Nghe lời mẹ, em nỡ bỏ anh sao?
Mẹ em bị ung thư giai đoạn cuối, bà không muốn con gái của mình yêu một chàng trai nghèo ở tỉnh lẻ như anh… và vì nghe chữ Hiếu nên em đã nỡ bỏ mất chữ Tình, niềm hạnh phúc duy nhất của cuộc đời mình sao em?
Với anh với cuộc sống tình yêu đẹp là sự hiến dâng và đơm hoa kết trái.
Không biết tự lúc nào anh đã yêu em. Anh biết chúng ta mới quen nhau và anh chỉ nhớ rằng, rất lâu và nhiều lần đến nhà em nhưng em không tiếp anh và em cũng không tiếp bất kỳ một ai khác.
Anh biết em nghỉ học nên không muốn nói chuyện với ai và cũng không ra khỏi nhà. Anh biết em gần như chỉ giam mình trong bốn bức tường lạnh lẽo và anh biết, anh biết em đang bị trầm cảm, hoang tưởng hay stress nặng.
Anh biết em đang gặp một sự cố trong cuộc sống nhưng vì mới biết anh nên em không nói ra, biết anh đã đến nhà em và không được chào đón…. Anh đã uống rượu, hút thuốc, bỏ bê công việc và chỉ đi tìm hiểu mấy thứ bệnh kia làm thế nào đó để học và giúp được em. Anh nhớ rằng mình đã thề là sẽ giúp em vượt qua cuộc sống khó khăn này và cứ thế anh đã dành một tháng không làm phiền em, chỉ là để nghiên cứu về mấy căn bệnh đó và cách chữa trị của nó.
Sau một tháng em ở nhà và không đi làm, anh đã đến nhà em và thuyết phục cho anh vào nhà và nói chuyện cùng em. Đó là một ngày đầu tháng 7, anh không nhớ chính xác nữa, anh biết anh đã học được cách biết lắng nghe và tâm sự và ngày anh mỉm cười là cái ngày em đã quyết định đi Sapa chơi. Anh đã nhắn tin cho em nhiều và hướng tới em mọi lúc. Anh có nhắn tin cho em và câu nói là anh đã mường tượng những cảnh đẹp, những kỷ niệm đẹp…. và ngày em về anh vui và hạnh phúc khi được đi đón em. Cái ngày mà anh không thể quên được cái cảm giác lâng lâng ấy… Khi chờ đoàn tàu vào ga, anh cảm giác rất khó tả, vì đó là lần đầu tiên anh cảm thấy người như bay bổng… và anh biết, anh sẽ giúp được em vượt qua khó khăn này.
Và điều anh ước cũng đã đến, anh nhớ đó là ngày 19/07 khi mà anh chỉ nhắn tin hỏi thăm em và em đã đồng ý đi chơi với anh. Và ngày chúng mình đi chơi với nhau, em mặc chiếc váy kẻ trông thật xinh xắn. Và hôm đó, anh đã mời em đi ăn kem Ý nhưng rất tiếc là cửa hàng kem Ý đã đóng cửa, và chúng ta đã cùng nhau đi uống cà phê…
Chúng mình đã cùng nhau chia sẻ vui buồn suốt hai năm qua (Ảnh minh họa)
Anh biết anh đã rất buồn, uống nhiều rượu và không làm chủ được bản thân bởi vì anh muốn giúp em vượt qua khó khăn… khi đó anh chỉ ước em mau chóng trở lại cuộc sống ban đầu vì anh hiểu, em là người rất tham vọng. Anh biết đã hơn 2 năm đi học và dường như ngày nào anh cũng đi cùng về, và chỉ như thế thì ngày nào anh cũng mới có thể ngủ ngon được. Và không biết, em có đếm được bao nhiêu lần anh đã đưa em về nhà không?
