Nghẹn uất trào nước mắt vì lời nói của em trai chồng
Khi tôi chưa kịp mắng con thì em chồng tôi đã xông đến tát con trai tôi một tát đau điếng, sau đó lại chỉ mặt tôi xỉa xói tôi vô học, thiếu ý thức, dạy con trả thù.
Không tát được, em chồng tôi quay sang mắng chửi. Em ấy réo cả họ hàng nhà tôi ra chửi. (Ảnh minh họa)
Tôi 28 tuổi, đã có 1 con nhỏ 4 tuổi và đang sống cùng gia đình chồng. Bố mẹ chồng tôi có 3 người con trai, hiện chú út đi làm ăn xa, ít khi về nhà. Còn lại vợ chồng tôi, con trưởng, sống cùng vợ chồng em thứ hai và bố mẹ chồng trong một căn nhà 3 tầng. Vợ chồng em chồng tôi cũng có 1 đứa con, bằng tuổi với bé nhà tôi.
Tôi nhỏ tuổi hơn 2 vợ chồng em chồng, lại lấy chồng sớm nên nhiều thứ còn bỡ ngỡ. Có lẽ vì về làm dâu sau, lại đi làm cả ngày ít gần gũi nhà chồng, nên mẹ chồng tôi thiên vị vợ chồng em ấy rất nhiều. Mỗi khi xảy ra tranh chấp gì, chắc chắn bà đều đứng về em chồng tôi.
Mặc dù ban đầu bố mẹ chồng đã quy định, tầng 2 của vợ chồng tôi, tầng 3 của vợ chồng em ấy, còn tầng 1 là hai ông bà ở. Thế nhưng, ở lâu thì sẽ có va chạm. Đôi khi là những va chạm rất nhỏ nhặt từ hạt gạo, cái chảo cho tới tiền điện tiền nước… Chẳng hạn, cuối tháng đóng tiền điện, nhà nào có hóa đơn thì nhà ấy đóng. Hôm ấy vợ chồng chú thím đi vắng, tôi đóng luôn giúp vì sắp đến hạn. Về nhà tôi đưa hóa đơn cho, cả hai bảo bao giờ có tiền thì trả.
Song, vài tháng sau cũng không thấy nhắc gì tới chuyện tiền nong đó. Tôi cũng ngại đòi. Thế nhưng, chỉ một trăm ngàn tiền ủng hộ hội khuyến học của tổ dân phố nhưng vợ chồng tôi đi vắng, em dâu cũng không đóng hộ. Để rồi tôi mang tiếng là keo kiệt, không biết vì tương lai con em…
Chuyện tiền nong chỉ là chuyển rất nhỏ. Chuyện lớn hơn lại là vì mấy đứa con. Tối hôm đó vừa ăn cơm xong, con trai tôi xuống tầng 1 chơi với ông bà nội và đứa con gái nhà em chồng. Không biết tranh chấp đồ chơi thế nào, con gái em chồng tôi đánh thằng cu rất đau khiến nó khóc váng lên.
Video đang HOT
Nghe tiếng trẻ con khóc, cả tôi và em dâu đều chạy xuống. Tôi xót con nên nói “Ôi, sao cháu lại đánh anh như thế? Hai anh em cùng chơi chung chứ”. Tôi cũng không có hàm ý trách móc gì, sau đó bế con trai lên trên phòng. Tôi cũng bảo con trai lần sau chơi thì phải nhường nhịn em.
Em chồng chỉ mặt tôi xỉa xói tôi vô học, thiếu ý thức, dạy con trả thù. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng không biết tính khí trẻ con như thế nào, trưa hôm sau, con trai tôi bỗng đấm lại em gái một đấm rất đau trước sự chứng kiến của mẹ chồng, hai vợ chồng em ấy và tôi. (Bố chồng và chồng tôi đi ăn đám giỗ chưa về). Khi tôi chưa kịp mắng con thì em chồng tôi đã xông đến tát con trai tôi một tát đau điếng, in lằn 5 ngón tay người lớn trên má. Nhất thời trong nhà tràn đầy tiếng trẻ con khóc. Còn em chồng tôi thì chỉ mặt tôi xỉa xói tôi vô học, thiếu ý thức, dạy con trả thù. Tôi chết sững người vì hành động đó của em ấy. Dù tôi ít hơn em chồng 4 tuổi, nhưng tôi vẫn là chị dâu kia mà.
