Nghẹn đắng “thư gửi mẹ đã qua đời” của bé gái 8 tuổi
“… Mỗi đêm nằm ngủ, con lại nhớ mẹ nhiều lắm mẹ à. Giá như cô tiên cho con một điều ước thì con chỉ ước sao mẹ được trở về với con thôi!…”. Đó là những dòng thư “gửi mẹ” đã qua đời của bé Nhi đang phải chịu cảnh mồ côi bố mẹ.
Bé Vân Nhi mồ côi cha từ nhỏ, mẹ mới qua đời đột ngột, giờ cháu đang sống trong thiếu thốn tứ bề.
Từ lúc lọt lòng, Nhi đã sớm phải chịu cảnh mồ côi cha, sống trong cảnh khó khăn, thiếu thốn đủ bề. Tương lai phía trước của Nhi càng mịt mù hơn bao giờ hết bởi mẹ em lại đột ngột bỏ em về thế giới bên kia sau những năm tháng lâm bạo bệnh.
Đó là hoàn cảnh bất hạnh và đáng thương của cô bé Vân Thị Hoài Nhi (8 tuổi, trú tại xóm 5, xã Nghi Tiến, huyện Nghi Lộc, Nghệ An) mà chúng tôi muốn nhắc tới. Tìm đến xã Nghi Tiến – một xã vùng biển của huyện Nghi Lộc, hỏi nhà bé Nhi người dân ở đây không ai là không biết đến hoàn cảnh éo le mà em đang phải gánh chịu. “Các anh cứ đi đến cuối làng, nhà cái Nhi nằm sát với ngọn đồi. Khổ thân con bé, từ nhỏ nó đã không có cha, giờ mẹ nó lại mới mất nên suốt ngày nó đau buồn lắm, cứ thui thủi một mình ở trong nhà”, bà Đô – một người hàng xóm bé Nhi kể chuyện.
Bước vào căn nhà nhỏ bé trống hươ trống hoác, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là bé gái với nước da ngăm đen đang ngồi ở góc giường. Đôi mắt em đỏ hoe, thẫn thờ nhìn bàn thờ vẫn còn nghi ngút khói hương. Từ lâu, căn nhà vốn đã ít tiếng cười nói thì nay lại càng trở nên lạnh lẽo và u buồn hơn bởi chị Nguyễn Thị Xuân (52 tuổi) – mẹ của bé Hoài Nhi vừa mới mất chưa đầy một tháng. Thấy chúng tôi đến nhà, bà con hàng xóm cũng sang nhà Nhi chia sẻ cùng cuộc đời lắm gian truân, cơ cực của mẹ con chị Xuân.
“Giá như cô tiên cho con một điều ước thì con chỉ ước sao mẹ được trở về với con thôi !..”
Chị Xuân sinh ra trong gia đình nghèo có 8 anh chị em ở một xã vùng biển huyện Nghi Lộc. Nhà đông con, chồng lại mất sớm để lại gánh nặng mưu sinh trên vai mẹ chị Xuân. Dù có làm quần quật quanh năm nhưng cái đói, cái nghèo cứ bám riết lấy gia đình chị. Đến tuổi trưởng thành, do mắc bệnh thấp khớp đi lại vất vả và mặc cảm với cuộc sống khó khăn nên chị Xuân không lấy chồng mà ở vậy. Sống trong cảnh “chăn đơn, gối chiếc” thiếu thốn tình cảm nên năm 1994, chị xin một bé trai về nuôi. Đến năm 2005, chị Xuân xin thêm bé Hoài Nhi về nuôi nấng cho có anh có em.
