Nghề xăm và ‘lời nguyền’ Long, Ly, Qui, Phượng
Bình thường, bộ tứ này rất được coi trọng nhưng với những người xăm hình các con vật này lại bị cho là… tốt tù. Vì thế khi xăm cho khách, anh Hải cũng thường tránh “ lời nguyền” đó bằng cách bỏ đi một nét vẽ để bức xăm không bao giờ được hoàn thiện.
Bị dí súng vào đầu
Hải xăm nổi tiếng trong giới xăm hình tại Hà Nội vì có khả năng vẽ bằng hai tay và từng xăm cho hầu hết các đại ca toàn miền Bắc. Quán của Hải xăm (biệt danh thường gọi) tại ngõ 22 Nguyễn Đức Cảnh – Trương Định (Hà Nội).
10 tuổi, Hải đã mê mẩn những hình xăm trên cơ thể người do gia đình bên nội có truyền thồng làm nghề này. Mặc dù còn bé nhưng anh đã biết so sánh và phân biệt các đường nét, họa tiết trên mỗi hình xăm. Mỗi lần nhìn thấy bố và các chú xăm cho khách là anh lại ngồi sát bên cạnh để chăm chú theo dõi.
Anh Hải đang xăm cho khách hàng
Nhưng phải đến tận năm 26 tuổi, anh mới quyết định theo nghề xăm và để thu hút khách hàng anh đã phải học vẽ bằng hai tay. Những khách hàng đầu tiên của anh phần lớn là bạn bè, có người thích hình xăm, có người không thích hình xăm nhưng vẫn đến ủng hộ. “Khi cửa hàng vắng khách thì việc lang thang những bến tàu, bến xe, đi đêm về hôm để kiếm khách là chuyện bình thường của những người làm công việc này” – Hải chia sẻ.
Anh cũng cho biết thêm dù mới chỉ có thâm niên gần 10 năm trong nghề nhưng hầu như toàn bộ giới giang hồ miền Bắc đều tìm đến anh để xăm hình hoặc đánh bóng lại hình xăm cũ. Nhớ lại những ngày đầu khởi nghiệp, anh đã phải một mình lặn lội vào tận Đà Nẵng, Sài Gòn để xăm cho khách là những tay giang hồ nổi tiếng. Nhưng khi vào đến nơi thì lại đúng lúc họ bị công an bắt. Thậm chí có lần các đại ca bên Trung Quốc cũng kêu anh sang xăm cho họ nhưng khi đến nơi thì họ lại đang bận… đánh nhau. Mất khách, không có đủ tiền để quay về Hà Nội anh lại phải lang thang kiếm những khách hàng tự do.
Có lần Hải được hai đội thanh niên khác nhau nhưng trên cùng một địa bàn gọi đến xăm hình. Khi xăm xong cho một đội, vội vàng chạy qua đội khác thì nhóm thanh niên này đã dí súng vào đầu anh tra hỏi vì sợ anh là mật thám.
Giải thích cho việc thường xuyên nhận lời xăm cho giới giang hồ anh Hải chia sẻ: “Thời điểm đó nhiều người nhìn hình xăm vẫn còn kì thị. Có mấy người bình thường dám xăm đâu. Tôi nhận lời các anh chị giang hồ thứ nhất là vì cuộc sống, tiếp theo là đam mê. Cũng cần một chút liều lĩnh nữa nhưng khi tiếp xúc với họ trong cuộc sống bình thường thì họ cũng lành thôi…”
Long, Ly, Qui, Phượng = Tốt tù
Chia sẻ về việc xã hội vẫn còn khắt khe với những người xăm hình thì anh Hải cũng chỉ biết thở dài rồi thốt lên rằng:” Đến ngôi sao thế giới còn xăm đầy mình nữa là…”. Nhưng anh cũng cho rằng việc mọi người thành kiến với những hình xăm cũng rất khó trách khỏi bởi họ nhìn mấy “ông” ra tù hay tướng cướp đều xăm trổ đầy mình nên cũng dễ bị ác cảm.
