Nghe lời chồng ở nhà chăm con để rồi tôi nuốt ức nghẹn khi anh nói một câu
Nghe đến đây hai hàng nước mắt tôi cứ thế trực trào. Hóa ra lâu nay anh luôn nghĩ tôi chỉ là kẻ ăn bám, tôi là kẻ sướng mà không biết hưởng.
Sau một năm kết hôn vợ chồng tôi hạnh phúc với sự chào đời của con gái đầu lòng. Khoảnh khắc làm mẹ làm cha khiến vợ chồng tôi càng yêu thương nhau hơn để có thể chăm lo cho con gái tốt nhất.
Thắm thoắt đã gần hết thời gian thai sản và như vậy tôi sẽ phải đi làm lại. Lúc này việc đau đầu của vợ chồng tôi là không biết sẽ gửi gắm con cho ai. Con còn quá nhỏ mà ông bà nội ngoại ở quê, đều già yếu cả nên chẳn thể lên Hà Nội chăm cháu được. Tính tới tính lui vợ chồng tôi nghĩ đến thuê người giúp việc nhưng con còn quá nhỏ mà cũng không yên tâm để người lạ trông. Cuối cùng chồng tôi tặc lưỡi nói:
- Hay là em nghỉ ở nhà một thời gian nữa, chăm cho con cứng cáp khôn lớn thì em lại đi làm lại cũng chưa muộn. Chứ thực sự con bé thế này mà giao cho người lạ trông anh cũng không yên tâm. Rồi tội con em ạ!
- Nhưng như thế có được không anh! Một mình anh em sợ không kham nổi về kinh tế.
- Vì mẹ con em, vì gia đình anh tin chắc mình cố gắng một chút là có thể lo cho mẹ con em tốt được. Với lại em chỉ ở nhà một thời gian, đợi con lớn chút thì gửi trẻ rồi lại đi làm lại chứ có phải ở nhà mãi đâu mà lo.
Nghe chồng ở nhà chăm con tôi nuốt ức nghẹn khi bị chồng nói một câu (Ảnh minh họa)
Thấy chồng nói cũng có lý nên tôi cũng chấp thuận nghỉ việc ở nhà để đảm đương một người vợ hiền, người mẹ đảm. Hàng ngày có hàng tá việc không tên đổ lên vai, nào là đi chợ, cơm nước, giặt giũ, chăm con, là luột quần áo cho chồng đi làm,… Từ ngày tôi ở nhà các mối quan hệ bạn bè cũng ngày một ít và thưa dần. Chồng tôi thì đi sớm về khuya hơn với lý do anh đưa ra là để kiếm thêm thu nhập cho gia đình.
Video đang HOT
Tôi thấy chồng bận bịu, vất vả như vậy thì cũng thương chồng lắm nên cố gắng cáng đáng mọi việc trong gia đình để chồng yên tâm công tác. Thế nhưng càng ngày chồng tôi càng quá quắt khi thời gian anh về với vợ con ít đi, thời gian anh đi tụ tập, đàn đúm với bạn bè ngày một nhiều hơn. Thậm chí những ngày cuối tuần anh cũng vắng nhà để mẹ con tôi tự xoay sở một mình. Cho dù con ốm hay con khỏe mạnh cũng chỉ có hai mẹ con tôi chăm nhau. Có lần anh còn đi qua đêm luôn mà chẳng thèm gọi điện hỏi thăm mẹ con tôi ở nhà ra sao.
Một hôm tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với chồng:
- Anh nè em nghĩ thi thoảng anh cũng nên dành thời gian cho mẹ con em. Con nó cũng thích được bố chơi cùng, được bố đưa đi chơi như những bạn bè khác. Thế thì tình cảm bố con mới bền chặt anh ạ! Với lại em cũng muốn thi thoảng anh chăm con giúp để em còn có thời gian cho bản thân nữa. Lâu rồi em suốt ngày đầu bù tóc rối với bốn bức tường cũng khiến em bí bách khó chịu!
- Ui dào ơi em chỉ vẽ chuyện. Chỉ có việc ở nhà chăm con, cơm nước mà còn lo làm đẹp bản thân nữa. Anh thấy trên đời này sướng nhất em rồi đấy. Ở nhà chồng nuôi, hàng tháng có người cung phụng tiền cho tận nơi mà còn kêu than. Anh nghĩ em cứ yên phận như thế này là tốt rồi. Anh là đàn ông phải chăm lo kinh tế cho gia đình nên ra ngoài là chuyện bình thường. Giờ em đừng quản chuyện của anh, cứ làm tốt việc của mình thì hàng tháng anh sẽ chu cấp tiền đều cho mẹ con em.
(Ảnh minh họa)
Nghe đến đây hai hàng nước mắt tôi cứ thế trực trào, bao nhiêu uất nghẹn, uất ức mà không thể nói ra. Hóa ra lâu nay anh luôn nghĩ tôi chỉ là kẻ ăn bám, tôi là kẻ sướng mà không biết hưởng. Đã thế tôi sẽ quyết lo cho con ổn thỏa để đi làm lại chứ không thể để bị chồng khinh thường và để giữ gìn hạnh phúc gia đình!
