Nghề trai bao ở Nhật Bản
Nửa đêm, hàng chục thanh niên cao gầy, ăn mặc chải chuốt vây quanh một phụ nữ vừa gọi rượu sâm panh và tán tụng cô như thể người quan trọng nhất thế giới trong quán bar Shangrila ở khu đèn đỏ nổi tiếng Tokyo.
Tiếp viên nam trong quán Shangrila. Ảnh: SCMP
Những tiếng chúc tụng vây quanh khiến người phụ nữ trẻ cảm giác mình là công chúa, được hàng tá hoàng tử tán dương dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Thực tế, cô phải chi khoảng 350 USD cho màn tán tụng này, theo SMCP.
Shangrila là một quán rượu trai bao ở Kabukicho, khu đèn đỏ nổi tiếng thủ đô Tokyo, nơi nam thanh niên kiếm sống bằng nghề mua vui cho khách hàng nữ. 15 năm trước, chủ của Shangrila nghĩ ra “chầu rượu sâm panh” và nay, nó trở thành tiêu chuẩn ở các quán rượu trai bao tại Nhật Bản.
Quán rượu trai bao phát triển trong những thập kỷ gần đây và trở nên phổ biến, được xã hội chấp nhận, bên cạnh “kaba kura” trong tiếng Nhật nghĩa là quán rượu có nữ tiếp viên phục vụ khách nam. Nhiều người quan niệm nam nữ làm nghề hầu rượu là sự tiếp nối của văn hóa geisha. Mặc dù các màn trình diễn của tiếp viên không tinh tế như geisha (“gei” nghĩa là nghệ thuật”), nhưng các màn múa hát và kỹ năng giao tiếp tinh tế là những điều kiện bắt buộc, cùng với ngoại hình bắt mắt.
Khách hàng có thể quan hệ tình dục với tiếp viên, thường là ngoài câu lạc bộ nhưng trong quán rượu, công việc chủ yếu của trai bao là vuốt ve cái tôi của khách hàng hơn là da thịt họ. Vai trò của tiếp viên là mua vui, khen ngợi và lắng nghe khách hàng nữ, đóng vai trò người bạn trai hoàn hảo mặc dù anh ta không phải người chi tiền mua đồ uống đắt đỏ.
Shangrila trong văn học được mô tả như một thiên đường phương Đông bí ẩn trên Trái Đất mà chủ câu lạc bộ muốn tạo ra một vùng đất tưởng tượng như thế, nơi nhưng nam thanh niên hấp dẫn và quyến rũ đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng nữ.
Gần như mọi nhu cầu
“Phụ nữ có thể trò chuyện với nhiều loại đàn ông ở đây, những người dành nhiều tiếng để chải chuốt mỗi ngày, khác với kiểu đàn ông họ gặp gỡ trong đời thường. Nhiều người thậm chí còn phẫu thuật thẩm mỹ”, Ryo Tachibana, một cựu trai bao nay làm quản lý kinh doanh cho Shangrila, cho biết.
“Về cơ bản, khách hàng bỏ tiền mua thời gian và công sức của trai bao. Họ phải cạnh tranh với nhau xem ai mua rượu đắt tiền hơn để được những chàng trai bảnh nhất phục vụ”.
Ngoài quán rượu treo ảnh xếp hạng những trai bao nổi tiếng theo đánh giá của khách hàng mỗi tháng. Những đêm tiệc tùng cuồng nhiệt nhất trong câu lạc bộ là tiệc sinh nhật, nhưng không tổ chức cho khách hàng mà cho nhân viên.
Miyu, 23 tuổi, tháng nào cũng tới Shangrila 7-8 lần. Ảnh: SCMP
Phụ nữ thường xuyên rút ví chi tiền mua tháp sâm panh hoặc rượu cognac tặng sinh nhật tiếp viên. Một chai rượu sâm panh hảo hạng giá khoảng 2.100 USD tại Shangrila, rượu cognac khoảng 8.600 USD, còn một chai rượu cao cấp giá gấp đôi thế.
“Một quý cô từng chi 34.700 USD mua tháp sâm panh tặng sinh nhật tôi”, Hiro Kousaki, 30 tuổi, hiện là tiếp viên nam xếp hạng thứ hai ở Shangrila, nhớ lại.