Những hình xăm Long, Li, Qui, Phượng thường bị cho là tốt tù
Chính vì thế trong khi người ta coi Chim Phượng là biểu tượng của sự bất tử, Rồng là quyền lực, Hổ là sức mạnh thì ở Việt Nam những người xăm hình các con vật này lại bị cho là… tốt tù. Dù biết đó là định kiến sai nhưng khi xăm cho khách, anh Hải cũng thường tránh “lời nguyền” đó bằng cách bỏ đi một nét vẽ để bức xăm không bao giờ được hoàn thiện.
Theo anh Hải thì có nhiều người bị nghiện xăm. Họ xăm đến 80% cơ thể chỉ trừ mặt và các gan bàn chân, bàn tay. Anh cho rằng có thể họ thích cảm giác tê tê, đau đớn khi xăm. Và với kinh nghiệm của anh thì để hoàn thành một hình xăm thường mất từ 2 đến 30 tiếng tùy thuộc vào độ lớn nhỏ của bức vẽ.
Khách hàng giận vợ đòi xăm kín mặt
Mấy năm trở lại đây, đối tượng khách hàng đến quán anh Hải cán bộ cũng có, nghệ sỹ cũng có mà chị em phụ nữ cũng nhiều. Thường thì là do họ bị những hình xăm mê hoặc nhưng cũng có nhiều trường hợp muốn xăm để che đi những vết sẹo, vết nám hoặc ghẻ lở hắc lào.
Video đang HOT
Khách hàng là nữ giới thường chọn những hình xăm nhỏ và mềm mại
Nhận lời làm cho khách giang hồ vì vấn đề “cơm áo gạo tiền” nhưng anh Hải lại kiên quyết từ chối không làm cho những trường hợp như chỉ vì giận vợ mà đòi xăm kín mặt, hay đòi xăm hình mặt trăng lên trán cho giống Bao Thanh Thiên vì sở hữu làn da đen đen giống thần tượng… Theo anh Hải, những người làm việc đó trong lúc ngẫu hứng hoặc giận dữ, sau này sẽ dễ hối hận và rất có thể hận sang cả người đã xăm cho mình.
Khi đã quyết định gắn bó với công việc này cả cuộc đời , anh luôn phải tự nhắc nhở mình tỉnh táo vì chỉ cần sai một li cũng dễ gây thù chuốc oán. Với anh Hải thì việc xăm cho khách hàng nữ là có nhiều kỉ niệm buồn cười nhất: “Có lần tôi xăm cho nhóm 3 cô gái trẻ, họ đều xăm ở vùng ngực. Khi tôi bắt đầu làm cho từng cô, thì hai cô còn lại ngồi chăm chú theo dõi ngay bên cạnh. Nhưng họ không để ý hình tôi đang xăm mà chăm chú quan sát xem mắt tôi có đảo đung gì không, tay tôi có xoa hay nắn bóp gì không”.
“Họ cẩn thận cũng đúng thôi vì đàn ông khi nhìn thấy người khác giới ai chả thích, nhất là lại làm ở những vùng nhạy cảm như thế. Nhưng những cảm giác đó với người thợ xăm qua nhanh lắm vì khi đã tập trung vào những hình xăm, thì với họ không còn tình cảm nào khác ngoài tình yêu dành cho công việc của mình” – anh Hải khẳng định.
Sợ nhất là xăm cho người bị… HIV
Với anh Hải, sợ nhất vẫn là xăm cho những khách hàng bị HIV vì có ai đến xăm mà lại tự khai mình bị bệnh đâu. Phần lớn những người làm nghề này đều phải tự nhận biết. Anh Hải bảo khi xăm, chỉ cần thấy da hơi có màu ngà ngà là phải đeo luôn hai găng tay vào. Bởi trong quá trình xăm chuyện rỉ máu là không thể tránh khỏi.
Anh Hải trong lần sang Trung Quốc để xăm cho các… đại ca
Anh cũng chia sẻ rằng thợ xăm ngày xưa thường hay thử kim lên bàn tay xem có ăn mực không rồi mới làm cho khách nên cũng có trường hợp không tránh được việc bị lây truyền bệnh. Phải phục vụ nhiều đối tượng như vậy nhưng anh Hải cũng khẳng định những ai đã quyết tâm theo nghề xăm thì cũng đều phải đặt chữ Tâm lên hàng đầu.
