Nghẹn lòng tâm sự trước ngày bố mẹ ly hôn: “Chúng ta liệu có còn là gia đình nữa?”
“Em tôi nói: “Tại bố, bố đuổi mẹ đi”. Tôi bế em và nói rằng không phải như thế, bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ, mình vẫn là gia đình… Nhưng thực ra đến tôi còn không biết đó có còn là gia đình thật không nữa”.
Khi người lớn chia tay, với họ có thể đó là sự giải thoát nhưng đối với con trẻ trong ký ức non nớt của chúng, đó là sự chia ly chẳng thể nào hàn gắn.
Cô gái có tên H.N (Bắc Ninh) đã chia sẻ những cảm xúc của mình sau khi bố mẹ chia tay. Với độ t.uổi của H.N, cô hiểu phần nào và thông cảm với quyết định của bố mẹ song những cảm xúc dường như vỡ òa khi cô nghe thấy câu nói ngây thơ của đứa em mới 3 t.uổi:
“- Ở nhà với bố nhé.
- Không. Tại bố, bố đuổi mẹ đi.”
Con cái là những người tổn thương nhất khi bố mẹ ly hôn (Ảnh minh họa/nguồn: Internet)
Dưới đây là đoạn tâm sự của H.N:
“- Ở nhà với bố nhé.
- Không. Tại bố, bố đuổi mẹ đi.
Bố với em tôi nằm thủ thỉ với nhau, em tôi mới 3 t.uổi rưỡi thôi. Nghe nó nói, tôi c.hết lặng, bố tôi cũng thế.
Không ai đuổi ai cả, chỉ là không còn chung tiếng nói, không chịu đựng được nhau nữa thì chia tay, tìm lối đi riêng thôi. Tôi hiểu, nhưng em tôi còn bé quá, nó không biết gì, nó như tờ giấy trắng bị người lớn bôi bẩn lên. Mẹ tôi không nói vậy, mẹ tôi không bao giờ nói vậy. Toàn là miệng lưỡi thiên hạ xung quanh đ.ầu đ.ộc tâm hồn em tôi.
Tôi bế nó xuống, bảo với nó rằng không phải như thế, bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ, mình vẫn là gia đình. Mà thực ra, đến tôi còn không biết có còn là gia đình thật không nữa.
Ngày xưa bố mẹ tôi đến với nhau vì yêu nhau, bố tôi đòi sống đòi c.hết để lấy bằng được mẹ tôi.
Rồi sao? Rồi chẳng ra sao cả, chẳng có gì, vỡ tan tành. R.ạn n.ứt nhiều, chẳng níu giữ nổi nữa. Tôi không yêu bao giờ, nghe người ta nói lấy nhau rồi thì càng về sau này tình chẳng còn mấy, chỉ còn nghĩa là chính, không biết có phải không.
Tôi hiểu cho mẹ tôi, mẹ tôi quyết định vậy là đúng.
Ngày hôm ấy sau 2 tuần ở trường tôi mới về nhà, câu đầu tiên tôi nghe mẹ tôi nói chính là: “Con lớn rồi, mẹ biết con sẽ hiểu cho mẹ.” Mẹ tôi chỉ nói 1 câu đấy thôi, không đề cập đến chuyện ly dị, chia tay, hay gì cả, nhưng tôi nhận ra vấn đề ngay lúc đấy. “Con hiểu”.
Đêm đấy mẹ tôi dọn đồ. Tôi vẫn mỉm cười, nhìn mẹ tôi đi. Mẹ tôi về nhà ngoại, đưa cả em đi.
Khi tôi bước chân ra khỏi nhà, tôi nhận được ánh nhìn thương hại của hàng xóm, của cái phường tôi, của những người mà đến cả mặt tôi còn không nhớ. Đúng là tiếng lành đồn xa thật.
Rồi có những người không biết từ đâu chui ra hỏi thăm sức khoẻ, gia đình các kiểu. Tôi bắt đầu sợ những cái nhìn, những câu hỏi thăm đầy soi mói ấy. Từ khi nghỉ hè tới bây giờ, tôi không bước chân ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy mệt mỏi với những câu nói đầy châm biếm: “Về ở với mẹ, mẹ lo cho.” “Nhà dột từ nóc.”,…
Dù như thế, tôi thấy tôi vẫn ổn, tôi vẫn cười. Tôi chưa rơi một giọt nước mắt nào, tại tôi thấy nó không đáng, tôi cũng lớn rồi, chẳng còn là trẻ con nữa mà phải ăn vạ vì miệng lưỡi thiên hạ.
