Nghẹn ngào mỗi lần nhìn làn da nám xạm của vợ
Mỗi lần đứng từ xa nhìn vợ tất tả buôn bán trong chợ, trước cái nắng, cái gió gay gắt của đất miền Trung là tôi lại xót xa. Tôi thấy bất lực khi mình chẳng thể làm gì giúp vợ.
Chào mọi người, tôi vốn là một người ít cởi mở chuyện cá nhân, gia đình mình. Thế nhưng, hôm nay, khi vào ngày 8/3, người ta tấp nập đi mua hoa, mua quà tặng mẹ, tăng vợ, tặng người thương, tôi lại ngồi đây viết những dòng này.
Chỉ mong những ai đọc được tâm sự của tôi có thể cho tôi một vài lời khuyên. Bởi lúc này, trái tim tôi đau lắm, thương cô ấy lắm nhưng bất lực chẳng biết phải làm sao.
Tôi lấy vợ được gần 10 năm nay. Chúng tôi có với nhau 2 đứa con. Vợ chồng tôi hiện đang sinh sống ở một tỉnh miền Trung.
Tôi đang làm công việc văn phòng, được ngồi điều hòa máy lạnh nên có thể gọi là nhàn hơn so với nhiều người, đặc biệt cô ấy – vợ tôi. Thế nhưng thu nhập hàng tháng của tôi chỉ đủ để mua sữa cho các con hàng tháng. Mọi chi tiêu, sinh hoạt đều trông cậy vào cô ấy.
Vợ tôi dù chỉ làm buôn bán, chạy vạy ở chợ, không cao sang như người ta nhưng cô ấy được cái tính xởi lởi nên rất chạy hàng. Nhiều lúc thấy cô ấy vất vả chạy ngược chạy xuôi kiếm thêm thu nhập cho gia đình mà tôi chạnh lòng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Từ sau khi sinh đứa thứ hai xong, da mặt vợ tôi có dấu hiệu bị nám hẳn đi và cho tới giờ, da mặt cô ấy xấu đi rất nhiều vì nắng gió. Miền Trung vốn khí hậu khắc nghiệt, mùa hè gió Lào nắng rát mặt nhưng ngày nào cô ấy cũng phải chạy tới chạy lui với hàng hóa. Nhiều lúc đi làm về, ghé qua chợ nhìn cô ấy mà tôi thấy ‘đau’ lắm. Đôi lúc thấy bất lực vì mình quá kém cỏi, để vợ phải khổ sở, vất vả ngược xuôi như thế.
Cũng từ sau khi sinh cháu thứ hai vợ tôi thường bị tự ti về da mặt mình, tự ti về ngoại hình nên mỗi lần muốn đưa cô ấy đi chơi hay đi đâu đó, gặp gỡ bạn bè hoặc đồng nghiệp đều rất khó. Mỗi lần ra chợ hay đi đâu, cô ấy đều đeo khẩu trang kín cho tới khi về nhà mới mở ra.
Tôi cũng không rõ cô ấy bị nám là do nguyên nhân nào nữa. Chỉ biết, mỗi lần đứng từ xa nhìn vợ tất tả buôn bán trong chợ, trước cái nắng, cái gió gay gắt của đất miền Trung là tôi lại xót xa.
Thấy cô ấy như vậy, tôi rất thương nên nhiều lần nhỏ to muốn đưa vợ đi khám, chữa trị nhưng vợ tôi đều im lặng bảo để suy nghĩ rồi gạt qua. Có lẽ vì kinh tế gia đình tôi không được khá như nhà người ta. Nuôi hai cháu nhỏ đã vất vả lắm rồi, nhiều lúc muốn lo cho con được đầy đủ như các bạn trong khối xóm còn khó nữa.
Nhưng tôi không cầm lòng được nên cố nhận thêm việc về làm. Cũng được gần 1 năm nay rồi và tôi cũng tiết kiệm được một khoản kha khá, chắc cũng đủ để cô ấy đi chữa trị. Nhưng từ ngày nhận việc làm thêm, vì muốn giữ kín với vợ nên tôi thường tranh thủ làm thêm giờ ở cơ quan luôn. Tối nào cũng về nhà tầm 21, 22h nên vợ tôi có phần nghi ngờ, cáu bẳn.
Chắc cô ấy sợ tôi ra ngoài cặp kè trai gái như người ta. Nhiều lúc thấy cô ấy trở mình không ngủ được, lòng tôi đau lắm. Tôi muốn đưa cô ấy đi trị nám luôn nhưng không biết đâu là nơi uy tín để không bỏ tiền xuống sống xuống bể.
Tiền tôi kiếm ra cũng là mồ hôi nước mắt tôi lao động cả năm trời nên nếu không trị được thì khổ lắm. Tôi cũng chẳng có đủ để đưa cô ấy đi trị tiếp lần hai. Với cả vợ tôi tính hay tiếc tiền, nếu lần một trị không được thì chắc chắn cô ấy sẽ không chịu đi chữa trị lần sau nữa.
Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên lúc này với. Tôi cảm ơn mọi người nhiều.
