Nghẹn ngào đắng họng khi nghe những lời con dâu tâm sự với chồng
Khi tôi dùng xe tập đi đi ra được tới cửa phòng thì nghe thấy tiếng con trai cả của tôi đang nói với vợ ở hành lang. Nghe những điều này mà tôi nghẹn ngào đắng họng.
Tôi năm nay gần 60 tuổ.i, có hai đứa con trai đến nay đã có gia đình ổn định. Ngày con trai cả đem người yêu về giới thiệu, tôi không vui chút nào vì nó từng có một đời chồng. Tôi đã mắng con trai mình rất nhiều thậm chí cấm cản và từ mặt con trai nếu rước gái nạ dòng về làm vợ. Ấy thế mà con trai tôi vẫn nhất quyết lấy người phụ nữ đó làm vợ.
Suốt ba năm sống với vợ chồng con cả, tôi luôn tỏ thái độ khin.h b.ỉ và dè bỉu con dâu. Nhiều lúc, tôi tự thấy mình thật quá đáng khi đối xử với một người dâu thảo như nó nhưng tôi vẫn làm. Bản thân tôi lúc ấy không thể chấp nhận nổi bóng dáng của một nàng dâu nạ dòng xuất hiện trong nhà mình. Thời gian sau, vợ chồng con cả xin phép tôi ra ở riêng để ổn định cuộc sống và nhường lại nhà cho em trai để nó lấy vợ.
Đến khi đứa con trai thứ hai mang người yêu về ra mắt, tôi hớn hở ra mặt vì nàng dâu út của mình. Nhìn nó xinh xắn lại là con gái của gia đình kinh doanh vàng bạc giàu có. Không phải tôi tham tiề.n, nhưng có gia thế như vậy thì cuộc sống của các con sẽ bớt vất vả. Lúc ấy, tôi đã quay sang mỉ.a ma.i con trai cả về sự lựa chọn vợ ngớ ngẩn của nó. Nhìn con dâu cả khúm núm, tôi càng lên mặt tỏ thái độ yêu quý nàng dâu mới hơn.
Từ ngày sống chung với vợ chồng con trai út, tôi bắt đầu thấy tẻ nhạt. Đứa con dâu nhà giàu mà tôi tâng bốc với cả xóm hóa ra cũng chỉ là nàng dâu tiểu thư vụng về. Nó không biết làm việc gì thậm chí là chuyện bếp núc nội trợ. Đã thế, nó còn luôn tỏ thái độ có tiề.n là có tất cả nên chỉ mới làm dâu được gần năm tháng thì đã vội tung tiề.n thuê osin với giá cắt cổ. Lúc đầu, tôi không bằng lòng nhưng vì nó cứ nằng nặc bảo sẽ lo chu toàn hết mọi việc nên tôi đành im lặng.
Tôi bắt đầu chán ngán vì thấy nàng dâu út vụng về chẳng bằng một góc siêng năng của con dâu cả mà tôi từng hắt hủi.
Tôi không ngờ đứa con dâu tôi từng hắt hủi và khin.h r.ẻ vì là gái nạ dòng giờ là người vất vả lo lắng chăm sóc cho tôi hơn ai hết. (Ảnh minh họa)
Trong một lần đi chợ, tôi bị một cậu thanh niên va phải. Nhưng vì sợ và vì ngã đậ.p xuống đường nên tôi bất tỉnh. Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình trong bệnh viện, bên cạnh là 4 đứa con.
Video đang HOT
Tôi bị gãy chân trái, phải băng bó và nằm dưỡng thương một thời gian. Thời gian trong bệnh viện, vừa tù túng, vừa mệt mỏi, lại thuố.c men cả ngày nên tôi rất bực bội, dễ cáu gắt. Người bị tôi trút giận nhiều nhất là con dâu cả. Vì nó ở bệnh viện nhiều nhất và dù bị tôi mắng cũng không cãi nửa lời. Trong khi con dâu út thì chỉ thoắt đến, mang tặng tôi ít quà rồi lại đi khiến tôi cũng không kịp trò chuyện.