Rồi em tôi nghỉ hè một tuần, mẹ tôi đi làm, không có thời gian nên đưa nó lên cho tôi chăm. Chuyện không có gì nếu như em tôi nó không nói câu đó, nó nghe người ta nói, nó ngây thơ trách bố tôi là bố tôi đuổi mẹ đi.
Bao nhiêu sự bình tĩnh bấy lâu của tôi vỡ tan tành. Nước mắt của tôi cứ thế lã chã rơi mà không kìm lại được.
Tôi thương mẹ tôi, thương cả em tôi nữa. Cái cảm giác đau đớn và trống rỗng này, nó gặm nhấm tôi từng chút một. Bây giờ tôi đang mất phương hướng, tôi muốn trút tất cả những cái này, mà không rõ nên nói với ai, nói như thế nào…”
Video đang HOT
H.N cho biết, cô muốn viết tâm sự này lên mạng xã hội vì trong đó hầu hết là người xa lạ, cô sẽ tìm được sự đồng cảm. Sau vài ngày mọi người sẽ quên cô, quên rằng mình từng đọc được một bài như thế và cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nói lên nỗi lòng của mình.
Đồng cảm với H.N đã có nhiều người vào bình luận và chia sẻ cuộc sống của họ sau khi bố mẹ chia tay và mong rằng H.N sẽ nhanh chóng ổn định được cuộc sống.
Phạm Thùy Th. động viên: ” Mạnh mẽ lên nào, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi nha, gia đình tớ cũng không hạnh phúc, ba mẹ cũng không ở với nhau nữa từ lúc tớ mầm non, nhưng giờ tớ vẫn hạnh phúc đó thôi. Dù không trọn vẹn nhưng vẫn tích cực lên nhé. Không ai có thể sống thay mình cuộc đời này nên phải cố gắng lên”.
Tài khoản có tên Đ.H.H viết: “Mình rất đồng cảm với bạn và chuyện gia đình bạn vì chính mình đã từng trải qua nhưng mẹ mình vẫn còn cam chịu, vẫn luyến tiếc cho mình và anh mình mặc dù năm nay mình cũng không còn nhỏ nữa.
Chả phải cứ lấy nhau càng về sau càng chán đâu, chỉ là do con người không biết vì nhau thôi, thật sự lúc nào mình cũng trách bố. Mình luôn công nhận bố là người chăm chỉ, lo được cho gia đình nhưng bố là người độc ác nhất mình từng thấy. Nói thế thôi chứ mọi chuyện có ra sao thì chả phải cười , bao lần mình nói nhỏ với mẹ ” mẹ ly hôn đi”.
Mình biết như vậy là phá vỡ hạnh phúc gia đình, là tội lớn nhưng mình thương mẹ gần 20 năm nay sống trong sự gò bó có thể là tù túng, người ngoài không hiểu được đâu, mẹ chưa dám làm những gì mình thích, lúc nào cũng sống trên nét mặt của người khác, đến bộ quần áo cũng mấy khi đi được đâu. Đi về ngoại chút cũng không yên, rất là nhiều lí do vớ vẩn.
Đã bao lần mình chứng kiến cảnh mẹ rơi nước mắt, có lần bố đ.ánh m.ẹ mọi người xung quanh thờ ơ chẳng ai can thiệp chỉ đứng nhìn thôi… thôi nghĩ lại làm gì buồn lắm. Cố lên mình mất đi cái này thì sẽ được bù đắp cái kia, lúc nào cũng phải lạc quan bạn nhé. Có thể buồn nhưng chỉ khóc 1 lần rồi thôi”.
Theo Eva
Ai là kẻ ngoại tình? (Phần 9)
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
Tôi đứng bật dậy nhìn Lân, không tin được vào những điều mà anh ta vừa nói:
- Ly hôn? Anh đùa tôi chắc? Thế tại làm sao mà Nguyệt còn bảo tôi theo dõi anh? Tại làm sao mà anh còn cố tỏ vẻ nguy hiểm đón nhận tất cả những việc cô ta làm? Các người đưa đẩy qua lại, muốn trêu tức tôi à?
Lân cũng đứng dậy, anh nắm lấy vai tôi cốt để giữ cho tôi bình tĩnh. Lân cúi đầu, để mắt tôi và mắt anh đối chiếu vào nhau:
- Nghe anh nói đã Ngọc Anh, mọi chuyện luôn luôn có nguyên do của nó.
- Nguyên do cái khỉ khô gì? Tôi chính là con rối của các người.
- Anh không lừa dối em. Có rất nhiều thám tử như em đã đến rình mò cuộc đời anh. Nó không xảy ra chỉ để nhắm vào em. Em hiểu không?