Được mẹ cất cho một mảnh đất nhỏ trong vườn, chị Xuân dựng chiếc lều tạm bợ cho 3 mẹ con để có chỗ chui ra chui vào tránh mưa nắng. Các anh chị em của chị Xuân đều ở xa và hoàn cảnh ai cũng đều khó khăn nên chẳng giúp được gì cho mẹ con chị. Cuộc sống ba mẹ con chị phụ thuộc vào hai sào ruộng khoán, mùa được mùa mất nên nghèo khó cứ bủa vây lấy gia đình chị. Nuôi con ăn học vất vả, căn bệnh cũ tái phát nặng hơn và thêm một số bệnh như viêm đa khớp, lao phổi nên sức khỏe của chị ngày một suy kiệt dần. Những ngày đi viện của chị tính ra còn nhiều hơn những ngày ở nhà. Thương mẹ, cậu con trai đầu Nguyễn Văn Yên phải bỏ học giữa chừng từ năm lớp 9 đi làm thuê kiếm tiền lo thuốc men cho mẹ và em gái.
Từ ngày mẹ mất, anh trai đi làm ăn biệt tích chỉ còn một mình Hoài Nhi trong căn nhà lạnh lẽo
Gần Tết Giáp Ngọ, chị phải cầm cố số đỏ, vay mượn 20 triệu đồng cho con trai đầu đi xuất khẩu lao động đánh bắt cá ở Đài Loan với hy vọng cuộc đời đỡ vất vả hơn. Thế nhưng, từ ngày đi lao động ở nước ngoài, thông tin của con trai chị “bặt vô âm tín”. Một mình chăm mẹ bệnh tật nên việc học của Nhi nhiều lúc cũng bị gián đoạn. Ở cái tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới” nhưng sau mỗi giờ lên lớp, em lại đạp xe hơn 4 cây số về nhà để nấu cơm, giặt giũ giúp mẹ.
Cách đây chưa đầy một tháng, trong một đêm trời trở rét, sau những cơn ho ra máu dữ dội, chị Xuân ngã vật từ giường xuống nền nhà. Nghe tiếng kêu khóc thảm thiết của bé Nhi, hàng xóm chạy sang vội vàng đưa chị đi cấp cứu nhưng đã quá muộn. Chị ra đi đột ngột không kịp để lại một lời trăng trối cho đứa con thơ dại. Cho đến lúc mất mà chiếc quan tài của mẹ chị năm nay đã gần 90 tuổi phải “dành phần” cho chị vì trong gia đình không có nổi tiền mua quan tài. Món nợ trên 50 triệu đồng tiền thuốc men chữa bệnh chị vay mượn ngân hàng cũng không biết đến bao giờ mới trả hết được.
Từ ngày chị mất, thương bé Nhi sớm phải chịu cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ, bà con xóm giềng thay phiên nhau cưu mang em qua bữa. Bà Phan Thị Hương – hàng xóm bé Nhi ngậm ngùi chia sẻ: “Hoàn cảnh cháu Nhi đáng thương lắm các chú ạ. Ngày nó ra đời nó đã không có cha, giờ mẹ cháu lại không may đột ngột qua đời vì mắc căn bệnh hiểm nghèo khiến cuộc sống của cháu rơi vào tình cảnh khó khăn. Từ ngày chị ấy mất, cháu hay khóc một mình vì tủi thân. Không biết rồi tương lai của cháu biết bấu víu với ai khi không có người thân bên cạnh?”.
Trao đổi với PV Dân trí, ông Hoàng Văn Đức – phó Chủ tịch UBND xã Nghi Tiến cho biết: “Hoàn cảnh gia đình chị Xuân thuộc hộ nghèo của xã nhiều năm nay. Bản thân chị lại mắc căn bệnh hiểm nghèo, phải đi bệnh viện chữa trị nên rất tốn kém chi phí; mới đây chị lại không may qua đời. Về phía chính quyền địa phương, chúng tôi cũng đã thăm viếng và chia sẻ nhưng chủ yếu về mặt tinh thần. Hiện tại, tình cảnh của cháu Nhi rất lo lắng và đáng thương vì cháu đang học lớp 3, lại mồ côi cả cha lẫn mẹ không có ai chăm sóc đang rất cần tấm lòng chia sẻ, giúp đỡ của cộng đồng”.
