có vẻ có ấn tượng khá tốt về tôi, hay quan tâm hỏi han, Tết âm lịch anh còn đến lớp tìm và gửi quà về cho gia đình tôi. Tôi rất ngại nhưng buộc phải nhận vì anh cứ nằn nì mãi. Sinh nhật, mùng 8.3 anh ấy cũng đều tặng hoa và quà cho tôi. Bọn bạn trong lớp cứ trêu rằng anh ấy thích tôi, nhưng tôi gạt phăng, tôi không dám gieo ảo tưởng cho mình. Chỉ là anh ấy quý mến một người em gái, như anh ấy vẫn thường giải thích về sự quan tâm của mình.
Trước ngày tốt nghiệp, anh ấy có đưa tôi một bức thư ngắn trong ấy có nói rõ về tình cảm anh dành cho tôi. Tim tôi nghẹt thở, tôi không dám, như thế là trái với nguyên tắc của tôi, trái với dự định ban đầu của tôi. Tôi đã nhủ lòng phải tránh xa anh ngay từ lần đầu gặp, bởi tôi sợ mình sẽ thích anh mất.
Có kết quả Đại học, anh đến đưa tôi đi ăn khao và tặng cho tôi một món quà, một chiếc nhẫn bằng bạc (tôi nghĩ thế) đơn giản nhưng rất đẹp. Tôi không dám nhận, nhưng anh đã ép và nói anh biết tôi cũng thích anh. Tình cảm tôi dành cho anh cũng rất nhiều, tôi không muốn dối lòng mình nữa. Tôi trở thành bạn gái của anh. Tôi không nghĩ thêm gì về tương lai, mọi chuyện cứ để theo lẽ tự nhiên.
Từ khi chúng tôi “công khai” mối quan hệ, đã nghe bạn bè kháo ầm lên tôi “vớ bở”, con trai ông giám đốc, nhà to vật vã giữa thành phố, phen này “con bé cá gỗ” là tôi được đổi đời. Tôi nghe rất buồn, tôi ở bên anh đâu phải vì tiề.n của anh. Những món quà anh tặng tôi toàn những thứ giản dị, đâu có gì đắt tiề.n. Nghe chừng anh cũng bị bố mẹ “làm phiền” rất nhiều về mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng anh không nói cho tôi biết, lúc nào cũng trấn an tôi. Tôi biết mình sẽ gặp nhiều sóng gió với tình yêu này, nhưng không lỡ xa anh vì tôi yêu anh rất nhiều.
Buổi chiều tan học, có một người phụ nữ đi ô tô chờ tôi trước cổng trường. Cô ấy yêu cầu tôi đi uống nước cùng. Cô ấy tự giới thiệu là mẹ của anh. Tôi run lên, linh cảm có điều gì không ổn.
Cô ấy vừa ngồi xuống quán đã lớn tiếng x.ỉ v.ả tôi bằng những từ ngữ miệ.t th.ị kinh khủng, nói tôi là đồ nhà quê ham tiề.n đã bám lấy anh để đà.o m.ỏ. Đặt trước mặt tôi một chiếc phong bì, cô ấy nói tôi hãy cầm lấy chỗ ấy để mua sắm và tha cho anh. Tôi choáng váng, mặt đỏ lên vì tức giận nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nói tôi không cần tiề.n, tôi đến bên anh không vì tiề.n hay vật chất gì hết, thế là cô ấy thụp bàn tay tôi: “Thế cháu biết cái nhẫn này nó tặng cháu bao nhiêu tiề.n không? Bạch kim đấy. Kim cương đấy! Thằng Tiến ngu dại đã rút tiề.n thưởng đỗ đại học đầu tư vào cái nhẫn này, còn cô thì không dại đâu cháu ạ!”. Ôi, tôi còn biết nói gì hơn vào lúc ấy???
Cô ấy yêu cầu tôi rời xa con cô ấy trước khi cô ấy buộc phải dùng “biện pháp mạnh” sẽ không hay ho gì cho tôi. Cô ấy còn nói nhiều nữa, tai tôi ù đi, chưa có ai từng s.ỉ nhụ.c tôi đến thế. Lòng tự trọng và danh dự của tôi đã bị tổn thương, bị chà đạp ghê gớm. Tôi hận mẹ anh cùng những lời nói bà ấy x.ỉ v.ả tôi. Chẳng lẽ nghèo cũng là cái tội không được quyền yêu sao??
Tôi không biết có ai rơi vào hoàn cảnh giống tôi bây giờ chưa, nhưng tôi vẫn mong mọi người sẽ cho tôi một lời khuyên. Tôi chẳng còn tâm trí nào mà đón tết nữa rồi…
Theo Kenh14
Bạn trai bỏ rơi vì không con trong trắng
Cách đây 30 phút anh còn thề non hẹn biển mà giờ nhất định chia tay vì lý do không thể chấp nhận quá khứ của tôi.
Tôi và anh quen nhau trong một lần tình cờ lang thang Facebook. Anh là kỹ sư trẻ đầy nhiệt huyết, tôi là cô sinh viên năm cuối của một trường tư thục. Khi phát hiện chúng tôi từng học chung một trường cấp 3, anh học trên 2 lớp, tôi cảm thấy mối duyên này như đã định sẵn. Lần đầu gặp nhau, chúng tôi hẹn tại một quán cà phê quen thuộc, cách nói chuyện thông minh, dí dỏm của anh đã thu hút tôi. Sau đó, anh phải đi công tác theo dự án của công ty, chúng tôi không liên lạc gần một tháng. Khi trở về, anh chủ động gọi điện cho tôi và hẹn gặp.