Tôi dần dần thở đều, nhìn Lân bằng một vẻ phức tạp. Tôi cảm thấy cả người đau nhức, đặc biệt là nơi bả vai. Mắt tôi như hoa lên, không còn sức lực để đứng vững nữa. Lân đỡ lấy tôi, anh nhìn tôi lo lắng:
- Đây là kết cục cuối cùng của những thám tử. Và cũng là lý do khiến anh phải đến đây.
- Cô ta đã làm gì vậy?
- Tiêm một loại chất hỗn hợp chỉ cô ta biết, gây ức chế thần kinh, tạm thời quên đi một số chuyện về cô ta.
...
Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy bên cạnh chỉ còn chị Xuân. Chị sụt sùi như thể vừa mới khóc một trận. Chị cầm tay tôi, nói đi nói lại rằng:
- Từ nay em phải sống thật tốt thôi Ngọc Anh ạ!
Tôi không rõ đã có chuyện xảy gì xảy ra với mình, những mảnh ký ức lướt qua lộn xộn, không thật sự rõ ràng cho lắm. Nhưng tôi vẫn nhớ được chuyện chính đó là tôi được Nguyệt thuê làm thám tử, theo dõi chồng cô ta ngoại tình với một người đồng nghiệp cũ. Trùng hợp thay, chồng cô ta lại chính là Lân - người yêu cũ của tôi. Còn chuyện sau đó thế nào thì tôi không còn nhớ nổi nữa.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả. (Ảnh minh hoạ)
Chị Xuân đưa tới trước mặt tôi bức ảnh người phụ nữ đó, run run nói:
- Chị tìm thấy trên sàn, chắc em đã phải khổ sở lắm, suốt nhiều năm qua.
Bức ảnh này tôi vốn đã làm mất rồi, không hiểu tại sao nó lại xuất hiện ở đây nữa. Thật ra khuôn mặt mà tôi khoét bỏ vẫn còn tồn tại trong ký ức, trong mỗi giấc mơ. Dù bức ảnh này có mất hay không, thì sự ám ảnh cũng sẽ đi theo tôi suốt cả cuộc đời.
Tôi không muốn kể về những nỗi đau khổ của bản thân, như một kiểu khóc thuê khóc mướn. Tôi cũng không cần ai phải hiểu, vì vốn sẽ không ai hiểu được bản thân tôi cả.
Vò nát bức ảnh và đáp ra ngoài cửa sổ, tôi quay lại nói với chị Xuân:
- Chuyện qua rồi, em không nhớ gì nữa đâu.
Tôi rất sợ người khác sẽ vì sự khuyết thiếu của bản thân mà thay đổi thái độ trước đó với mình. Từ yêu thương chuyển sang ghét bỏ, hay từ ơ hờ, lạnh lùng lại chuyển sang quan tâm.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Chị biết không? - Tôi hỏi chị Xuân khi thấy những lạ lẫm trong cơ thể mình.
Chị Xuân lắc đầu:
- Chị không rõ. Chỉ thấy Lân đến đây, rồi rời đi. Anh ta nói em đã bị ngất do kiệt sức. Chị sợ quá...
Lân đã đến đây sao? Đúng vậy, tôi có nhớ mang máng mình và anh đã ôm nhau. Nhưng vì chuyện gì thì không nhớ rõ lắm.
Tôi thở dài, đẩy chị Xuân đi:
- Để em ngủ một giấc được không? Đúng là em thấy kiệt sức quá.
Kiệt sức vì không thể nào nghĩ ra nổi mọi chuyện. Bạn tưởng tượng như khi nhớ lại mọi chuyện, ký ức sẽ tự động chắp nối như những mảnh ghép của một bức tranh. Còn giờ đây, ký ức trong tôi lại như bị bàn tay ai đó xới tung lên. Không biết cái gì bắt đầu trước, cái gì bắt đầu sau. Mọi chuyện thật lạ lùng.
...
Điền vừa nhìn thấy tôi hoảng hốt như thấy ma, anh ta đưa tay lên giữ tim của mình. Hành động này hơi thái quá, nhưng nó khiến tôi bật cười.
- Sao vậy? Chưa thấy em ăn mặc thế bao giờ à?
- Sao tự nhiên lại trở thành n.ữ s.inh thế này?
Hôm nay tôi gần như không trang điểm, ăn mặc nhẹ nhàng và thanh thoát. Khác hẳn với vẻ loè loẹt, h.ở h.ang của tôi mọi khi. Có lẽ sau một đêm dài ngủ và mê mệt trong những cơn mơ chập chờn, tôi không còn đủ sức để dậy sớm trang điểm, ăn vận thời trang được nữa.