Hỏi chuyện cô bé Nhi, đôi mắt em đỏ hoe và chỉ chực trào nước mắt khi chúng tôi nhắc đến mẹ của em. Trên bàn thờ chị Xuân ngoài mấy quả chuối, cánh hoa tươi là một bức thư mà bé Nhi viết khi gửi cho mẹ kể từ ngày mẹ mất. Hoài Nhi bảo, bức thư này con viết bỏ lên bàn thờ mẹ những mong một ngày nào đó, những lời con nói từ trong bức thư sẽ trở thành hiện thực, chỉ mong mẹ trở về với con thôi. Bức thư Hoài Nhi viết có đoạn: “Từ lúc con lọt lòng con đã không biết đến mặt cha, một mình mẹ rau cháo nuôi con. Bây giờ, mẹ lại ra đi đột ngột rồi con biết ở với ai. Mỗi đêm nằm ngủ, con lại nhớ mẹ nhiều lắm mẹ à. Giá như cô tiên cho con một điều ước thì con chỉ ước sao mẹ được trở về với con thôi!…”.
Video đang HOT
Những dòng chữ nắn nót, xúc động được viết cẩn thận trong bức thư “gửi mẹ” đẫm nước mắt đặt trên ban thờ của cô bé học sinh lớp 3 khiến chúng tôi không thể cầm lòng. Chiều muộn, căn nhà nhỏ sát biển mịt mù sương giăng, ngoài biển sóng vẫn gào thét ầm ầm. Xen lẫn tiếng gió rít từng hồi qua từng rặng phi lao là tiếng khóc hờ não nề nhớ thương mẹ của bé Hoài Nhi làm chúng tôi ám ảnh suốt trên con đường về…
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
1. Mã số 1354: Cháu Vân Thị Hoài Nhi (8 tuổi, xóm 5, xã Nghi Tiến, huyện Nghi Lộc, Nghệ An)
Điện thoại: 01688.053.453 – Ông Hoàng Văn Đức, Chủ tịch UBND xã Nghi Tiến, huyện Nghi Lộc, Nghệ An 2. Quỹ Nhân ái – Báo Khuyến học & Dân trí – Báo điện tử Dân trí. Ngõ 2 nhà số 48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã) Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490 Email:quynhanai@dantri.com.vn Bạn đọc ủng hộ qua các tài khoản sau: * Tài khoản VNĐ tại VietComBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 045 100 194 4487
Tại: Ngân Hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam – Chi nhánh Thành Công – Hà Nội. * Tài khoản USD tại VietComBank:
Account Name: Bao Khuyen hoc & Dan tri Account Number: 045 137 195 6482 Swift Code: BFTVVNVX Bank Name: THE BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM (VietComBank) * Tài khoản VNĐ tại VietinBank:
Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 10 201 0000 220 639
Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam – Chi nhánh Hoàn Kiếm * Tài khoản VNĐ tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100356359 Tại Ngân hàng TMCP Quân đội – Chi nhánh Thái Thịnh – Hà Nội * Tài khoảnUSD tại Ngân hàng Quân đội (MB) Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí
Số TK: 0721100357002 Swift Code: MSCBVNVX Bank Name: MILITARY COMMERCIAL JOINT STOCK BANK – MCSB ( No.3, Lieu Giai str., Ba Dinh Dist., Hanoi, Vietnam) 3. Văn phòng đại diện của báo: VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122 VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725 VP TPHCM: số 39L đường 11 (Miếu Nổi), phường 3, quận Bình Thạnh, TP.HCM. Tel: 0866786885 VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 0710.3.733.269
Doãn Hòa – Nguyễn Phê
Theo Dantri
Khúc tráng ca Trường Sa: Anh nói đi 3 năm rồi về...