Thứ nhất là vì miếng cơm manh áo nên cần giữ uy tín. Thứ hai là dễ bị quả báo nên không có chuyện thợ xăm dùng đồ cũ của khách hàng trước cho khách hàng sau. Kể cả việc gần đây nhiều người ta hay nhắc đến chuyện mực xăm giả tràn lan thì anh Hải cũng cho rằng chỉ những người nào muốn kiếm ít tiền rồi bỏ nghề mới làm thế. Vì nếu dùng mực giả thì dù bức tranh vẽ có đẹp đến mấy thì cũng bị nhòe đi nhìn rất xấu.
Mong có giải thi đấu quốc gia cho nghề xăm
Anh Hải cho rằng hiện nay công việc xăm hình vẫn chưa được coi là một nghề trong xã hội Việt Nam dù công việc của những người thợ xăm cũng chẳng khác gì người họa sỹ. Thậm chí việc vẽ lên da thịt con người còn khó hơn gấp nghìn lần những bản thảo trên giấy. Chính vì thế mà anh luôn mong muốn một ngày nào đó sẽ có những hội “xăm” và những lớp truyền nghề đàng hoàng cho các thế hệ sau. Đặc biệt hơn là sẽ có những cuộc thi đấu để những người thợ có cơ hội học hỏi và nâng cao tay nghề. Anh Hải vẫn thường xuyên theo dõi báo đài và những cuộc thi xăm trên thế giới và mong một ngày nào đó có thể được tham dự và vinh danh.
Theo Bee
Cuộc đời hoàn lương của một "anh cả" khu ổ chuột
Lớn lên trong một hoàn cảnh đặc biệt, bố mẹ mất từ khi cậu mới lên 2 tuổi vì một tai nạn giao thông, Điền sống trong sự đùm bọc của mọi người xung quanh nhưng trong một xã hội phức tạp như tại khu chợ cậu sinh sống, Điền dần trở thành "anh cả" với một lượng đàn em khá hùng hậu. Cuộc đời Điền đã trải qua những "chuyến đi dài" để rồi sau đó kết thúc bằng một cuộc hoàn lương hoàn hảo.
"Đại ca" khu ổ chuột
Bố mẹ Điền đều cùng quê ở mảnh đất Quảng Bình chỉ có nắng và gió, vì kế sinh nhai nên sau khi cưới, hai vợ chồng cùng nhau di cư ra mảnh đất thành Vinh để làm ăn từ năm 1987, họ dựng một căn nhà ổ chuột ngay tại chợ Vinh và sống bằng nghề đạp xích lô, nhưng số phận đã cướp đi sự sống của họ.
Khi đang áp tải một chuyến hàng thì họ bị ôtô tông chết, để lại một đứa con trai mới lên hai bơ vơ không nơi nương tựa. Từ đó đứa bé được sống trong sự nuôi nấng, chăm sóc của mọi người xung quanh khu ổ chuột.
Họ cũng là những người lao động chân tay như đạp xích lô, bốc dỡ hàng nên cuộc sống cũng rất khó khăn, họ chỉ có thể chia nhau mỗi nhà nuôi ăn cậu bé tội nghiệp một bữa trong tuần. Nhưng cũng chỉ cần có thế, cậu bé vẫn lớn lên khỏe mạnh.
Lên 6 tuổi, Điền đã có thể tự tìm cái ăn để nuôi sống mình qua ngày nên cậu không cần đến sự giúp đỡ của những người hàng xóm tốt bụng nữa, cậu làm đủ mọi việc quanh khu chợ, miễn là có cái ăn và việc đó nằm trong tầm tay của cậu.