Anh mong muốn chúng ta có một tình yêu đẹp, để rồi sau này sẽ có nhiều kỉ niệm và kể cho những đứa con của chúng mình nghe,
Ngày sinh nhật anh, em đã hẹn gặp anh, em còn nhớ nữa không? Đó là ngày hạnh phúc nhất đối với anh! Đêm đó hai đứa ngồi trên con đường tình yêu và với màn đêm, hồ nước, 2 ngọn nến… và em đã nhận lời yêu anh. Em biết không, anh không ngờ được rằng, mình sẽ có được tình yêu của em. Và anh đã tự hứa với lòng mình sẽ yêu em chân thành, luôn luôn ở bên em sẽ mãi mãi ở bên cạnh, chia sẻ và chở che cho em suốt cuộc đời còn lại…
Video đang HOT
Anh đến với em vào những lúc em gặp khó khăn, nhất định anh sẽ không bao giờ bỏ em đâu. Anh yêu và thương em, không phải thương hại mà là tình thương yêu lẫn lộn. Có lẽ tình yêu anh dành cho em như thế chưa đủ lớn phải không em?
Anh thật ân hận khi chưa cầu hôn em. Bởi vì anh chưa ổn định mọi việc. anh yêu em chưa bao giờ giả dối. Dự định của anh là gom góp ít tiền dù chỉ là để có vốn làm ăn cho hai ta sinh sống và ổn định dần dần…
Khi mẹ em ốm nặng anh rất thương bà. Vì điều anh ước không chỉ là con rể của bà, mà anh muốn là một người con của mẹ em, muốn đối xử với bà như người mẹ đẻ của mình vậy… nhưng thật bất hạnh khi mẹ đã phản đối mối quan hệ của chúng ta vì anh quá nghèo, công việc chưa ổn định và lại là chàng trai tỉnh lẻ… Và cũng chính lúc đó, gia đình em đã giới thiệu cho em một chàng trai hơn anh về tuổi tác, tiền của cũng như công việc. Anh biết rằng người ấy hơn anh về mọi mặt nhưng tình yêu của chúng ta dành cho nhau thì sao chứ? Chẳng nhẽ vì bị mẹ phản đối mà em nhắm mắt cam lòng đến với người em không yêu thương sao?
Anh đã bất ngờ khi em nghe lời mẹ và nói lời chia tay với anh. Em có biết được cảm giác của anh lúc đó không? Khi ấy anh rất vui vì mình không còn lấy phải một “người điên” đúng nghĩa, không lấy phải một cô gái hậu đậu như thế về làm vợ… nhưng rồi suy nghĩ ấy của tôi đã bị biến mất ngay lập tức. 5 ngày trôi qua, tôi không ăn nổi một cái gì vào bụng, sức cũng đã cạn và suốt ngày, suốt đêm tôi không thể chợp mắt và miệng thì luôn gọi: “Thảo ơi! Thảo ơi… Em đang ở đâu, anh nhớ em quá!”. Khi anh lang thang ngoài đường và bị xe máy đâm vào người, anh mới nhớ ra là mình đang rất cô đơn.
Anh biết nếu mình rời xa em, anh vẫn có thể lấy được một người vợ trẻ hơn em! Nhưng anh yêu em, yêu thật lòng và rất sấu sắc. Anh không hút thuốc nhưng đêm hôm ấy anh đã tìm đến thuốc lá… và mỗi khi phả ra làn khói trắng là lòng anh lại cay đắng, xót xa cho số phận của chúng ta…
Vì nghe lời mẹ mà em nỡ bỏ tình yêu của mình sao? (Ảnh minh họa)
Anh không muốn em cãi lại mẹ nhưng anh nghĩ, em cũng phải có lập trường của mình chứ? Chỉ vì mẹ chê anh mà em nỡ bỏ tình yêu của mình để rời xa anh sao? Hơn nữa, khi chọn cách chia tay anh thì mẹ em có đâu thoát khỏi bệnh ung thư quái ác? Nếu như em yêu tôi thì em có thể tìm mọi cách để nói với mẹ chuyện của chúng ta, chẳng nhẽ, em cam chịu nghe sự cấm đoán của mẹ và gia đình để bỏ anh lại một mình như thế này sao?
Em à! Anh biết em là người con có hiếu nhưng hạnh phúc là chuyện của cả đời người, làm sao chúng ta có thể quyết định tương lai hạnh phúc của mình trong phút chốc như vậy? Anh yêu em, hiểu em và không muốn mất em, người con gái anh yêu thương nhất. Vì thế, anh rất mong em suy nghĩ lại và quyết định cho hạnh phúc riêng tư của cuộc đời mình.