Hơn nửa tháng sau thì tôi bắt đầu xuống giường và tập đi lại. Khi tôi dùng xe tập đi đi ra được tới cửa phòng thì nghe thấy tiếng con trai cả của tôi đang nói với vợ ở hành lang. Nó bảo: “Em về nghỉ ngơi và ngủ một giấc đi. Mẹ ở đây anh trông chừng. Nửa tháng nay em vất vả quá rồi. Nhìn này mắt thâm quầng hết cả”. Con dâu tôi liền nói: “Em còn chịu được anh à, anh đi làm suốt như thế, giờ lại trông mẹ thì sức đâu. Công việc của em không quan trọng bằng anh, em nghỉ vài ngày cũng chẳng ai nói gì cả đâu. Với lại giờ là lúc mẹ cần con cái nhất, em không ở cạnh mẹ thì ở cạnh ai? Thôi anh vào thăm mẹ đi, em đi rửa nốt cái bát”. Con trai tôi thở dài một tiếng, nó nói nhỏ: “Em vất vả quá”.
Nhìn con dâu cả vất vả bên mình trong lúc bệnh tật tôi thật sự cảm động và hối hận vô cùng. (Ảnh minh họa)
Nghe đến đây, tôi nghẹn ngào đắng họng và cũng hiểu những gì đã xảy ra. Tôi không ngờ đứa con dâu tôi từng hắt hủi và khin.h r.ẻ vì là gái nạ dòng giờ là người vất vả lo lắng chăm sóc cho tôi hơn ai hết.
Buồn rầu hơn cả là chiều tối hôm đó, tôi gọi con dâu út bảo vào chơi với tôi một đêm. Không ngờ nó chỉ đến thăm tôi một chút, rồi bảo về còn đi ngủ, chứ ngủ ở bệnh viện nó không quen. Chị dâu cả quen mùi bệnh viện rồi nên ở lại vài hôm nữa cũng không sao. Nghe thế, con dâu cả lại gật gù bảo, chị quen rồi, thôi để chị trông mẹ cho.
Nhìn con dâu cả vất vả bên mình trong lúc bệnh tật tôi thật sự cảm động và hối hận vô cùng. Chính tôi đã từng khin.h b.ỉ nó vậy mà giờ nó không hề quay lưng bỏ mặc tôi. Đến lúc nằm trên giường bệnh, tôi mới biết ai thực sự là con dâu coi mình như mẹ.
Đã nhiều lần, tôi định nói lời xin lỗi nó nhưng lại ngập ngừng và xấu hổ. Tôi biết bắt đầu từ đâu để con dâu hiểu và không oán trách tôi đây?
Theo Afamily
Tôi được mẹ chồng "mua" với giá 10 triệu đồng
Mẹ chồng còn hét vào mặt tôi: "Cô đừng có mà ra oai ở đây. Nhà cô bán cô thế là được giá lắm đấy...".
Lấy chồng năm 27 tuổ.i, cứ ngỡ mình được có cuộc sống mới hạnh phúc bên người mình yêu thương. Vậy mà cuộc sống thật nhiều trắc trở, éo le. Tất cả chỉ vì mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu.
Yêu nhau 2 năm thì tôi chính thức được anh dẫn về ra mắt để tính chuyện cưới xin. Anh là người gốc Thái Bình nhưng bố mẹ đều công tác ở Hà Nội và đã có nhà cửa đàng hoàng ở thủ đô. Còn tôi chỉ đơn thuần là con gái tỉnh lẻ chính hiệu, gia đình thuần nông. Đó cũng chính là điều tôi hơi lăn tăn khi quyết định đến với anh.
Ngay từ buổi đầu ra mắt, tôi đã có linh cảm cuộc sống phía trước sẽ gặp nhiều khó khăn nên đã từng chùn bước. Rồi lại được anh động viên nên tôi cố tin và gắng sức vượt qua để sẵn sàng về làm dâu mẹ anh - một người siêu khó tính và tai quái.
Cũng chỉ là những chuyện để ý vặt vãnh trong nhà. Từ chuyện nấu cơm rửa bát cho tới quét dọn nhà cửa thôi nhưng cũng đủ làm tôi stress mỗi khi về nhà. Làm gì cũng bị bà lườm nguýt, khó chịu. Thậm chí mẹ chồng khó tính, vợ chồng tôi còn chẳng dám cười đùa với nhau trước mặt bà.
Cuộc sống lại càng ngột ngạt hơn khi tôi sinh cháu, con tôi nhưng lại là đích tôn của bà nên bà toàn quyền quyết định mọi chuyện. Là mẹ nhưng tôi chỉ như người đẻ thuê, không có quyền hạn gì. Con cái ăn uống ra sao hay mặc như thế nào đều phải là do bà mua, nếu không thì cũng phải hỏi ý kiến của bà trước.