Ngồi trước ngôi mộ mới xây còn in màu vôi mới, mẹ đã khóc. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ in hằn bao nếp thời gian. Mẹ bảo anh "dối" mẹ, anh nói chỉ đi 3 năm rồi lại về. Thế mà anh đi mãi...
Đã 26 năm trôi qua kể từ ngày anh Nguyễn Tất Nam hy sinh trong cuộc chiến giữ đảo tại quần đảo Trường Sa ngày 14/3/1988, đến nay mẹ Hồ Thị Khuyên (xóm 7, xã Thượng Sơn, huyện Đô Lương, Nghệ An) đã bước sang tuổi 75, mắt đã mờ, chân yếu, lúc nhớ lúc quên, nhưng hình ảnh người con trai thương yêu vẫn hiện rõ trong tâm trí.
Thi thoảng nhớ con, mẹ lại lấy chiếc tráp đựng hồ sơ của gia đình ra xem. Bên trong tráp, những bức ảnh anh Nam chụp cùng đồng đội ngày mới đi lính được xếp cẩn thận. Tờ giấy báo tử còn rõ nét mực mà ở phần địa chỉ mai táng chỉ vẻn vẹn hai chữ "Mất tích", luôn khiến tim mẹ nhói đau.
Mẹ bảo: "Ngày nó đi bộ đội (2/1985) còn trẻ lắm, mới 18 tuổi thôi. Nhà nghèo, cơm chẳng có mà ăn, các em sau còn nhỏ, nó nói đi hết nghĩa vụ thì về giúp mẹ làm ruộng nuôi em. Thế mà...". Bỏ lửng câu nói, mẹ lấy vạt áo thấm khô những giọt nước mắt nghẹn ngào.
Mẹ Lưu Thị Linh - mẹ liệt sĩ Hồ Văn Nuôi đã cạn nước mắt kể từ ngày con hi sinh.
Ngày đó, cùng đi bộ đội với anh Nam còn có một số người trong làng. Từ những bức ảnh chụp chung, tôi tìm đến anh Hồ Sỹ Hồng, cũng trú tại xóm 7, xã Thượng Sơn, là người bạn từ thuở nhỏ, đồng đội với anh Nam tại Lữ đoàn 215 trước lúc hy sinh.
Anh Hồng nhớ lại: "Ngày đi lính chúng tôi còn trẻ lắm, chưa đứa nào có người yêu cả, nghĩ rằng hoàn thành nghĩa vụ với Tổ quốc đã rồi hẵng tính chuyện cá nhân. Thế mà, bây giờ đứa còn đứa mất. Hồi đầu, sau thời gian huấn luyện tại Hải Phòng, chúng tôi được điều động vào Cam Ranh tham gia các chuyến tàu vận tải để xây dựng đảo. Tôi ở tàu 503, còn Nam theo tàu 604. Khi nhận được thông tin 3 tàu bị bắn chìm, tôi cứ mong không có bạn mình trong danh sách những người hy sinh, mất tích. Bây giờ, cứ nghĩ đến cảnh thân xác bạn vẫn nằm đâu đó giữa mênh mông biển khơi mà day dứt lắm".
Rời Thượng Sơn, tôi tìm đến gia đình ông Phạm Văn Luật (xã Nam Kim, huyện Nam Đàn), là anh trai của liệt sĩ Phạm Văn Dương. Liệt sĩ Dương là 1 trong 64 người lính đã hy sinh anh dũng trong cuộc chiến giữ đảo năm 1988. Mỗi khi có ai nhắc đến người em ruột thịt đã ngã xuống cho biển đảo quê hương, nước mắt ông Luật lại trào ra như thác đổ.
Ông Đậu Xuân Thuốt - bố liệt sĩ Đậu Xuân Tư bồi hồi nhớ về sự hy sinh anh dũng của con trai.