Lúc đó, trong lòng tôi chỉ toàn là hình ảnh con trai sưng vù má vì 5 ngón tay của chú. Tôi bực bội quá nên nói lại “Trẻ con đánh nhau là chuyện thường. Chú là người lớn mà lại nhảy vào đánh cháu bênh con như thế thì có đúng không? Hôm qua con bé đánh thằng cu, tôi chẳng trách mắng nó câu nào chứ đừng nói đến là đánh lại. Hôm nay chú làm thế xem có đáng làm người lớn không?”
Tôi vừa dứt lời, em chồng tôi đã hằm hằm giơ tay như muốn tát tôi. Em dâu thì ngồi bên dửng dưng xuýt xoa con gái. Không tát được, em chồng tôi quay sang mắng chửi. Em ấy réo cả họ hàng nhà tôi ra chửi vì “không biết dạy con”, “ngu”, “hỗn hào”… Tôi đã nhịn nhiều quá rồi và lần này như muốn bùng nổ. Cơn tức giận ập đến tôi nói “Họ hàng nhà tôi làm gì chú mà chú lôi ra để mắng? Chú hay ho lắm đấy”. Mẹ chồng tôi ngồi bấy giờ liền lên tiếng: “Thôi đừng có cãi nhau nữa. Con P (gọi tôi), thằng T nó nói thế thì có sao đâu mà nói lại để thành cãi nhau”. Ức quá vì mẹ chồng nói không phải trái như vậy. Tôi hỏi lại: “Mẹ thử nghĩ xem, mẹ đi làm dâu mà bị em chồng lôi cả họ hàng của mẹ ra để chửi mắng thì mẹ có ức không?”.
Tôi nói chưa xong thì đã nhận ngay cái tát của em chồng. Em chồng tôi la lên: “Con này, mày dám hỗn với mẹ chồng như thế à? Có thứ con dâu như mày à?”.
Hôm đó, sự việc ầm ĩ mãi cho tới lúc bố chồng và chồng tôi về. Tủi thân quá, tôi đóng im cửa phòng khóc nấc lên. Bố chồng tôi thì chửi mắng tất cả mọi người inh ỏi bên ngoài. Lúc chiều tối, tôi xuống tầng 1 nấu cơm thì nghe tiếng chồng tôi và em dâu nói chuyện.
Chồng tôi hỏi: “N này, từ ngày em về làm dâu đến giờ, anh có bao giờ nói nặng lời hay đánh em cái nào không?” Em dâu gân cổ lên nói: “Em có hỗn láo với anh đâu”. Chồng tôi lại hỏi: “Vậy vợ anh hỗn láo với chồng em hả mà chồng em chỉ mặt mắng mỏ lại còn đánh vợ anh?”. Em dâu đuối lý nên lẩm bẩm: “Anh về mà nói chuyện với anh T. Lúc anh ấy nóng lên, em nói gì anh ấy cũng không nghe”. Chồng tôi tiếp: “Chắc chắn anh sẽ nói chuyện với thằng T. Hai vợ chồng em không tôn trọng anh chị thì thôi, nhưng cũng đừng có cư xử không biết trên dưới như thế”.
Vì những lời này của chồng mà tôi cũng được an ủi phần nào. Dù mẹ chồng và em chồngkhông ưa tôi, nhưng tôi biết mình sống với chồng con chứ không phải với họ. Giờ tôi chỉ mong hai vợ chồng tiết kiệm được khoản tiền rồi thuê nhà ở riêng, độc lập hoàn toàn. Chứ cứ thế này thì tôi cảm thấy mệt mỏi quá!
Theo Afamily
Cú trả hận tình thật đau điếng...
Hóa ra chàng tới lại bên nàng đâu phải để yêu thương, che chở, mà là ủ mưu để trả hận tình.