Ảnh minh họa: HH
Rồi tôi đem lòng yêu anh, chủ động tỏ tình vì không muốn đán.h mất cơ hội, tôi không quan trọng ai là người ngỏ lời yêu trước. Anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, tôi rất yêu quý mọi người bên ấy, nhất là gia đình anh trai thứ ba của anh.
Kết thúc dự án, anh được nghỉ phép 2 tháng, những tưởng đây sẽ là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc của 2 đứa trước khi bắt đầu dự án mới nhưng sóng gió lại bắt đầu. Sau khi chúng tôi dùng bữa với gia đình, anh đã đề nghị tôi đi du lịch một chuyến. Tôi đang học năm cuối nên muốn tập trung vào việc học, hơn nữa ba mẹ rất khó tính, anh cũng chưa qua ra mắt nhà tôi lần nào nên việc này là không thể. Tôi khéo léo từ chối và đề nghị đến một nơi gần hơn, điểm du lịch này nằm trong thành phố.
Sau khi nghe tôi nói, anh đột nhiên nổi giận đùng đùng, bảo tôi chắc là từng đi đến đó với người yêu cũ nên giờ mới rủ anh. Tôi đã giải thích nhưng anh không nghe. Tối hôm đó sau khi về nhà, anh nhắn tin đòi chia tay vì lý do tôi không thực sự yêu anh. Tôi hoảng loạn và khóc như mưa. Hôm sau gọi điện, nhắn tin cả ngày anh không thèm đếm xỉa.
Tôi quyết định qua nhà gặp anh nói chuyện rõ ràng. Sau những giây phút phân trần chúng tôi đã hoà giải nhưng anh bất ngờ hỏi tôi một câu: "Em có còn con gái không?" Tôi không còn, đã định sẽ thẳng thắn nói với anh tất cả nhưng nhiều chuyện xảy ra nên chưa có cơ hội mở lời, giờ anh chủ động hỏi nên tôi cũng thừa nhận, mong rằng sự chân thành của mình sẽ cảm hoá được trái tim anh vì tôi biết anh là một người khá gia trưởng.
Tôi kể lại tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, về những tổn thương, mất mát khi quá tin tưởng và trao thân cho người đó, về những nỗi ám ảnh và sự dày vò đã phải chịu đựng trong một thời gian dài. Anh cảm thông, ôm tôi vào lòng và nói giờ lại thương tôi nhiều hơn, tôi thấy thực sự hạnh phúc, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. Tôi yêu anh quá nhiều. Tưởng chừng sóng gió đã qua, nhưng chuyện chỉ mới bắt đầu.
Anh đã thử tôi. Khi hôn nhau, anh cố gắng tiếp xúc với cơ thể tôi, tôi cảm thấy hoảng sợ, đẩy anh ra và nói đã phạm sai lầm một lần, không thể để điều đó lặp lại, sẽ chỉ trao cho người chồng sau này thôi. Anh xin lỗi, nhưng một lần, hai lần, rồi ba lần, anh tiếp tục làm như vậy. Tôi nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi và bật khóc anh mới thôi, anh bảo chỉ muốn thử thôi. Tôi cố gắng cho qua vì nghĩ cũng do mình không tốt.
Chiều hôm đó, anh bảo tôi qua nhà anh nấu bữa tối. Anh đón tôi lúc 5h, vào siêu thị mua đồ và qua nhà anh. Tôi tất bật chuẩn bị bữa tối, anh đứng phụ một bên, cảm giác như một gia đình nhỏ ấm cúng. Tôi cảm thấy hạnh phúc, tài nấu ăn của mình không giỏi, chỉ mới học nấu từ khi quen anh. Tối đó có cả anh chị anh nên tôi rất hồi hộp, chị dâu anh đã trò chuyện và chỉ dạy tôi rất nhiều.
Tôi quý chị. Bữa tối diễn ra vui vẻ rồi anh đưa tôi về. Trời mưa to nên chúng tôi tìm chỗ trú mưa, anh lại chủ động đưa tôi vào khách sạn. Tôi không muốn nhưng vẫn phải vào theo vì mưa to quá. Chúng tôi thuê một phòng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì nên tôi chỉ ngồi nói chuyện với anh. Anh kéo tôi vào giường, đòi hỏi chuyện ấy, tôi một mực từ chối. Anh nói bao nhiêu lời yêu thương, ngọt ngào, hứa cả đời này chỉ yêu và lấy một mình tôi cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, tôi vẫn từ chối, đòi về vì khuya rồi, không muốn ở trong căn phòng đó nữa.
Anh đưa tôi về khi trời đang mưa nhưng chỉ lo anh bị ướt, bị lạnh mà không hỏi tôi có sao không. Về đến nhà, lại một lần nữa anh nhắn tin chia tay vì lý do không thể chấp nhận được quá khứ của tôi. Tôi ngây người ra, cách đây 30 phút anh còn thề non hẹn biển mà giờ lại nhất định chia tay. Tôi quá thất vọng nên đồng ý mặc dù còn yêu anh rất nhiều. Anh hai lần đưa tôi lên mây rồi đột ngột đạp tôi xuống vực. Hiện giờ tôi cảm thấy rất hoang mang, không lẽ tình cảm chân thành không đáng giá bằng cái màng trinh mỏng manh đó sao?
Theo VNE
Chồng đồng ý cho vợ đi ngoạ.i tìn.h Tôi chọn cách cho vợ ngoạ.i tìn.h một cách công khai với người đàn ông khoẻ mạnh dưới sự đồng ý của mình. Dĩ nhiên là rất kín đáo. Tôi nghĩ chẳng có hay ho gì mà đem khoe người này, người kia. Chào mọi người ở mục Tâm sự, chào những người đàn ông ích kỷ, cổ hữu, phong kiến và hay...