Hầu hết trai bao tỏ thái độ miễn cưỡng khi nói về thu nhập, chỉ có Kousaki thoải mái tiết lộ anh kiếm được 70.000 USD trong tháng sinh nhật mình.
Tuy nhiên, chi phí để duy trì ngoại hình hấp dẫn không rẻ. Kousaki tốn 900 USD mỗi tháng tiền làm tóc và mỹ phẩm, trong khi Ryohey Onizuka, 32 tuổi, ông chủ của Shangrila, tiêu tốn gần 9.000 USD một tháng cho ngoại hình, bao gồm cả quần áo.
Nghề trai bao cũng đòi hỏi sức khỏe và tâm lý vững vàng.
“Sẽ có vô số lần bạn uống say hoặc chướng bụng vì rượu nên phải vào toilet nôn hết ra. Nếu uống quá nhanh, bạn cũng sẽ gục sớm. Một đêm, thường chúng tôi phải uống khoảng 10 chai bia. Trong năm đầu tiên làm việc, tôi đã tăng 20 kg và phải đi giảm béo để giữ dáng”, Kousaki cho biết.
Bảng xếp hạng tiếp viên nam treo ngoài quán rượu. Ảnh: SCMP
Video đang HOT
Ngoài thường xuyên phải uống rượu, nhiều nam tiếp viên còn trở nên nghiện cờ bạc hoặc nghiện mua sắm, theo Tachibana, một quản lý có 24 năm kinh nghiệm cho biết. Tuy nhiên, sức hấp dẫn của nghề này rất lớn khiến nhiều người chấp nhận trở thành tiếp viên, cho dù tuổi nghề chỉ khoảng hơn chục năm. Có nhiều phụ nữ thường xuyên mua quà tặng đắt tiền tặng tiếp viên “ruột”, bao gồm cả xe hơi và nhà cửa.
Onizuka kể lại nữ khách hàng chi tiền mạnh tay nhất anh từng thấy là con gái một gia đình buôn bán bất động sản giàu có. Cô đã chi hơn 260.000 USD một đêm. Khách hàng tới đây thuộc nhiều tầng lớp, từ nữ doanh nhân cho đến bà nội trợ hay nữ nhân viên ăn lương tháng.
Góc tối
Khoảng 60% khách quen của Shangrila đều làm trong ngành công nghiệp tình dục khổng lồ của Nhật Bản. Tuy nhiên, tiếp viên trong quán không trò chuyện với họ về công việc vì những người phụ nữ này đến để tìm quên.
“Họ mệt mỏi tinh thần vì áp lực công việc”, Onizuka nói. Phụ nữ tới đây để xả hơi, mặc dù cách thể hiện của nhiều người có phần kỳ lạ.
“Khoảng 15 năm trước từng có một khách hàng vung tiền ở câu lạc bộ. Một đêm, cô ấy đưa tôi 2.600 USD để ăn chỗ mỳ xào cô ấy vừa nhổ ra dưới giày cao gót”, Tachibana nhớ lại. “Tôi đã ăn. Bây giờ tôi sẽ không làm thế nhưng lúc đó tôi còn trẻ và muốn kiếm tiền”.
“Làm trong ngành công nghiệp tình dục, cô ấy phải làm mọi điều khách hàng yêu cầu cả ngày nên cô ấy tới đây để xả hơi và dùng số tiền kiếm được ra lệnh cho ai đó làm điều cô ấy muốn”, Tachibana nói.
Một mặt tối khác của ngành công nghiệp này là những phụ nữ trẻ vô tình vung tay quá trán tại câu lạc bộ sẽ bị dụ dỗ bán thân xác trả nợ. Hồi đầu năm, một cô gái 20 tuổi bị ép làm gái điếm để trả nợ gần 7.000 USD trong lần đầu tiên đến một quán rượu trai bao ở Tokyo.
Những vụ tương tự xảy ra thường xuyên, theo Aki Segawa, luật sư tại Lighthouse, một tổ chức phi chính phủ chống buôn bán người ở Nhật Bản.
Tachibana cho rằng, ngành công nghiệp này bây giờ sạch sẽ hơn trước đây, khi mà nay có ít câu lạc bộ lừa đảo hơn, thời gian mở cửa cũng bị hạn chế, cảnh sát thường xuyên kiểm tra, xã hội đen cũng ít can thiệp hơn.