Theo Ngoisao
Cay đắng tranh từng mét đất để giữ nhà cho con
Từ lúc Tú cầm phấn vẽ đường ranh giới chia đôi ngôi nhà, Lan gạt nước mắt quyết định sẽ giành từng mét đất cho đứa con trai tội nghiệp của mình.
Tú và Lan làm đám cưới vào năm 2011. Sau đó 1 năm, Lan sinh được đứa con trai kháu khỉnh. Lúc mới sinh con, vợ chồng cô hạnh phúc vô cùng. Dù công việc bận rộn nhưng Tú luôn tranh thủ mọi lúc để trở về với vợ con.
Cuộc sống vợ chồng trẻ mới đầu dù còn nhiều khó khăn nhưng Lan xác định, sẽ cố hết sức để giữ gìn tổ ấm của mình. Hơn hết, Lan luôn đặt trọn niềm tin vào Tú, người đàn ông chỉn chu, hơn cô 6 tuổi.
Thế nhưng biến cố bất ngờ xảy đến. Con trai Lan lên 3 tuổi vẫn chưa biết nói, Lan đưa con đi kiểm tra thì bác sĩ kết luận: cháu bị chứng tự kỷ và rất khó giao tiếp với thế giới xung quanh.
Lan điên cuồng tìm mọi cách để chữa trị cho con. Từ đi gặp các bác sĩ tâm lý tốt nhất đến mời các cô giáo dạy trẻ tự kỷ về nhà trò chuyện với con. Bao nhiêu vốn liếng kiếm được, Lan đều dành hết cho con trai, những mong một ngày con có thể giao tiếp được.
Thế nhưng, 1 năm, 2 năm trôi qua, dù đã nỗ lực hết sức nhưng con trai cô vẫn không biến chuyển.
Trái ngược với Lan, Tú tỏ ra hết hi vọng và muốn sinh thêm con nữa. Thế nhưng Lan gạt phăng ý định đó của chồng vì cô sợ, nếu sinh thêm con nữa, cô sẽ phải san sẻ tình cảm và con trai bệnh tật của cô càng thiệt thòi hơn.
Rồi Tú thường xuyên về muộn. Hầu như bữa tối nào cũng chỉ có Lan và con. Cô bắt đầu nghi ngờ, lo lắng.
Không để Lan chất vấn, một hôm uống say, Tú về nhà thẳng thừng tuyên bố: "Tôi phải kiếm thêm đứa nữa. Mẹ bảo rồi, tôi là con trưởng phải có đứa khỏe mạnh nối dõi".
Lan đau đớn khi nghe những lời nói phũ phàng chồng thốt ra. Cô rơi nước mắt ôm chặt lấy đứa con trai tội nghiệp. Vừa thương con vừa hận chồng, Lan cãi lại: "Muốn có thêm đứa nữa thì anh ra ngoài mà tìm".
Trong cơn say, Tú hét lên: "Tao đã có rồi, mày không phải thách". Rồi Tú cầm phấn vẽ đường ranh giới chia đôi ngôi nhà và tuyên bố: "Mày với nó ở nửa kia, bên này là phần mẹ đứa con sắp sinh của tao".
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Lan chết điếng khi chồng thú nhận có con với người đàn bà khác. Bao lâu nay, cô đã nghi ngờ khi Tú đi sớm về hôm. Bây giờ thì anh ta đã thẳng thừng thừa nhận.
Từ giây phút đó, Lan gạt nước mắt quyết giữ từng mét đất cho đứa con trai tội nghiệp của mình.
Lan không nói gì, chờ lúc Tú ngủ say, cô lấy sổ đỏ căn nhà cất đi.
2 tháng sau, khi có người lạ đến hỏi xem nhà, Tú mới hoảng hốt phát hiện, sổ đỏ đã không cánh mà bay.
Tú kéo Lan vào trong chất vấn, lúc này, cô mới thẳng thừng tuyên bố: "Một người cha sẵn sàng đuổi đứa con đẻ bệnh tật của mình ra đường để giành nhà cho nhân tình có đáng làm cha hay không? Nay nó chưa biết nói nhưng mai này khỏi bệnh, theo anh nó có nên gọi anh là cha hay không?"
Nói xong, Lan thu xếp hành lý rồi mang con của mình ra đi, để mặc Tú đứng lặng nhìn theo.
Theo Afamily
Bốn năm qua, anh đã ở đâu? Hồi đó, tôi đã giữ con lại, không vì là kỉ niệm hay vì nhân đạo mà là cho tôi cơ hội làm mẹ. Để bây giờ sau 4 năm, có người lại mò đến xin cho con trai họ cơ hội làm cha. 21 tuổi tôi yêu và vượt quá giới hạn. Con gái mới lớn khi yêu thường mù quáng là...