Anh rất ân hận khi mẹ em còn khỏe, anh đã không xin phép mẹ để cưới em, để rồi khi mẹ em bị bệnh nặng và nằm trên giường bệnh thì bà đã cấm đoán không cho chúng ta đi lại với nhau nữa… để rồi khi mẹ em mất, em đành lòng cự tuyệt với anh, không cho anh bất cứ một cơ hội nào để đến với em nữa!
Chúng ta xa nhau không phải vì cả hai không còn yêu nhau nữa, mà là vì mẹ em đã ngăn cách chúng ta đến với nhau, và chính em đã không vượt qua được rào cản đó.
Cuộc đời thật nghiệt ngã và đắng cay, tôi chợt nhận ra rằng, khi tôi đến với em bằng một tình yêu điên dại thì khi em bỏ tôi đi, tôi cũng như điên lên khi không còn em bên cạnh mình nữa….
Tình chỉ đẹp khi nó thực sự được đâm hoa kết trái. Hạnh phúc thực sự khi được yêu và cưới người mình yêu làm vợ. Nếu em yêu anh và hiểu anh thì anh mong em suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện về tình cảm hai đứa bấy lâu nay. Em là người duy nhất biết được bến đỗ hạnh phúc của mình là ai… và cuộc đời của em sẽ đi đâu, về đâu nếu em sẽ lấy phải một người em không yêu thật lòng?
Vĩ Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Vì em là phụ nữ
Vì em là phụ nữ nên có thể suy tư bất chợt, vui buồn đan xen... (Ảnh minh họa)
Em để em xa anh, cũng để cho mình được trở thành một người quan trọng của ai đó, cần em hơn, yêu em hơn.
Vì em là phụ nữ mà đàn ông hay gọi là phái yếu hay đặt tên cho em từ thuở mới yêu, nên em có quyền nũng nịu và mít ướt. Em có quyền dựa vào anh, đòi anh phải chở che và bảo vệ.
Vì em là phụ nữ chân yếu tay mềm nên thường so sánh thiệt hơn, tính toán và nhường anh việc khó, đàn ông mà ai lại để em phải làm việc nặng nhọc, cần cả trí óc lẫn tay chân lao động?
Vì em là phụ nữ nên em có tính cách lãng mạn hơn, em muốn được anh yêu nhẹ nhàng và chăm chút, ngay cả khi lấy nhau rồi anh vẫn cứ phải nhẹ nhàng hay tặng hoa hồng vào những dịp kỷ niệm.
Vì em là phụ nữ em có cái ích kỉ bản năng là ghen tuông hờn giận khi anh ngó nghiêng hay để rơi ánh nhìn sang phía khác. Vì em là em, phụ nữ hiếm khi bày tỏ thẳng thừng, muốn ăn thì lại khen món gì mà lạ, muốn sắm đồ thì kể về cô bạn sang, mặc đồ sành điệu, muốn tỏ ra yêu anh thì hay cằn nhằn, sửa gáy... đơn giản thôi, em muốn yêu và muốn anh thuộc về em mãi, nên mới chau chuốt cho anh, gọt dũa chút tính cách để anh như một thứ quý giá mà em luôn muốn giữ nó trong tay, làm nó sáng lên để tự hào với thiên hạ em đang rất mãn nguyện vì sở hữu những điều người ta ao ước và ganh tị.
Vì em là phụ nữ nên có thể suy tư bất chợt, vui buồn đan xen, em có thể khóc lóc trước anh, trước mọi người. Lúc đó anh rất ngượng và bực nữa, nhưng em nào hay biết, em cứ nghĩ thế giới chỉ có hai ta đang rất yêu nhau là thế...
Vì em là phụ nữ nên em yêu theo cách của đàn bà... (Ảnh minh họa)
Vì em là phụ nữ, em hay tranh cãi, hay nói nhiều, em hiếu thắng, giành phần hơn, bảo vệ ý của mình đến cùng nhưng thành quả em đạt được em lại muốn có tên anh, có cả hai ta, muốn mình hạnh phúc vì những điều anh trao chứ không phải hãnh diện về những cái tự dưng một mình em làm được.