“Khi tôi mới vào nghề, hầu như các trai bao cao cấp đều xuất thân từ các băng nhóm đường phố hoặc các gia tộc yakuza”, Tachiba nói. “Bây giờ đã khác. Tiếp viên nam có xuất thân bình thường, nhiều người là sinh viên đại học đi làm thêm”.
Miyu, 23 tuổi, một cô gái ngoại hình hấp dẫn cho biết làm việc trong “ngành giải trí”. Cô bắt đầu tới các quán rượu trai bao từ năm 18 tuổi. Mỗi tháng, cô tới Shangrila khoảng 7 – 8 lần, mỗi lần tiêu khoảng 390 USD.
“Tôi có thể tạm quên đi công việc trong vài giờ ở đây và rồi lấy lại sức làm việc vào ngày hôm sau. Tiếp viên ở đây lắng nghe tôi nói, thẳng thắn khuyên nhủ tôi vì họ không thực sự quen biết tôi. Tóm lại, đây là một điểm cộng trong cuộc sống của tôi”, Miyu nói.
Onizuka (phải), chủ quán Shangrila và quản lý Tachibana. Ảnh: SCMP
Cô không hứng thú hẹn hò với nam tiếp viên như một số phụ nữ khác. Miyu “thích tiêu tiền ủng hộ những chàng trai cô yêu mến để họ không tụt khỏi bảng xếp hạng”.
“Mối quan hệ và vai trò ở đây rất rõ ràng. Tôi là người nắm quyền”, cô nói. Tuy nhiên, không phải khách hàng nào cũng nhận thức rõ trò chơi như Miyu.
“Chúng tôi thích vui vẻ với những khách hàng hiểu rõ chúng tôi chỉ làm tiếp viên”, Kousaki nói. “Nếu nhìn chúng tôi với tư cách cá nhân, họ sẽ bắt đầu muốn hẹn hò với chúng tôi ngoài câu lạc bộ và mọi thứ trở nên khó xử”.
Có điều, cho dù chi nhiều tiền thế nào, Kousaki thừa nhận trai bao không có khả năng hiện thực hóa ước mơ của bất kỳ phụ nữ nào.
“Tôi cho là chúng tôi không thực sự làm họ thỏa mãn, có chăng chỉ là khỏa lấp chỗ trống trong trái tim họ”.
Hồng Hạnh
Theo VNE
Nghề trai bao ở Hàn Quốc
Trong căn phòng lờ mờ sáng dưới tầng hầm ở Seoul, hàng chục thanh niên lực lưỡng, đầu tóc bóng mượt, ăn mặc chải chuốt đang xưng tên chờ khách.
Tiếp viên nam nhảy múa trước khách hàng nữ trong một quán rượu ở Seoul. Ảnh: BBC
Chen chúc trong không gian chật chội, từng người một đợi Lucy Williamson, nữ phóng viên BBC, lựa chọn. Ngoài hành lang, đồng nghiệp của họ đang đổ về, chuẩn bị cho đêm làm việc mới. Bây giờ là 2h sáng, Lucy và bạn là những khách hàng đầu tiên ở đây.
Nằm sâu dưới lòng đất khu thượng lưu Gangnam tại thủ đô Seoul, Hàn Quốc, những thanh niên làm việc tại Bar 123 là một phần của nghề đang thịnh hành tại quốc gia này: nghề trai bao.
Những quán bar thế này mở cửa thâu đêm, mời gọi khách nữ lựa chọn và trả tiền cho phục vụ nam. Một trong những nữ khách hàng mà Lucy gặp tại Bar 123 là Minkyoung, phụ trách bộ phận phục vụ bàn cho một khách sạn 5 sao. Cô cho biết thường tới những quán thế này một hoặc hai lần mỗi tháng.
Minkyoung rất xinh đẹp, mặc quần áo đắt tiền, không giống như người phải trả tiền để có đàn ông đi cùng. Minkyoung cho biết cô bị hấp dẫn bởi ở đây, cô được quan tâm hơn, được nhiều quyền lựa chọn hơn, cũng như được nhiều quyền kiểm soát hơn.