Ông bảo: "Hồi đó chú ấy vừa tốt nghiệp lớp 10 thì xung phong đi lính (năm 1986). Tôi thì đang đi bộ đội ở Lào chưa về nên cũng không biết chú ấy đi. Khi tôi về thì chú ấy đã theo đơn vị huấn luyện ở Quảng Ninh. Sau đó tôi vào miền Nam lập nghiệp, nghĩ là sau này khi chú Dương ra quân sẽ ở nhà chăm ông bà. Kể từ đó, chú ấy đi mãi, thậm chí từ lúc ra đi đến khi hy sinh cũng chưa kịp về thăm nhà lần nào. Ngay trước khi ra đảo, chú ấy cùng đoàn có một lần hành quân đi qua ga Chợ Thượng gần nhà nhưng cũng không kịp ghé thăm. Tội lắm, mỗi lần nhớ đến em, chúng tôi chỉ biết thắp hương bái vọng mà như đứt ra từng khúc ruột".
Ông Luật còn bảo, mấy năm gần đây, đơn vị cũ của liệt sĩ Dương có gửi thư mời gia đình vào thăm tượng đài liệt sĩ Trường Sa tại tỉnh Khánh Hòa, nhưng do hoàn cảnh gia đình khó khăn, phần vì đường xa nên chưa có dịp đi. "Năm 2009, khi có thông tin trục vớt được tàu và một số bộ hài cốt tại nơi tàu chìm ngày trước, đơn vị có về lấy mẫu xét nghiệm, gia đình đã hy vọng sẽ tìm được hài cốt chú ấy. Thế mà không phải" - ông Luật buồn rầu nhớ lại.
Ông Phạm Văn Luật cầm tập hồ sơ, giấy tờ của em trai mình khi kể về quãng đời hy sinh của liệt sĩ Phạm Văn Dương.
Trong số 64 chiến sĩ đã hy sinh ngày 14/3/1988, Nghệ An có 10 người con đã ngã xuống để bảo vệ Tổ quốc: 1- Trần Văn Minh, quê Đại Tân, Quỳnh Long, Quỳnh Lưu, Nghệ An. 2- Nguyễn Tất Nam, quê Thường Sơn, Đô Lương, Nghệ An. 3- Đậu Xuân Tư, quê Nghi Yên, Nghi Lộc, Nghệ An. 5- Phan Huy Sơn, quê Diễn Nguyên, Diễn Châu, Nghệ An. 7- Lê Bá Giang, quê Hưng Dũng, thành phố Vinh, Nghệ An. 8- Phạm Văn Dương, quê Nam Kim, Nam Đàn, Nghệ An. 9 - Hồ Văn Nuôi, quê Nghi Tiến, Nghi Lộc, Nghệ An. 10 - Vũ Đình Lương, quê Trung Thành, Yên Thành, Nghệ An.
Trong số những người con Xứ Nghệ hi sinh ngày đó, chỉ duy nhất liệt sĩ Phan Huy Sơn là đã có gia đình. Những ngày này, xứ Nghệ vẫn chìm trong mưa rét, chúng tôi tìm đến ngôi nhà nhỏ của gia đình anh tại xóm 2, xã Diễn Nguyên, huyện Diễn Châu. Trong căn nhà tối có người con trai lớn Phan Huy Hà năm nay đã 30 tuổi nhưng ngơ ngơ ngẩn ngẩn; cô con gái Phan Thu Trang nói "mẹ em (chị Trần Thị Ninh - vợ liệt sĩ Sơn) đi bỏ phân cho lúa chưa về".
Rồi Trang nhờ người đi gọi mẹ. Một lát sau, một người phụ nữ dáng liêu xiêu chân ống quần thấp cao, lấm bùn chạy về. Chị bảo: "Nhà có 4 sào ruộng khoán, không nhiều nhặn gì nên phải tranh thủ chăm bón lúa mới cho năng suất cao. Các chú chờ chị tý nha, nông dân nhà tôi khổ lắm...".