Ngày đó, nàng là con gái cưng của một đại gia có tiếng trong ngành. Nàng xinh đẹp, có khí chất, ăn nói có duyên, và đặc biệt, xung quanh nàng được bao bọc bởi sự giàu sang, phú quý người thường khó có thể bì được. Được sống trong nhung lụa từ trong trứng nước đã tạo cho nàng bản tính kênh kiệu, khinh thường những kẻ nghèo khó, chỉ trọng những đối tượng có cùng đẳng cấp với mình.
Xung quanh nàng có nhiều người theo đuổi, trong đó có anh chàng nào không thuộc hàng công tử, thiếu gia, con cái cháu chắt của những gia đình danh giá, có địa vị đâu. Nàng xinh đẹp nhường ấy, cá tính là vậy, gia thế hoành tráng cỡ đó, việc được ngập trong những lời khen tặng, tán tỉnh của những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu cũng chẳng có gì là lạ. Nhưng nàng vẫn độc thân, vì nàng muốn chờ đợi 1 người thật xứng đáng dành cho mình.
Chàng gặp nàng trong một buổi tiệc của ngành. Nàng nổi bật như một đóa hồng kiêu sa, được không biết bao người vây quanh chúc tụng, lấy lòng. Còn chàng, một chân nhân viên quèn, vì có chút tài mọn mà được tháp tùng sếp tới buổi tiệc này. Đứng nhìn nàng từ xa, biết rằng ánh mắt nàng sẽ chẳng bao giờ chạm đến mình, nhưng chàng vẫn ngắm nàng 1 cách say sưa và mê đắm. Chàng thực sự đã yêu nàng mất rồi - ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau đó, chàng không hề che giấu ý định cưa cẩm nàng của mình. Mọi người cười cợt chàng là đũa mốc đòi chòi mâm son, nhưng chàng chẳng để ý. Đũa mốc thì sao, mâm son gì sao, một khi đã yêu nhau thật lòng? Vì nàng cũng làm trong ngành nên việc tìm được cách liên lạc với nàng và dịp để gặp nàng cũng không mấy khó khăn. Nhưng ngay từ khi chàng mới bắt chuyện, nàng đã tỏ rõ sự khinh thường và xem chàng như cỏ rác rồi. "Tôi không hẹn hò với ai đi xe giá dưới 80 nghìn USD, đeo đồng hồ không phải thương hiệu lớn của thế giới, mặc đồ không phải là đồ hiệu đẳng cấp, chưa nói tới chuyện tài giỏi, có phong thái" - nàng bĩu môi nói khi nhận thấy rõ ý đồ cưa cẩm của chàng. Tất nhiên, yêu cầu của nàng thì có lẽ tới trăm năm sau chàng cũng chẳng đáp ứng được. Nhà chàng nghèo, bản thân chàng lương lậu đủ ăn, dư một chút hàng tháng gửi cho bố mẹ ở quê, vậy thì lấy đâu ra những thứ như nàng đòi hỏi?
Nàng không biết rằng sau buổi cà phê đó, trong chàng chỉ còn nỗi hận tình (Ảnh minh họa).
Nhưng chàng vẫn không nản, vẫn hi vọng tấm chân tình của mình sẽ đả động được đến nàng, sẽ làm nàng thay đổi suy nghĩ. Có lẽ chính sự dai dẳng của chàng đã khiến nàng bực bội. Một tối, nàng bất ngờ hẹn chàng đến 1 quán café sang trọng. Mừng thầm vì nàng đã chịu gặp mình, chàng chuẩn bị chu đáo tới chỗ hẹn, thì thấy cả đám bạn sành điệu của nàng cũng ở đó. "Xin giới thiệu, anh chàng si tình bậc nhất quả đất, cho dù bị từ chỗi phũ phàng vẫn không từ nan!" - cả đám cùng phá lên cười trước lời giới thiệu của một người bạn nàng. Chàng đứng như trời trồng, lọt thỏm giữa những con người giàu sang ấy, trơ trọi giữa những tiếng cười đầy ác ý. Bàn tay chàng nắm chặt vì giận dữ, vì nhục nhã. Chàng quay đầu bỏ chạy, mang theo hình ảnh nụ cười mỉm đầy thản nhiên của nàng.