"Ở những quán rượu thông thường, đàn ông ngồi uống với tôi chỉ với mục đích là tình một đêm nhưng tôi không muốn thế, vì vậy tôi hay đến đây. Tôi thích bầu không khí vui vẻ ở đây", Minkyoung nói.
Những quán rượu này thuê tiếp viên nam để hầu rượu và mua vui cho phụ nữ. Nhiệm vụ của họ là rót rượu cho khách, trò chuyện, nhảy và hát karaoke cùng khách.
Quán rượu trai bao ở Seoul
Hành vi mua bán dâm bị cấm tại các quán bar thế này. Tuy nhiên, hầu hết trai bao ở đây ước tính khoảng một nửa nữ khách hàng muốn trả tiền để quan hệ tình dục với họ, tại chỗ hoặc ở chỗ khác.
James đã làm việc tại Bar 123 vài năm nay. Anh cho biết, tại Hàn Quốc, văn hóa không cho phép thương lượng giá cả mua bán dâm rõ ràng mà thay vào đó, giá tùy thuộc vào đánh giá của tiếp viên về khách hàng.
"Những chàng trai làm nghề này rất chuyên nghiệp, chúng tôi hiểu rõ mình đang làm gì", James nói.
"Sau khi trò chuyện vài tiếng với một phụ nữ, chúng tôi đã hiểu đại khái cô ấy làm nghề gì, kiếm được bao nhiêu tiền. Từ đó, chúng tôi phân tích tính cách người đó và ước lượng những thứ cô ấy sẵn sàng bỏ ra".
James và những trai bao khác cho biết có nhiều khách là người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Hàn Quốc, đi kèm với đó là tiền bạc và nhiều đặc quyền khó tin. Trong tuần đầu tiên đi làm, James từng gặp một khách yêu cầu anh ký hợp đồng cặp bồ với mình trong hai năm.
"Cô ấy nói 'hãy ký hợp đồng nào. Tôi có sẵn đây rồi. Bất kể anh muốn viết ra con số bao nhiêu, tôi đều bao hết'", James kể lại.
Lúc đó, James từ chối vì tưởng cô ta đùa, nhưng anh lập tức hối hận khi biết được một trai bao khác đã ký hợp đồng với người phụ nữ đó với giá 97.000 USD.
"Nếu bây giờ cô ấy đề nghị, tôi sẽ ký ngay lập tức", James nói.
Khởi nguồn dịch vụ
Trước khi quán rượu trai bao ra đời, Hàn Quốc chỉ thịnh hành một loại hình dịch vụ dành cho nam giới, đó là đàn ông được các nữ tiếp viên xinh đẹp hầu rượu.
Sau khi các nữ tiếp viên này hết giờ làm, họ cũng có nhu cầu xả hơi và Kim Dong-hee, một cựu trai bao, đã cho ra đời loại hình dịch vụ mới khi mở quán rượu thuê toàn nhân viên nam để phục vụ họ.
"Những gì các tiếp viên nữ muốn chúng tôi làm cho họ y hệt những gì họ bị ép phải làm để kiếm tiền khi phục vụ khách nam", Kim cho biết.
"Tôi nghĩ rằng nhiều người trong số họ rất đau khổ, cô đơn. Họ đơn giản chỉ muốn mua thời gian và thân xác chúng tôi".
Biển quảng cáo của một quán bar tại Hàn Quốc. Ảnh: Ameblo.jp
Khách nữ tới đây ngoài phụ nữ làm nghề tiếp rượu còn còn nhiều người thuộc các thành phần khác nhau trong xã hội. Nguyên nhân của hiện tượng này được cho là gắn liền với sự tăng trưởng kinh tế nhanh chóng của Hàn Quốc. Trong vòng 50 năm, từ một quốc gia bị tàn phá sau chiến tranh, Hàn Quốc trở thành một trong những nước phát triển nhất thế giới.
Jasper Kim, giám đốc Tập đoàn nghiên cứu Toàn cầu châu Á - Thái Bình Dương tại Seoul, nhận định nhiều giá trị văn hóa quan trọng đã biến mất trong quá trình này.
"Tôi cho là xã hội thay đổi chóng mặt đi cùng với tăng trưởng kinh tế nhanh chóng khiến người Hàn Quốc không biết nên đối phó thế nào. Chủ nghĩa tư bản lấn át những quy chuẩn xã hội cơ bản vài thập kỷ trước".
