Nghe tiếng rên rỉ lúc nửa đêm của vợ sau cánh cửa nhà tắm, tôi mới tá hỏa về lý do mình phải “ăn chay” nửa năm nay
Tới nửa đêm, tôi thấy em bắt đầu cựa quậy rồi em lặng lẽ rời khỏi giường, mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc hộp gì đó rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Hạnh phúc hiện tại của chúng tôi là sự kết thành của tình yêu 5 năm bền chặt. Thậm chí trước khi yêu, chúng tôi cũng đã có một thời gian quen biết nhau khá dài nên tính cách, con người của nhau, cả hai gần như đã hiểu quá rõ. Nên khi quyết định đến với nhau, chúng tôi không có bất cứ một vướng bận gì.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi trong năm đầu tiên vô cùng êm đẹp. Em đúng là người vợ trong mơ. Việc gì em cũng giỏi nên em lo chu toàn mọi thứ. Bố mẹ tôi có được cô con dâu như em cũng nở mày nở mặt, liên tục dặn tôi phải đối xử tốt với em, không được làm em buồn. Tự bản thân tôi cũng ý thức rõ được điều đó từ khi tôi yêu em nên tôi luôn cô gắng làm tốt, phấn đấu hết mình để cuộc sống của em trọn vẹn hơn.
Vì còn nhiều dự định ấp ủ cho tương lai nên chúng tôi quyết định kế hoạch trong vòng hai năm đầu tiên. “Chuyện ấy” của vợ chồng thực sự vô cùng hòa hợp nên hạnh phúc tôi đang có, được gọi là sự viên mãn. Nhưng rồi…
- Hôm nay em mệt! Ngủ sớm đi!
Em dứt lời rồi quay lưng vào tường ngủ. Hụt hẫng, choáng váng là hai từ dùng để miêu tả cảm xúc trong tôi lúc này. Đây là lần đầu tiên em từ chối tôi, lại còn tỏ thái độ lạnh lùng với tôi như vậy. Con người cũng phải có lúc này lúc khác chứ, huống chi em cũng vất vả cả ngày mà. Tôi lẳng lặng ôm em ngủ. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho em vậy mà em chỉ buông một câu hờ hững “Em không ăn” rồi bước thẳng ra ngoài, chẳng thèm ngoái lại nhìn tôi. Tưởng em giận mình thời gian gần đây bận rộn, không để ý, chăm sóc em nên tôi đã cố gắng sắp xếp công việc, về nhà sớm, giúp em cơm nước. Vậy mà em vẫn không thay đổi thái độ với tôi. Em vẫn hoàn thành tốt mọi việc, chỉ trừ chuyện đó. Cứ leo lên giường là em chùm chăn đi ngủ, coi như không có chuyện gì xảy ra. Không khí gia đình tôi đang vui vẻ là thế bỗng dưng trùng hẳn xuống. Lý do mà em từ chối tôi lần nào cũng là mệt.
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, tôi đã chết đứng khi nghe thấy thứ âm thanh rên rỉ kì lạ phát ra từ trong đó. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nửa năm qua với tôi đúng là một cực hình. Thú thật, tôi vốn là một thằng đàn ông có nhu cầu tương đối cao, giờ phải “ăn chay” liên tục trong vòng nhiều tháng khiến tôi thực sự thấy bức bối, khó chịu. Lão bạn thân của tôi thấy tôi ủ rột, phong độ xuống sắc liền vỗ mạnh vào vai đầy động lực:
- Việc gì mà phải khổ thế. Nó không chiều mình thì mình đi nguồn khác. Tàu nhanh bây giờ thiếu gì, nhan nhản như rau ngoài chợ.
Tôi nghe xong chỉ mỉm cười. Tôi cũng biết điều đó chứ. Nhưng ngoài em ra, chẳng có bất cứ người con gái nào mang lại cảm xúc cho tôi cả. Hơn nữa, không thể vì chuyện em cho tôi “ăn chay” mà tôi phản bội em. Làm như vậy, khác nào tôi tự nhận mình là một thằng đàn ông thấp hèn. Nhưng cứ sống mãi trong tình trạng này, tôi thật sự chịu không nổi. Và rồi tôi quyết định làm chuyện đó.