Cháu đích tôn nên bà nội giữ hơn vàng, cháu 4 tháng rồi mà bà không đồng ý cho về ngoại chơi. (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc bực bội vì thấy mất tự do, mất quyền làm mẹ mà tôi cũng chẳng dám nói. Có ca cẩm với chồng thì chồng lại khen mẹ nuôi mấy đứa con rồi có nhiều kinh nghiệm, sau anh hứa hẹn sẽ góp ý với mẹ nhưng mãi mà tôi vẫn thấy tình hình không được thay đổi.
Cháu đích tôn nên bà nội giữ hơn vàng, cháu 4 tháng rồi mà bà không đồng ý cho về ngoại chơi. Trong khi nhà ngoại chỉ cách khoảng gần 50 km. Mãi tận khi tôi gần đi làm, bà mới đồng ý cho cháu về ngoại đúng 3 ngày với điều kiện bà phải đi cùng. Nghe điều kiện này, tôi rất khó chịu, chẳng về thì thôi chứ cả mẹ chồng về thì còn gì là tự do. Nhưng nghĩ lại, nếu không cho con về thì ông bà ngoại lại phật lòng và ngại với anh em hàng xóm nên tôi vẫn phải vui vẻ đồng ý.
Tưởng thế đã là quá rồi, đằng này, về tới nhà mẹ đẻ tôi thì bà liên mồm chê bẩn, sờ vào cái gì cũng kêu mất vệ sinh này nọ. Cháu thì ôm khư khư trên tay, không muốn cho ai bế ẵm kể cả ông bà ngoại vì sợ... bẩn cháu. Cảm thấy mệt mỏi, lại sợ bố mẹ khó chịu nên tôi lấy lý do bận đột xuất để về lại thủ đô ngay ngày hôm sau.
Về nhà rồi, suy nghĩ kỹ, tôi cảm thấy phải lên tiếng bảo vệ bản thân, hay ít nhất cũng đòi lại quyền làm mẹ. Vậy là tôi tìm một buổi tối mẹ chồng vui vẻ, nói thẳng với bà rằng: "Con muốn chăm sóc cháu theo ý mình. 6 tháng qua, sức khỏe con yếu nên mẹ chăm đỡ khiến con rất vui mừng và biết ơn. Giờ sức khỏe con tốt lên rồi nên xin phép mẹ để con chăm sóc cháu".
Tôi nghĩ mình cũng đã nói hợp tình hợp lý, lại khéo léo rồi. Vậy mà mẹ chồng nhảy dựng lên quát tôi: "Chị muốn tôi không liên quan gì đúng không? Vớ vẩn, nó là đích tôn nhà tôi, chị chăm rồi nó nhiễm mấy cái thói nhà quê các người thì làm sao?".
Bị xúc phạm đến tận cùng, tôi không còn biết phải làm sao, chỉ biết ôm con khóc... (Ảnh minh họa)
Tôi rất ghét sự phân biệt này của mẹ chồng. Bà cũng xuất thân nông thôn, ra ngoài thủ đô mấy chục năm trời thôi mà mở miệng ra là chê người khác nhà quê, co.i thườn.g người tỉnh lẻ. Vì thế tôi không im lặng nữa mà cãi lại: "Mẹ đối xử với con thế nào cũng được nhưng mẹ không được động vào bố mẹ con".
Không ngờ, mẹ chồng tôi giận điên lên. Bà chỉ mặt mắng tôi láo lếu, thách thức tôi rằng bà cứ nói, cứ chê, nhà quê mà không chịu nhận nhà quê, sĩ diện hão... Bà còn hét vào mặt tôi: "Cô đừng có mà ra oai ở đây. Nhà cô bán cô thế là được giá lắm đấy. Như nhà khác, còn lâu mới chịu chi ra 10 triệu để rước cái đồ như cô về nhà".
Biết là mẹ chồng chẳng ưa gì mình nhưng thật lòng tôi không thể tin bà lại coi tôi chỉ như món hàng hóa mà nhà bà đã bỏ tiề.n ra mua về. Bị xúc phạm đến tận cùng, tôi không còn biết phải làm sao, chỉ biết ôm con khóc đợi chồng về giải quyết mọi chuyện. Chồng tôi về thì chỉ an ủi tôi và nhắc khéo mẹ vài câu rồi coi như giải quyết xong. Còn tôi và mẹ chồng vẫn không nói với nhau câu nào. Tôi biết phải tiếp tục như thế nào với cảnh sống này đây!
Theo Afamily