Miệt mài sau nhiều giờ làm việc ở công sở, ngày càng nhiều phụ nữ Hàn Quốc cảm thấy cô đơn, trong khi tiến bộ khoa học kỹ thuật làm con người ngày càng xa cách.
"Yếu tố nhân văn trong xã hội Hàn Quốc trước kia đã biến mất. Mọi người chỉ tập trung vào công nghệ, vào công việc mà không chú trọng tới các mối quan hệ giữa người với người nữa", Kim nói.
"Trên nhiều phương diện, xã hội Hàn Quốc ngày nay nhắc tôi nhớ tới xã hội Mỹ những năm 1960, nơi chứng kiến nhiều thay đổi lớn bởi hàng loạt phong trào".
Kim cho rằng nhiều phụ nữ tới quán trai bao không trả tiền để mua dâm mà để có bạn tâm sự. "Đàn ông yêu bằng mắt, họ thích sờ tận tay để cảm nhận, còn phụ nữ yêu bằng tai, họ thích trò chuyện và được lắng nghe. Đó là lý do tôi mở loại dịch vụ này, quán rượu tâm sự", Kim cho biết.
Quán của ông có quy định khác với những quán rượu trai bao kiểu cũ, đó là cấm sờ mó. Khách hàng và trai bao ngồi đối diện nhau, không vuốt ve tán tỉnh và chắc chắn là không phát sinh quan hệ tình dục.
Nội thất trong quán mang màu đỏ chủ đạo, quán chia thành nhiều bàn ngăn kín đáo, nơi phụ nữ trả hàng trăm, thậm chí hàng nghìn USD chỉ để uống rượu và trò chuyện với những anh chàng đẹp trai.
Kim Nayu, một khách quen của quán, đang ngồi ở bàn góc trong cùng. Cô cho biết ngày nào cũng đến gặp tiếp viên ruột và tâm sự về khó khăn trong công việc. Giá cho một lần tâm sự như thế từ 487 đến 650 USD.
"Tâm sự với bạn bè rẻ hơn nhiều", cô thừa nhận. "Nhưng họ không chú tâm lắng nghe, họ cũng bận rộn và chỉ muốn nhanh chóng chuyển đề tài nói về mình. Ở đây, người ta chú ý và lắng nghe tôi nói".
"Tôi tốn tiền nhưng đáng giá vì giải tỏa được cảm xúc. Người ta thường đi khám tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần nhưng tôi cho là cách này cũng tương tự mà lại nhẹ nhàng hơn".
Công việc của tiếp viên nam là rót rượu, nhảy và tâm sự với khách hàng nữ. Ảnh minh họa: Ellui
Sung-il, tiếp viên ruột của Nayu cho biết rất khó để tách bạch công việc và đời tư khi làm nghề này.
"Nếu bảo rằng tôi chưa từng bị cám dỗ để đi xa hơn với khách hàng là nói dối, vì chúng tôi đều là con người, là đàn ông. Tuy nhiên, chúng tôi có nguyên tắc của mình", Sung-il nói.
Một trong những khách hàng của anh thường kể nhiều về chồng và khi ba người gặp mặt, Sung-il và ông chồng thân nhau ngay lập tức.
"Chẳng ai ở đây giấu giếm khi làm nghề này, còn khách hàng cũng rất cởi mở", anh nói.
Sự cởi mở này đang đặt ra thách thức mới cho xã hội Hàn Quốc, khi mà ranh giới giữa trai bao và mại dâm nam chỉ khác nhau đôi chút, Lucy kết luận.
Hồng Hạnh
Theo VNE
Tình dục, ma túy và chết chóc ở phố đèn đỏ nước Anh Gái điếm hành nghề ở Holbeck, khu đèn đỏ tại thành phố Leeds nước Anh, hàng ngày vật lộn với cơn nghiện ma túy và những nguy hiểm rình rập mạng sống. Sammie Jo hành nghề ở Holbeck. Ảnh: BBC Loạt phóng sự mới trên kênh BBC Three thực hiện ở Holbeck, một quận phía nam thành phố Leeds, khu đèn đỏ nơi...