Ban ngày, tôi đã nhờ người quan sát, em không có bất cứ biểu hiện lạ nào. Vậy là chỉ có ban đêm mà thôi. Tối đó, tôi giả mệt, lên giường ngủ trước em. Tới nửa đêm, tôi thấy em bắt đầu cựa quậy rồi em lặng lẽ rời khỏi giường, mở ngăn kéo tủ lấy ra chiếc hộp gì đó rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Ôm chặt em vào lòng, tôi tự trách mình đã quá vô tâm. (Ảnh minh họa)
Cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, tôi đã chết đứng khi nghe thấy thứ âm thanh rên rỉ kì lạ phát ra từ trong đó. Có lẽ nào, em đã…
Không kiềm chế được cơn tức giận, tôi xô mạnh cánh cửa phòng tắm. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn gục ngã. Em đang gục bên bồn cầu, mặt tái mét hết cả lại. Bên cạnh em, thuốc đang rơi vương vãi. Nhặt đơn thuốc lên, mặt tôi tái mét lại: Ung thư dạ dày…
Hóa ra đây chính là lý do mà tôi phải “ăn chay” nửa năm nay ư? Vậy mà tôi nào hay biết, thậm chí còn nghi oan cho em. Tôi vừa thương vừa giận em, tại sao em lại giấu tôi chuyện động trời thế này chứ. Ôm chặt em vào lòng, tôi tự trách mình đã quá vô tâm. Rồi tôi bắt đầu lo sợ cho tương lai, cho hạnh phúc của vợ chồng tôi. Nó sẽ đi về đâu nếu căn bệnh này không thể chữa khỏi. Nước mắt tôi lăn dài khi nghĩ đến ngày mai không tươi sáng.
Theo Một Thế Giới
Khoét lỗ trên cửa nhà tắm để theo dõi vợ để rồi tá hỏa khi thấy những gì cô ấy làm bên trong
Hôm đó như mọi khi, vợ tôi vào nhà tắm. Tôi đợi nàng vào xong đứng phía ngoài bắc ghế ghé mắt nhìn qua cái lỗ đã khoan để quan sát. Tôi thấy nàng ngồi xuống cái ghế thấp vẫn để trong nhà tắm, bắt đầu cởi quần áo.
Tôi hơn vợ 12 tuổi, có lẽ vì lấy vợ quá trẻ, lại xinh nên trong lòng tôi khi nào cũng sợ mất cô ấy. Nhất là khi mấy thằng bạn cứ nói bóng nói gió kiểu: "Vợ mày ngon lành thế thì coi chừng ra ngoài sẽ bị cướp đấy". Tôi nghe những lời đe dọa ấy thì sợ lắm, bình thường tôi vẫn để cho vợ tự do nhưng kể từ khi thấy bạn bè cảnh báo hơi nhiều, tôi khi nào cũng để mắt đến vợ.
Vợ tôi có dáng người nho nhỏ nhưng ba vòng đâu ra đấy. Nàng cứ chọn những chiếc váy ôm khoe triệt để vóc dáng. Từ hôm nghe thằng bạn làm cùng công ty cô ấy rỉ tai bảo rằng vợ tôi đi làm hay bị sếp vỗ mông thì tôi tức điên. Tôi đem hết loạt váy ôm của vợ ra cắt vụn hết. Vợ tôi ngồi khóc rưng rức. Tôi thấy thế mắng té tát vào mặt cô ấy: "Khóc cái gì mà khóc, cứ lúng liếng đưa tình với mấy thằng cha ở công ty rồi tôi cho cô biết mặt".
Bẵng đi một thời gian, tôi không thấy vợ tôi diện váy đẹp nữa, người cô ấy bắt đầu gầy rộc đi, lúc nào cũng ủ rũ, nói trước quên sau, cứ cầm cái điện thoại mặt ngẩn ngơ trông cứ như đang tương tư thằng cha nào đó. Tôi cứ nghĩ vợ bị bệnh, định đưa nàng đi khám nhưng nàng cứ gạt đi. Tôi có để ý thêm thì thấy rằng vợ tôi hay mang điện thoại vào nhà tắm và ngồi trong đó rất lâu. Hơn nữa, dạo này tôi cứ động vào người là vợ tôi gạt tay tôi ra, có hôm còn cáu gắt đạp tôi rơi xuống giường. Với những biểu hiện như vậy, tôi đoán chắc trăm phần trăm là vợ tôi đang có bồ.