Đó là chuyện của 2 năm trước, còn giờ đây, nàng chẳng còn là nàng của ngày xưa nữa. Gia đình nàng làm ăn bị phá sản. Nàng từ trên trời rơi xuống vực thẳm, mọi thứ tiền tài vật chất, địa vị và cả những người bạn cùng đẳng cấp đều rời xa nàng. Nàng nghỉ việc, trốn chạy tới 1 nơi thật xa, chỉ muốn tìm đến cái chết để quên hết đi sự đời.
Nhưng chính chàng đã là người kéo nàng dậy, đem lại cho nàng sự che chở, hơi ấm tình người, tình yêu. Chàng nói, mấy năm qua không liên lạc gì với nàng không có nghĩa chàng đã quên nàng, thực ra chàng vẫn luôn dõi theo nàng với một tình yêu không hề thay đổi. Giờ đây, chàng nguyện là bờ vai vững chãi, là người đàn ông đi bên cạnh bảo vệ, nâng đỡ nàng. Nàng như người chết đuối vớ được cọc, trong sự tận cùng của nỗi tuyệt vọng, có một người với tấm chân tình như thế, nàng còn mong ước gì hơn. Có chàng ở bên, nàng dần vực dậy được tinh thần, lấy lại thăng bằng trong cuộc sống, đi tìm việc làm lại và bắt đầu một cuộc sống bình dị - thứ mà nàng trước nay có nằm mơ nàng cũng không thể mường tượng ra nổi. Xa rời những hào nhoáng của vật chất, nhưng giờ đây, sau khi đã cảm nhận rõ ràng sự ấm lạnh của tình người, sự đổi thay của thời thế, nàng lại thấy khá hài lòng. Có tình yêu của chàng nữa, nàng chỉ mong mọi thứ cứ mãi như thế này mà thôi.
Ngày phát hiện ra mình đang mang trong bụng đứa con của chàng, nàng mừng vui khôn xiết. Báo tin cho chàng, chàng cũng vui lắm. Trong đầu nàng ngập tràn hình ảnh một đám cưới ấm áp, rồi một mái ấm gia đình nơi đó có chàng, nàng và những đứa trẻ. Nhưng chưa đầy 1 tuần sau, chàng bất ngờ nói lời chia tay với nàng, lí do: hết yêu và chàng đã có người khác! Rồi trong sự ngỡ ngàng đến đau đớn cùng cực của nàng, chàng công khai tình mới - là cô nàng đã thầm thích chàng từ lâu! Mọi thứ thay đổi quá nhanh khiến nàng choáng váng không gượng dậy nổi. Cả ngày lẫn đêm, nàng chỉ biết quay cuồng trong những câu hỏi "Tại sao" mà không có lời đáp. Điên cuồng tìm đến chàng mong 1 lời giải thích, cuối cùng thì chàng cũng tỏ lòng tốt bụng lí giải: "Em nghĩ anh không có lòng tự trọng sao mà đi yêu 1 kẻ đã hạ nhục anh trước bao nhiêu người chứ? Điều anh muốn chính là cho em biết cảm giác của anh của 2 năm về trước đấy".
Bước đi vô định mặc cho cơn mưa tầm tã xối xuống người, trong nỗi cay đắng muôn phần nàng muốn gào thét lên với trời cao, sao lại đẩy nàng đến tình cảnh này. Từ vực thẳm, chàng kéo nàng lên, nhưng rồi lại đẩy nàng xuống 1 hố sâu hơn gấp vạn lần. Hóa ra, từ cái ngày ở quán café đó, chàng đã ôm trong lòng một nỗi hận thấu tim...
Theo Phununews
Sắp lên bàn đẻ tình nhân của chồng vẫn không buông tha cho tôi Nếu chỉ là "bóc bánh trả tiền" thì hà cớ gì cô ta phải tốn công tốn sức đe dọa tôi đến vậy. Hoặc có giả chăng chồng tôi có lỡ "bóc bánh" nhưng quên "trả tiền" thì cô ta chỉ cần nhắn chồng tôi một câu là được, không nhất thiết phải tìm đến tôi. Vì thế chắc chắn ả ta với...