Theo Người Đưa Tin
Xúc động nghẹn ngào với nhật kí gửi con của người mẹ trẻ
Từ khi con sinh ra, mỗi ngày mẹ đều ghi lại nhật kí trưởng thành của con, nhưng đôi khi mẹ rất lười, lâu lâu. không chịu viết bởi ...
Con trai yêu!
Mới đây thôi mà con đã được một tuổi rồi. Mọi người mỗi khi nhìn thấy con đều nói:
" Ôi, thằng bé lớn nhanh quá, to thế này rồi cơ à!"
Cũng đúng thôi bởi con rất cao, con được thừa hưởng gien cao của nhà ông nội mà. Thực ra chỉ có bố mẹ mới hiểu thời gian con mới sinh ra nó trôi qua chậm như thế nào, nhất là giai đoạn mang thai con, hay những lúc con bất chợt "xón" ra quần, con đòi ti sữa, đòi đi ngủ. Một năm, con lớn lên với biết bao thay đổi, điệu bộ ngây thơ đáng yêu của con, cả nụ cười thiên thần của con chính là niềm hạnh phúc bất tận của bố mẹ.
Nhưng những lúc con quấy khóc, nghịch ngợm bố mẹ cũng phải một phen rối bời. Khi con sốt cao hay sổ mũi, bố mẹ cũng lo lắng mất ngủ nhiều đêm. Tâm trạng của bố mẹ cứ thế thay đổi theo sự trưởng thành của con.
Từ khi con sinh ra, mỗi ngày mẹ đều ghi lại nhật kí trưởng thành của con, nhưng đôi khi mẹ rất lười, lâu lâu không chịu viết bởi mẹ luôn ghi nhớ từng chuyện một rõ như in. Nhưng dù gì mẹ cũng phải chăm chỉ trở lại thôi, để còn có bằng chứng mà "kể tội" khi con lớn chứ, để con còn biết lúc nhỏ con đã đáng yêu như thế nào. Mỗi lần nhìn lại những bức ảnh và clip con còn nằm trong bụng mẹ, mẹ cảm thấy vô cùng trân trọng những khoảnh khắc đó con ạ. Nếu không có những thứ như thế,làm sao mẹ nhớ được dáng vẻ chưa chào đồi của con, làm sao bố có thể nhớ lại con đường trưởng thành của con được.
Con trai, ngày con chọn để chào đời là vào 3/8 năm ngoái, thực ra mẹ thích ngày 6/6 hơn vì nó là con số may mắn của mẹ, nhưng bà nội nói với mẹ rằng ngày nào cũng là ngày may mắn cả, miễn là con sinh ra khỏe mạnh, ngoan ngoãn.
Ấy vậy mà khi sinh ra...
Con cứ khóc thâu đêm suốt sáng, bắt mẹ bế dù trời rét cắt da cắt thịt hay nóng như lửa đốt. Quần áo mẹ con mình thay ra bà ngoại và bà nội thay nhau giặt hộ. Chính vì con khóc quấy ghê quá và ốm đau suốt nên ngày bé không tiêm phòng được mũi nào. Rồi lúc có dịch sởi bùng phát mà tim mẹ nín thở, lo cho con.
Ngày nào mẹ cũng lên mạng xem diễn biến dịch sởi ra sao, tim như ai bóp chặt lại. Mẹ không thể thở được vì có những em bé đã chết vì bệnh sởi. May là dịch sởi sắp hết rồi con ạ.
Mẹ từng nghe câu chuyện dạy con của nhà Obama, gia đình đã sinh ra tổng thống nước Mĩ đương nhiệm. Chuyện kể rằng cả gia đình đã lên kế hoạch, chuẩn bị hành trang cho Obama từ khi còn nhỏ để ông sẵn sàng trở thành tổng thống, và họ đã thành công với nỗ lực của mình. Với con yêu, mẹ không muốn dành áp lực; tạo vật nhỏ bé của mẹ sẽ phát triển tự nhiên như cây xanh luôn hướng về phía ánh sáng mặt trời.
Mẹ luôn xác định sẽ đứng đằng sau định hướng mỗi bước đi, là chỗ dựa khi con cần, nhưng cuộc sống của con do con quyết định và hãy học cách tự chịu trách nhiệm, con nhé! Trước khi con muốn trở thành người thành công thì hãy nỗ lực phát triển tất cả khả năng bản thân để trở thành người tốt, có ích cho cuộc đời. Người thành công không phải là người đứng trên vai người khác mà phải biết cách giúp đỡ người khác cũng thành công như mình.
Yêu con thật nhiều!
Theo Một thế giới
Đàn bà hy sinh ư? Còn tùy Tôi luôn tán thành phụ nữ hy sinh vì chồng con, nhưng cũng phải... coi mặt mũi ông chồng có đáng không. Và trong hoàn cảnh đó có thích hợp không? Đàn bà, chỉ cần chồng chịu ngó xuống mình một chút, đã cảm động nghẹn ngào. Có câu chuyện vui rằng: Trên chiếc thuyền nhỏ có bốn người trong một gia đình:...