Nghe tiếng động lạ phát ra từ phòng ngủ của vợ bầu với bạn thân, tôi ngó vào xem thì lặng cả người…
Họ lâu ngày gặp nhau nên tôi nhường hẳn một phòng riêng cho hai người tâm sự, đến khi tôi bưng đĩa hoa quả lên, ở ngoài cửa thì nghe thấy sự thật động trời.
Tôi và vợ kết hôn gần 1 năm. Vợ tôi là cô gái có nhan sắc và gia đình cũng điều kiện. Chúng tôi quen nhau qua mai mối. Tôi không phải mẫu đàn ông thích tìm hiểu quá khứ của người khác nhưng đến khi gặp vợ, họ cứ bàn ra tán vào rằng cô ấy “không được bình thường” về giới tính tôi vẫn không tin.
Lúc tiếp xúc, tôi thấy vợ tôi là một cô gái chuẩn đúng nghĩa. Tôi nhanh chóng siêu lòng vì tính cách của em. Chúng tôi cũng có đủ cung bậc cảm xúc từ cầm tay, ôm và hôn thậm chí cả “chuyện đó”. Thế nên dù ai đó nói gì về em tôi vẫn quyết định cưới.
Lấy nhau được nửa năm thì vợ tôi có bầu, tôi càng hãnh diện với quyết định đúng đắn đó của mình. Lần đó, khi vợ tôi mang bầu được 4 tháng, cô ấy nói có một người bạn thân cũ từ nước ngoài trở về muốn ở nhờ nhà tôi mấy hôm. Tôi đồng ý ngay.
Nhìn thấy vợ và bạn thân quấn nhau mà tôi như chết lặng…
Video đang HOT
Cô bạn này của vợ khá cá tính, tóc để tomboy, nếu không nhìn trực tiếp mà chỉ nhìn đằng sau, tôi đã nghĩ cô ấy là một chàng trai rồi. Cách sống, giao tiếp của cô ấy cũng rất mạnh mẽ. Vợ tôi và cô bạn quấn quýt với nhau cả ngày. Tôi chẳng may may nghi ngờ gì vì chỉ nghĩ họ là bạn thân lâu ngày không gặp.
Tối đó, tôi nhường phòng ngủ của mình cho vợ và cô bạn ấy, còn mình ra phòng khách. Buổi tối, tôi định mang đĩa hoa quả lên mời 2 người, khi vừa bước tới cửa phòng. Tôi nghe có tiếng lạ phát ra, nó khá nhạy cảm với một căn phòng mà chỉ có 2 người phụ nữ.
Tò mò, tôi ngó qua khe cửa nhìn vào trong, tôi như chết lặng thấy hai người họ đang hôn nhau và âu yếm nhau say đắm. Tôi đã phải rất bình tĩnh mới có thể giữ đĩa hoa quả không rơi khỏi tay.
Tôi liền đi xuống phòng khách, quá hoang mang về những gì vừa thấy. Vợ tôi còn đang mang bầu 4 tháng đứa con của tôi, tại sao cô ấy có thể làm cái việc đó ngay chính ngôi nhà tôi nghĩ là tổ ấm hạnh phúc của mình. Chẳng lẽ cô ấy là một cô gái lưỡng tính ư.
Hôm sau, vợ tôi và cô bạn kia vẫn tỏ ra hết sức bình thường, còn tôi, tôi đột nhiên cảm thấy kinh tởm vợ và cả cô bạn đó nhưng tôi không đủ can đảm để nói. Tôi phải làm sao bây giờ. Xin cho tôi lời khuyên với…
Theo Annhien/Phunutoday
Khi quá đớn đau, trái tim sẽ tự chai lỳ để bảo vệ chính mình...