Được sự giúp đỡ của bố vợ nên giờ đây hai vợ chồng Điền đã có một tiệm may khá lớn trong thành phố. (Ảnh minh họa)
Nhưng việc kiếm được miếng ăn đủ no trong thời buổi đất chật người đông, người khôn của khó đâu phải dễ, không phải là một cậu bé lên 6 như cậu mà đến người lớn làm việc để tự nuôi bản thân cũng là khó rồi. Sống trong đói khát ở một môi trường chợ búa đã tôi luyện cho Điền trở nên lọc lõi, khôn ngoan để có thể duy trì sự sống cho mình.
Đến 12 tuổi, trong khi trẻ em cơ nhỡ đi dạt về đây kiếm ăn khá nhiều, tất cả đều là "lính mới" trong khi Điền nhẵn mặt ở khu vực này, nghiễm nhiên Điền trở thành lão làng trong đám trẻ kiếm ăn tại đây. Lúc này, người ta không thuê cậu làm những công việc nhẹ nhàng như trước nữa mà thay vào đó là những công việc nặng nhọc như bốc vác, vận chuyển hàng,...
Cuộc sống khó khăn, công việc không nhiều nên Điền đã tập hợp mấy đứa trẻ trong khu chợ cùng nhau hợp tác làm ăn, sáng kiến đó của Điền được bọn trẻ đồng ý và Điền được giao quản lý chung, từ đó bọn trẻ gọi Điền là "anh cả".
Tập hợp được sức mạnh liên quân, công việc làm ăn của nhóm trở nên dễ dàng hơn nhiều, bọn trẻ nhận được nhiều công việc béo bở hơn, những công việc mà trước đây người ta chỉ thuê người lớn có sức lực để làm thì nay với gần 20 người trong nhóm, những công việc đó trở nên khá dễ dàng.
Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như chúng nghĩ, khi bọn trẻ bắt đầu có cái ăn đủ no để cho chúng lao động trong ngày thì các thế lực khác bắt đầu kéo đến, những thế lực này đều là những nhóm trẻ lang thang như chúng từ các khu vực lân cận đến để giành giật những công việc chúng đang làm.
Quá bức xúc vì bị chiếm mất chỗ làm ăn, lại chứng kiến cảnh mấy đứa em cả ngày chưa có miếng gì vào bụng, Điền quyết định cùng bọn trẻ đến dạy cho đối thủ một bài học để lấy lại những gì đã từng thuộc về chúng.
Vì quân số đông hơn nên cuộc "hỗn chiến" kết thúc với sự áp đảo ngiêng về quân của Điền và bọn trẻ bên kia bỏ chạy toán loạn. Tối hôm đó Điền nằm nghĩ về hành động của mình lúc chiều, không biết cậu đã nghĩ những gì mà sáng hôm sau cậu nhờ mấy đứa em đi tìm bọn trẻ kia đến và chia cho bọn trẻ đó một nữa phần đất làm ăn.
Với hành động này của Điền, bọn trẻ kia không dám nhận nhưng xin Điền được gia nhập nhóm với sự nể phục "anh cả" được nâng lên một bậc. Từ đây, nhóm đã trở nên dồi dào nhân lực với quân số lên đến 36 người.
Ít năm sau, khi bọn trẻ ngày xưa đã bắt đầu trưởng thành, công việc bốc vác, vận chuyển như chúng đã dần thay thế bằng máy móc. Với sức lực và nhân lực có thừa, nhóm của Điền được các nhà hàng, khách sạn, quán bar thuê làm bảo vệ.
Dưới sự dẫn dắt của anh cả Điền, nhóm dần dần đã chuyển hẳn sang làm bảo kê và trở thành nhóm bảo kê lớn nhất tại khu vực này, chuyên đi xử lý các vụ gây hấn, đánh nhau, làm loạn tại các nhà hàng thuê nhóm bảo kê.
Cứ có vụ nào như thế là nhóm của Điền nhảy vào can thiệp, còn bình thường cả nhóm vẫn chia nhau đi làm bảo vệ khắp khu vực mà không làm hại đến ai cả nên nhóm cũng không có xích mích gì lớn với các nhóm khác bên ngoài.