Vì em là phụ nữ nên em yêu theo cách của đàn bà, anh có thể khó chịu, phiền lòng... nhưng anh biết đâu là em cũng khổ đau nếu cứ để tình yêu không chút nắm giữ, không chút ảnh hưởng tới người đối diện thì có lẽ anh cũng đang không yêu em như cách em mong muốn đấy.
Vì em là phụ nữ, em đã để tay mình trong tay anh thật lâu, cho dù đôi lúc mệt mỏi anh buông lơi, hững hờ nhưng em ra sức níu kéo. Vì anh không là em, nên anh không thể hiểu, bản chất của một người đàn bà, sinh ra không mạnh mẽ hơn đàn ông, chỉ có nước mắt để che khuất sâu trong tim một nỗi buồn, một nỗi đau hay một sự bất hạnh mà anh không hoặc không muốn hiểu. Vì anh không là em, nên anh chỉ biết cô đơn thuần túy là một mình, không ai chuyện trò, tâm sự hay lơi lả cùng anh những đêm ái tình say đắm.
Vì em chẳng là anh, nên em không có được sự độc lập, sự mạnh mẽ, tự tin vốn có cũng phải vùi mình trong cái vỏ bọc của đàn bà không thể ăn to nói lớn, cũng do một người phụ nữ giỏi, nhưng độc thân thiên hạ chưa bao giờ bao dung để nhìn nhận một cách toàn diện là giỏi cả việc xã hội lẫn việc chăm lo gia đình.
Vì em chẳng là anh nên em không thể đến trước, gọi tên anh và bày tỏ tất cả, vì em chẳng là anh nên em không thể nói ra rằng, em không yêu nhưng trong lòng là bao nỗi nhớ mong, chờ đợi và khao khát. Vì em chẳng là anh nên khi chia tay em nói mình không khóc...
Em để em xa anh, cũng để cho em được trở thành một người quan trọng của ai đó! (Ảnh minh họa)
Vì anh chẳng là em nên khi yêu nhau, anh không mong muốn chúng mình tuy hai mà một, không có được cho em một phần hơn của yêu thương bù đắp, không là em để đặt mình vào vị trí đối diện... Nên bây giờ, dù em là phụ nữ nhưng khi em buông tay, cũng chính là lúc trái tim em nguội lạnh, em không còn muốn nghĩ đến anh, nhớ và yêu anh như những người phụ nữ khác mà anh so sánh... Vì bây giờ em không còn là em, không còn giữ thứ quý báu nhất cho riêng mình, không coi anh là cả vũ trụ. Em để anh đi, để anh tự do kiếm tìm hạnh phúc phù hợp như anh ao ước.
Em để em xa anh, cũng để cho em được trở thành một người quan trọng của ai đó, cần em hơn, yêu em hơn để luôn bao dung, độ lượng, luôn yêu em chân thành, luôn hy sinh vì hạnh phúc của em. Em nói lời chia tay vì em đã biết, tình yêu là một thứ rất thiêng liêng, nhưng rất gần gũi và rất thật, nó cần được nuôi đưỡng từ sự đam mê, cảm thông chia sẻ, hay từ những cái rất đời thường. Hai người yêu cần đặt mình vào phía đối phương để trao nhận xứng đáng. Tình yêu cần cả anh và em cùng nắm tay nhau, vì tình yêu không thể chỉ có sự chân thành từ một phía...
Giờ thì ta xa nhau, anh vẫn là đàn ông, còn em thì đã là đàn bà. Đàn bà sau chia ly, thường nép mình, đơn độc, yêu chính mình, để chiều chuộng bản thân, để thấy mình xứng đáng yêu và được yêu nhiều hơn nữa. Cũng để hiểu khi yêu là mang lại cho nhau hạnh phúc chứ không phải là hy sinh vô nghĩa, phải không anh?
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em sẽ tìm về bên cô! 20 năm trôi qua... tôi chưa một lần về thăm cô! 20 năm đã trôi qua... nhưng những hình ảnh về cô, những kí ức đẹp của tuổi học trò vẫn còn mãi trong tâm trí tôi! Đã gần 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn luôn khắc ghi hình ảnh cô Hoàng Thị Thanh Lan - "Người Thầy" đầu tiên của tôi...