- Nhưng tôi thấy em thế này sẽ xinh hơn đấy.
- Cảm ơn!
- À, vừa rồi có người đến tìm em.
- Ai?
- Không rõ, một người lạ mặt. Phụ nữ.
- Thái độ thế nào?
- Khó đoán.
Từ hai ngày nay, tôi không còn liên lạc được với Nguyệt nữa. Cô ta biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Ngay cả Lân cũng không thèm nghe điện thoại, anh ta có một cuộc sống nhàn tản, đâu có bận rộn gì lắm?
Tôi quay sang hỏi Điền:
- Anh có cách nào liên hệ lại với Nguyệt được không? Em muốn trả lại t.iền.
- Tại sao?
- Bởi em không moi được thông tin nào hết. Em cũng không muốn làm việc này nữa.
- Như thế là phá vỡ hợp đồng đấy.
Tôi nhún vai, chẳng biết tôi học cái điệu này ở đâu nữa:
- Cũng đành chịu thôi! Cùng lắm là bán xe bồi thường.
Ký ức trong tôi lại như bị bàn tay ai đó xới tung lên. Không biết cái gì bắt đầu trước, cái gì bắt đầu sau. Mọi chuyện thật lạ lùng.
(Ảnh minh hoạ)
Nhưng mọi cách của tôi đều đi đến một cái ngõ cụt, không ai liên lạc được với Nguyệt, tung tích của cô ta rất bí ẩn. Ngay cả nơi ở chính xác ở đâu cũng không ai biết. Tôi bắt đầu hiểu ra lý do tại sao cô ta muốn thuê riêng tôi làm thám tử. Để đỡ phải trải qua chuyện hành chính, khai báo thông tin. Như vậy cô ta càng có cơ hội để hoạt động bí mật.
Hay thật! Tôi nghĩ trong đầu. Người phụ nữ này bí ẩn đến như vậy, lại muốn nhắm vào tôi. Rõ ràng ngay từ đầu mục đích của cô ta không phải là ly hôn với Lân.
Nghĩ thế, tôi liền phóng xe đến một ngôi nhà nằm trong một ngõ trên đường Kim Mã, một ngôi nhà trông khá xinh xắn. Tôi đứng lặng yên một lúc lâu sau, cuối cùng quyết định đợi Lan về.
Lan sống một mình trong ngôi nhà này chứ không phải sống cùng bố mẹ, nghĩa là những thông tin mà Chính - sếp cũ của tôi cung cấp hoàn toàn không đúng với thực tế. Thực tế là anh ta đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Tôi đã nhầm khi đ.ánh giá sai một con người như Lan! Cô ta chẳng ngoan ngoãn gì cho cam. Cô ấy hẹn hò với khá nhiều đàn ông, đào mỏ biết bao nhiêu người rồi phủi tay bỏ đi như không có chuyện gì. Thủ đoạn thì khỏi phải nói, tinh vi, chuyên nghiệp như một tay l.ừa đ.ảo dày dạn kinh nghiệm. Cô ta cũng không bao giờ "vơ vét" quá nhiều, mà chỉ lấy một chừng mực nhất định. Vừa không khiến đối phương tức quá làm liều, vừa giữ cho đối tượng bị lừa ở trong trạng thái tiếc nuối, không khai báo hay khởi kiện ai.
Khoảng bốn giờ chiều, Lan được một người đàn ông lạ mặt đèo về. Tôi đứng khoanh tay trước cổng đợi cô ta. Xem ra, cuộc sống của Lan cũng rất bận rộn quanh những người đàn ông, giống như tôi. Nhưng mục đích thì lại hoàn toàn khác nhau.
Khi Lan nhìn thấy tôi, cô ta có vẻ hoảng loạn. Tôi vẫy tay chào, cô ta từ từ lùi lại rồi định bỏ chạy, nhưng rất nhanh chóng, tôi đã giữ được tay cô ta lại.
Tôi nói:
- Xem ra tôi đã đoán đúng rồi phải không?
Theo Eva
Hôn nhân 'cùi bắp' Lông bông mãi rồi gã cũng chịu lấy vợ, khi đã 40 t.uổi và bố mẹ liên tục thúc bách. Vợ gã cũng thuộc diện gái xinh nhưng cao số, nên lận đận mãi mới lấy được chồng. Gã cưới vợ, nhưng bố mẹ phải đứng ra lo hết. T.iền riêng của gã chỉ đủ trả t.iền ảnh cưới - hai cái ảnh...