Cuộc sống bây giờ đã sung túc hơn nhưng con người Điền vẫn không có gì thay đổi, vẫn điều hành nhóm một cách có tổ chức, quan tâm chăm sóc đến từng hoàn cảnh của các anh em.
Tuy hoạt động dưới hình thức như những băng nhóm xã hội đen chuyên đi bảo kê nhưng Điền và các anh em sống rất biết điều, có trên có dưới nên rất được lòng những người xung quanh, những vụ nào đáng ra tay xử lý là nhóm dằn mặt đến nơi đến chốn nhưng làm việc bao nhiêu năm Điền không bao giờ cho phép đàn em triệt đường sống ai bao giờ, chỉ xử lý đủ để họ biết điều hơn là đủ và luôn cho một con đường lùi.
Ngoài những công việc được thuê thì Điền vẫn ra tay giúp đỡ những người khác mà không lấy của họ một xu nên Điền và đàn em luôn được những băng nhóm khác và người dân nể phục.
Anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân
Nhưng anh hùng rồi cũng phải dừng bước trước mỹ nhân. Hương - cô gái xinh đẹp con một đại gia xăng dầu thường xuyên lui tới các nhà hàng nơi Điền làm việc. Chứng kiến các hành động nghĩa hiệp của Điền hằng ngày, lại có một ngoại hình rất nam tính nên Hương đã đem lòng yêu Điền.
Lúc đầu Điền không hề biết gì nhưng sau một thời gian quen biết, Điền cũng nhận ra tình cảm của Hương dành cho mình. Trước vẻ đẹp và tính tình hiền hậu của Hương, Điền không có lý do gì để không đón nhận tình cảm đó cả.
Yêu nhau được gần 1 năm thì Hương quyết định đưa Điền về giới thiệu với gia đình, với hoàn cảnh và công việc đang làm thì không khó để bố Hương điều tra ra được Điền là ai, và tất nhiên là tình yêu của hai người bị gia đình Hương ngăn cấm một cách quyết liệt. Nghĩ mình bị bố mẹ Hương xem thường và không xứng đáng với Hương nên nhiều lần Điền dứt áo ra đi nhưng tình yêu của Hương đã níu Điền lại.
Tình yêu với Hương quá lớn, nhiều đêm thao thức Điền nghĩ cách để kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ Hương không xem thường và đồng ý cho hai đứa đến với nhau. Nghĩ là làm, Điền bắt đầu liên hệ với các "đại lý" phân phối thuốc lắc và ma túy để bán lẻ cho khách trong các nhà hàng, khách sạn.
Điều đặc biệt trong phi vụ này là Điền không cho một người nào trong nhóm biết mà độc lập làm một mình để khỏi liên lụy đến các anh em và tất nhiên Hương cũng không hề biết gì.
Đi bán lẻ một thời gian thấy không biết làm đến bao giờ mới sánh được với gia đình nhà Hương, Điền quyết đình làm liều một phen khi đã liên hệ được nguồn hàng từ Lào. Nghĩ rằng đi vài chuyến như thế thì Điền có thể nghiễm nhiên đến xin gia đình Hương được tự do đi lại.
Sau chuyến đầu tiên thành công mỹ mãn và Điền có một món lãi khá lớn, Điền cũng không quên cho anh em mỗi người một ít để lo công việc cá nhân, mấy đứa em cũng phân vân về số tiền đó anh cả lấy từ đâu nhưng không đứa nào dám hỏi.
Sang tháng sau đó, Điền quyết định đi thêm một chuyến nữa nhưng khi đang vận chuyển hàng về thì Điền bị công an bắt ngay tại cửa khẩu, mọi hy vọng, mọi ước mơ xem như đã chấm dứt với Điền.
Khi biết tin Điền bị bắt, mọi người rất bất ngờ và không hiểu vì sao anh cả lại dại dột dính và "hàng trắng". Riêng Hương thì còn sụp đổ hơn khi đoán biết được vì tình yêu với cô mà Điền hành động như thế. Mang cái án lên đến 12 năm tù giam, Điền đã suy sụp nhiều những ngày trong trại, Hương và các anh em vẫn thường xuyên vào thăm Điền, mọi người hiểu được nỗi khổ tâm của Điền nên đã động viên Điền rất nhiều.