Bức thư của liệt sĩ Phan Huy Sơn gửi vợ trước ngày ra đảo làm nhiệm vụ. Chị Ninh xem đó là một kỷ vật, như người chồng đang ở bên mình trong suốt cuộc đời này...
Lật dở những hồ sơ về anh được gói cất cẩn thận, chị bảo, anh chị cùng tuổi, sau khi học xong cấp 3, cuối năm 1981 thì cưới nhau. Được 4 tháng thì anh lên đường nhập ngũ và được cử đi học y sĩ. Năm 1984 đứa con trai đầu lòng ra đời nhưng lại bị thiểu năng trí tuệ khiến anh chị như đứt từng khúc ruột. Sau khi học xong, anh được điều ra công tác tại đảo Song Tử Tây (quần đảo Trường Sa). Được 2 năm thì đơn vị cho về phép 4 tháng. Thế nhưng khi còn 15 ngày nữa mới hết phép thì đơn vị điện ra bảo phải vào gấp để đi tăng cường cho đảo.
Chị Trần Thị Ninh bên tấm bằng Tổ quốc ghi công của chồng mình.
Thế là anh lại tạm biệt vợ con lên đường, những ngày anh về phép, cháu Trang được hoài thai. "Anh đi ngày 16, đến 27 tháng Giêng thì hy sinh. Khi nghe tin qua đài thông báo anh mất tích mà trời đất như sụp xuống, tôi cũng chẳng muốn sống nữa, nhưng cứ nghĩ đến đứa con tàn tật và đứa thứ 2 còn trong bụng chưa biết mặt bố mà phải gắng gượng" - chị Ninh nói đoạn rồi bật khóc.
Trong số 8 liệt sĩ người Nghệ An hy sinh tại đảo Gạc Ma, còn 6 người vẫn chưa tìm thấy hài cốt. Có 2 liệt sĩ đã được tìm thấy và được đưa về an táng tại đất mẹ vào năm 2009, sau 21 năm nằm dưới lòng biển khơi.
Trong căn nhà tình nghĩa được Liên doanh dầu khí Vietsovpetro xây tặng năm 2010, ông Đậu Xuân Thuốt và bà Nguyễn Thị Nhơn - bố mẹ của liệt sĩ Đậu Xuân Tư (xã Nghi Yên, Nghi Lộc), chỉ loanh quanh trong nhà chứ không đi được đâu. Hai ông bà đã qua tuổi 80, yếu hẳn và trí nhớ có phần giảm sút. Riêng mẹ Nhơn, kể từ ngày anh Tư hy sinh, mẹ khóc hết nước mắt rồi đôi mắt bị mờ hẳn không còn nhìn thấy gì.
Kể từ khi anh Đậu Xuân Tư hy sinh, đôi mắt mẹ Nhơn vì khóc thương con quá nhiều nay đã mờ hẳn.
Gia đình ông bà sinh được 5 người con và nuôi thêm một người cháu mồ côi Đậu Xuân Chân, là con anh ruột của ông Thuốt. Anh Chân cũng đã hy sinh tại chiến trường miền Nam năm 1965. Nói về người con trai thứ 3 Đậu Xuân Tư, ông Thuốt bồi hồi nhớ lại: "Nó nhập ngũ tháng 8/1985, Ngày nó hy sinh, tôi nghe phát thanh viên đọc tên con trên sóng phát thanh mà không tin là sự thật".
Sau 21 năm anh Tư hy sinh, năm 2009 ông bà nhận được tin đã tìm thấy hài cốt của anh, dù không còn nguyên vẹn nhưng đó cũng là niềm an ủi lớn đối với gia đình.