Trái tim em nhỏ bé, nên chẳng muốn để những giận hờn, oán trách tồn tại trong em. Em tin, rồi một ngày nào đó, khi đã đi qua đủ những mất mát và tổn thương trong cuộc đời, em sẽ không còn nhiều trăn trở, sẽ thầm cảm ơn những ai đó đã bỏ em mà đi, để em học cách dũng cảm, học cách kiên cường và mạnh mẽ hơn. Thanh xuân của em, cảm ơn và tạm biệt.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay, một lần nữa, em lại biết anh phản bội em. Nhưng là lần đầu tiên, em tự nguyện tin rằng anh phản bội em là thật. Nói thế nào để diễn tả cảm xúc của em qua mỗi lần như thế được nhỉ. Ừ thì, lần đầu tiên là vào một ngày Hà Nội mưa phùn, em đóng cửa phòng, úp mặt vào gối và khóc nức nở, đau như ngàn mũi kim đâm vào trái tim non nớt của một cô gái đầu biết yêu. Rồi lần thứ hai, ừ thì cũng khóc, cũng xót xa, nhưng cái gì cũng vậy anh ạ, khi trải qua rồi thì chính bản thân mình sẽ tiếp nhận nó nhẹ nhàng hơn ở những lần sau và lần sau nữa. Rồi hôm nay, khi biết anh lại phản bội em một lần nữa, kỳ lạ thay, em chẳng khóc, cũng chẳng hờn, chẳng giận, chỉ thấy xót xa cho chính mình. Xót xa cho gần 3 năm có lẻ của chúng mình. Có lẽ ai cũng vậy, qua những lần đớn đau như thế trái tim nó tự biết cách chai lỳ để bảo vệ mình thôi anh. Lần này em biết, chúng mình đã chẳng còn cơ hội đi chung đường. Em chẳng để rơi một giọt nước mắt nào, em thấy mình dũng cảm thật đấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em yêu một người bằng tất cả tình yêu và lòng dũng cảm như thế. Thanh xuân của chúng mình đã chẳng trọn vẹn rồi anh nhỉ.
Em đã từng tự hào về anh, về một tình yêu mà em may mắn có được, về một tình yêu đã từng được mọi người trầm trồ ngưỡng mộ, một tình yêu mà chúng mình đã vượt qua những khoảng cách, khó khăn và giông bão ngoài kia.
Còn gì xót xa hơn khi vị trí của mình từng là tất cả với một người. Còn gì đau đớn hơn, khi vào một ngày mưa rả rích rơi, người nói người không còn yêu nữa. Ừ thì, trái tim em nhỏ bé, sao giữ người ở lại. Tình yêu cũng đủ sức làm người ta mệt mỏi quá anh à, đủ sức để bòn rút thanh xuân của một người con gái.
Anh là người đầu tiên cho em biết thế nào là tình yêu, thế nào là dám hy sinh tất cả chỉ để thương một người. Nhưng cũng là người đầu tiên, làm vụn vỡ tất cả tình yêu, niềm tin trong em.
Thời gian rồi cũng xoá mờ tất cả, chúng ta rồi cũng sẽ có những cuộc sống mới, nhưng ký ức, tàn tro, vụn vỡ của mối tình đầu có lẽ sẽ còn ám ảnh một góc trong em và những ngày giông tố tràn về sẽ lại làm em đau âm ỉ.
Anh à. Đàn ông thật kỳ lạ, ngày hôm nay họ còn có thể nồng nàn trao em một nụ hôn bằng tất cả sự nâng niu và dịu dàng, thì ngay ngày mai thôi, cũng có thể trước mặt em mà nói lời yêu thương với một người khác. Nên em hiểu, thế gian này, tình yêu không là vĩnh cửu, tình yêu cũng không có lỗi, chỉ là lòng người vì những sân si, dối trá mà bạc bẽo đổi thay, bạc bẽo quên một thuở cùng nắm chặt tay nhau đi qua bão giông của cuộc đời, bạc bẽo quên những câu thề son sắt thuỷ chung.
Anh sẽ khác, em rồi cũng khác, chỉ mong chúng ta sẽ thật bình yên giữa những tháng ngày sắp tới. Em cũng sẽ vì anh mà sống thật hạnh phúc. Trái tim em nhỏ bé, nên chẳng muốn để những giận hờn, oán trách tồn tại trong em. Em tin, rồi một ngày nào đó, khi đã đi qua đủ những mất mát và tổn thương trong cuộc đời, em sẽ không còn nhiều trăn trở, sẽ thầm cảm ơn những ai đó đã bỏ em mà đi, để em học cách dũng cảm, học cách kiên cường và mạnh mẽ hơn. Thanh xuân của em, cảm ơn và tạm biệt.
Theo Tinmo24
Ngay trong ngày cưới, mẹ chồng hỏi nàng dâu một câu khiến cả hội hôn sững sờ, dâu mới tái mét mặt Cả Ngân và Tuấn đều nhìn nhau tái mét mặt, Ngân chẳng bao giờ nghĩ bà Hoa lại có thể hỏi câu đó ngay trước bao nhiêu quan khách thế này. Ngân và Tuấn yêu nhau 4 năm mới đi đến kết hôn. Lâu la như vậy cũng bởi bà Hoa - mẹ Tuấn là một người phụ nữ mang nặng tư tưởng...