Với những biểu hiện như vậy, tôi đoán chắc trăm phần trăm là vợ tôi đang có bồ. (Ảnh minh họa)
Bình thường, vợ tôi chỉ tắm khoảng 30 phút là ra nhưng bây giờ, có khi nàng ngồi cả tiếng đồng hồ trong đó. Thực ra nhà tôi có đến 2 cái nhà tắm thuộc dạng lớn nên tôi mà đập cửa đòi vào tắm kiểu gì nàng cũng bắt tôi chạy sang nhà tắm khác. Lúc đầu tôi không biết làm sao để biết được cái việc mà vợ tôi đang làm trong nhà tắm. Đến hôm cô ấy đi công tác mấy ngày, tôi mượn cái khoan về khoét nguyên một cái lỗ trên cửa để dễ bề theo dõi vợ. Tôi ngụy trang ở phía ngoài bằng một miếng lót cùng màu với cánh cửa thế nên nếu không để ý kỹ, sẽ không thể nào nhận ra.
Hôm đó như mọi khi, vợ tôi vào nhà tắm. Tôi đợi nàng vào xong đứng phía ngoài bắc ghế ghé mắt nhìn qua cái lỗ đã khoan để quan sát. Tôi thấy nàng ngồi xuống cái ghế thấp vẫn để trong nhà tắm, bắt đầu cởi quần áo. Nhưng rồi thay vì thoa sữa tắm lên người, nàng lại lôi ra một túi thuốc và bông băng. Tôi tá hỏa khi thấy một bên ngực của nàng bị băng bó trắng toát, dù cái lỗ chỉ bằng ngón chân cái nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra vết thương của vợ mình đang rỉ máu.
Tôi hoảng quá, chạy đi tìm cái chìa khóa phòng tắm rồi mở cửa bước vào trước sự ngạc nhiên tột độ của vợ. Tôi ngồi xuống, đỡ tay vợ ra khỏi vết thương rồi nước mắt chảy ròng ròng hỏi: "Em bị sao thế này? Sao cứ giấu mà không cho anh biết?".
Tôi ngồi xuống, đỡ tay vợ ra khỏi vết thương rồi nước mắt chảy ròng ròng hỏi: "Em bị sao thế này? Sao cứ giấu mà không cho anh biết?". (Ảnh minh họa)
Thì ra vợ tôi phát hiện mình bị u ở vú nên đã đi kiểm tra. Bác sỹ bảo cô ấy bị ung thư vú, phải phẫu thuật cắt bỏ khối u. Vợ tôi bảo với tôi rằng cô ấy phải đi công tác mấy hôm rồi tự làm phẫu thuật mà không nói với tôi một câu nào. Hèn gì thời gian này tôi thấy vợ tôi mệt mỏi đến vậy.
Tôi ôm lấy vợ khóc lên khóc xuống. Có lẽ vì bản thân tôi quá ích kỷ, khi nào cũng nghi ngờ, bắt bẻ vợ nên vợ tôi không tin tưởng tôi nữa. Tôi lấy bông băng thay cho vợ rồi bế cô ấy ra khỏi nhà tắm. Tôi khóc nhiều lắm, nhưng tôi cũng không quên nói với vợ rằng, giờ đây dù có còn bao nhiêu thời gian thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh để chiến đấu với cô ấy.
Theo Một Thế Giới
Chồng của tôi đang làm gì lúc nửa đêm thế này... Tôi ôm con đứng như chết trân trước cửa phòng ngủ. Tiếng cười nói, tiếng rên rỉ hòa lẫn nhau khiến tôi rụng rời chân tay. Hai người họ vui vẻ với nhau đến mức không biết mẹ con tôi đang đứng nhìn. Khi viết những dòng này tôi chẳng hiểu vì sao mình lại có thể bình tĩnh đến như vậy. Có...