Còn Hương, cô nghĩ mình đang nợ Điền một món nợ đời nên đã thuyết phục Điền cố gắng cải tạo để sớm được ân xá, ra tù Hương sẽ cố gắng xin bố mẹ cho hai đứa được đến với nhau.
Cuộc hoàn lương của "anh cả"
Tuy được mọi người động viên và khích lệ lớn nhưng Điền không thể bắt Hương bỏ dở tuổi thanh xuân để chờ mình trong vô vọng như thế, Điền đã bảo Hương về tìm một người đàn ông khác xứng đáng hơn mình và bảo Hương đừng vào thăm nữa để anh khỏi bị dằn vì vặt khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Hương.
Nói là làm, thời gian sau đó mặc cho Hương vào thăm Điền vẫn không chịu gặp mặt nhưng với sự kiên trì và tình yêu của mình, Hương đã thuyết phục được Điền cố gắng cải tạo.
Với tình yêu quá lớn và sự quan tâm của Hương và các anh em luôn chờ ngày anh ra trại nên Điền đã cố gắng cải tạo rất nhiều, Điền đã có niềm tin hơn vào cuộc sống, vào một ngày được tự do. Tuy ở trong tù nhưng các anh em và Hương luôn báo cáo cho anh các công việc, cuộc sống hiện tại của mình.
Các anh em ở ngoài giờ đã không làm bảo kê nữa mà chỉ đơn thuần làm bảo vệ, giữ xe cho các công ty, nhà hàng nên họ có thể tự nuôi sống bản thân nhờ vào đồng lương ít ỏi đó, có một số thì đi học thêm một số nghề khác như thợ mộc, thợ hàn,...
Biết được cuộc sống của mọi người tốt như vậy Điền cũng mừng lắm, không có anh bên cạnh nhưng các em đã bản lĩnh hơn trong cuộc sống, không vì một phút túng quẫn mà dại dột sa vào vòng lao lý như mình.
Cải tạo được 9 năm thì Điền được đặc xá vào ngày 2/9 hằng năm, ngày ra tù, Hương và các anh em đã đến đông đủ trước cổng trại để đón Điền, quá xúc động và Điền đã khóc, anh khóc như một đứa trẻ bị bố mẹ cấm cửa nhiều ngày.
Mọi người cũng không thể không khóc khi lần đầu thấy anh cả mình rơi lệ, trong vòng tay của mọi người, Điền đã hứa sẽ làm lại tất cả và chăm sóc Hương suốt cuộc đời còn lại. Thời gian trong trại Điền cũng đã học được nghề may mặc, anh dự định sắp tới sẽ đi học thêm để nâng cao tay nghề và về mở một của hàng may mặc, mọi người vui vì dự định đó của anh cả.
Về nhà Hương trong sự e dè và hơi chút lo sợ nhưng trong thời gian Điền ở trại, Hương đã thuyết phục bố mẹ và kể cho bố mẹ nghe rất nhiều về Điền. Bố mẹ Hương đã có cái nhìn rất khác về Điền và đồng ý cho Hương và Điền kết duyên với nhau.
Được sự giúp đỡ của bố vợ nên giờ đây hai vợ chồng đã có một tiệm may khá lớn trong thành phố, hai vợ chồng đã có của ăn của để và đã xây được một căn nhà 3 tầng, giờ đây tình yêu của họ còn được gắn kết hơn nữa bằng một cu cậu mới 2 tuổi và họ đang sống rất hạnh phúc.
Theo Phunutoday
Giết người để khẳng định vị thế giang hồ Từ một gã đại ca tỉnh lẻ, y vô cớ cùng đàn em xuống tay hạ sát người vô tội chỉ để khẳng định vị thế giang hồ. Rất nhiều các để thể hiện chất giang hồ (Hình minh họa) Trong cuộc truy bắt tội phạm truy nã, có nhiều trường hợp trốn tránh pháp luật từ vài ngày, vài tháng cho đến...