Cũng như gia đình Liệt sĩ Đậu Xuân Tư, một phần hài cốt của Liệt sĩ Hồ Văn Nuôi (xã Nghi Tiến, Nghi Lộc) cũng đã được tìm thấy và đưa về an táng trên đất mẹ, ngay tại nghĩa trang liệt sĩ xã Nghi Tiến. Cách đó không xa là ngôi nhà nhỏ tại xóm 10, của mẹ Lưu Thị Linh, nay đã 82 tuổi. Anh Nuôi là con thứ 3 trong số 7 người con của mẹ, nhưng lại là con trai đầu. Ngày đó, dân biển đói khổ lắm, mới 16 tuổi nhưng anh đã trở thành lao động chính trong nhà, giúp bố mẹ làm lụng nuôi em ăn học. Năm 1985, khi đủ 18 tuổi, anh Nuôi đã trốn mẹ đi tuyển nghĩa vụ quân sự. Mẹ can thì anh bảo mẹ yên tâm.
Mẹ Linh bảo, thằng Nuôi nó bảo đi một thời gian ngắn rồi về, nhưng nó đã mãi mãi ra đi rồi...
Đầu năm 1988, khi chỉ còn 3 tháng nữa là ra quân, anh Nuôi được lệnh tăng cường từ Quảng Ninh vào Khánh Hòa tham gia lực lượng vận tải xây dựng Trường Sa. Một ngày cuối tháng Giêng năm 1988, đi làm đồng về gia đình nhận được hung tin anh Nuôi hy sinh. Mẹ như chết lặng. Bố anh thì sốc nặng, phát bệnh rồi qua đời 3 năm sau đó. Còn lại một mình mẹ chèo chống nuôi đàn con thơ dại và mong ngóng người con trai yêu thương của mình trở về. Sau 21 năm, khi một phần hài cốt của anh được tìm thấy đưa về quê hương thì mẹ mới tin rằng anh đã không còn.
Giờ đây, khi tuổi đã xế chiều, thỉnh thoảng mẹ vẫn đi bộ từ nhà ra nghĩa trang thăm con. Ngồi trước ngôi mộ mới xây còn in màu vôi mới, thắp nén hương thơm lên mộ con, mẹ đã khóc. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt khắc khổ đã in hằn bao nếp thời gian. Mẹ bảo anh "dối" mẹ, anh nói chỉ đi 3 năm rồi lại về. Thế mà anh đi mãi...
Đầu năm 1988, trong chiến dịch giữ đảo, chống lại sự bành trướng của quân xâm lược Trung Quốc, các đơn vị vận tải hải quân được lệnh vận chuyển khí tài ra xây dựng đảo. Ngày 14/3/1988, tại 3 đảo đá ngầm Gạc Ma, Len Đao, Cô Lin thuộc cụm đảo Sinh Tồn, quần đảo Trường Sa, trong lúc các lực lượng công binh Hải quân quân đội nhân dân Việt Nam đang tiến hành tiếp cận xây dựng đảo thì đã bị các tàu chiến trang bị vũ khí hạng nặng của quân Trung Quốc bắn cháy và bắn chìm 3 tàu vận tải HQ604, HQ605 và HQ505. Cuộc chiến không cân sức đã khiến 64 chiến sĩ hải quân nước ta hy sinh và nhiều chiến sĩ khác bị thương. Trước họng súng của kẻ thù, các chiến sĩ hải quân đã anh dũng, kiên cường quyết tâm giữ được đảo Len Đao, Cô Lin. Còn đảo Gạc Ma từ đó đến nay đã bị Trung Quốc chiếm giữ.
Đông Nguyễn - Nguyễn Duy
Theo Dantri
Xã "giữ hộ" dân 20 triệu tiền hỗ trợ: Khốn khổ vì trót... tin xã! Để được nhận 30 triệu đồng tiền hỗ trợ của nhà nước, nhiều hộ dân nghèo ở xã Đức Lâm đã phải thế chấp đất đai, vay mượn tiền để xây nhà mới. Nhưng nhà xây xong đã lâu, nợ tháng nào cũng mất lãi mà xã vẫn không trả tiền! Gần đất xa trời vẫn nợ Suốt gần 4 năm qua, cụ...