Nghe lén được cuộc điện thoại của mẹ chồng, tôi chết lặng khi biết lý do bà đồng ý cưới
Buổi tối hôm đó, tôi rửa bát xong, chồng thì ra ngoài có việc. Tôi lên phòng thì nghe tiếng mẹ chồng nói chuyện với ai đó
Ảnh minh họa
Quê tôi ở xa lắm, về Hà nội học đại học, tôi ra trường, rồi xin được việc trong một doanh nghiệp lớn. Vì nhan sắc có hạn nên tôi phải cố gắng, nỗ lực gấp trăm ngàn lần người khác. Tôi đọc thông viết thạo 3 ngoại ngữ, ra trường bằng ưu và được đánh giá là có năng lực trong công việc. Cũng chính vì lẽ đó, 32 tuổi, tôi đã lên đến chức trưởng phòng truyền thông với mức lương nhiều người mơ ước, ngưỡng mộ.
Thế nhưng, đường tình duyên của tôi lại vô cùng lận đận. Kiểu như “cao không tới, thấp không thông”, người kém tôi thì không dám với, người hơn tôi thì lại chê tôi xấu nên chẳng hỏi. Đó cũng là lí do, 30 tuổi đầu tôi vẫn không có nổi một mảnh tình vắt vai.
( ảnh minh họa )
31 tuổi, tôi quen Trung. Trung là nhân viên cấp dưới của tôi, mới chuyển từ công ty khác sang. Thời gian đầu cũng không mấy khi tôi để ý, nhưng về sau, thấy Trung quan tâm, chăm sóc, đối xử với tôi rất khác nên tôi cũng có chút lay động. Khoảng 5 tháng sau, Trung ngỏ lời yêu, tính ra Trung còn kém tôi 1 tuổi.
Video đang HOT
Tôi cũng cân nhắc chán chê, vì có phần tự ti, Trung cao ráo, phong độ, so với tôi đúng là 1 trời 1 vực. Thế nhưng, lúc đó cũng vì … sốt ruột, lại vì nghĩ đến bố mẹ ở quê “như ngồi trên đống lửa” vì “quả bom nổ chậm” như tôi nên tôi chặc lưỡi đồng ý.
Thú thật, ở tuổi này rồi, tình yêu cũng chẳng có mấy lãng mạn hay bồng bột, chả có hoa hồng hay những cử chỉ vụng dại như kiểu mấy em trẻ trẻ. Tôi và Trung yêu nhau theo kiểu hỏi han, dặn dò nhau ăn uống, nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng lắm mới cùng nhau đi ăn bữa cơm hay đi xem phim.
Khoảng nửa năm thì Trung đưa tôi về ra mắt. Hôm ấy tôi đầu tư ra hàng trang điểm, chỉ vì không muốn trông quá già và lệch so với anh.
Gia cảnh nhà Trung cũng bình thường, mẹ anh buôn bán, bố anh là lính chuyện nghiệp đã về hưu. Dưới Trung còn 2 em đều đang học đại học. Hôm đó mọi thứ cũng diễn ra bình thường, mẹ Trung hỏi han, gia cảnh công việc của tôi. Kết thúc buổi hôm đó, bà bảo về nhắn với bố mẹ, mấy ngày nữa hai bác lên thăm nhà, cưới được thì cưới luôn, vì hai đứa cũng không còn trẻ nữa. Quả thực, nghe xong tôi cũng bất ngờ lắm… Không ngờ, tôi lấy chồng cũng nhanh đến thế.
Đám cưới được tổ chức sau đó 1 tháng. Cưới xong tôi với Trung đi trăng mật 5 ngày, còn 2 ngày nghỉ phép, tôi tranh thủ ở nhà dọn dẹp và làm quen dần dần họ hàng xung quanh, bởi thời gian yêu và cưới nhanh quá, tôi cũng chẳng kịp quen biết ai.
Buổi tối hôm đó, tôi rửa bát xong, chồng thì ra ngoài có việc. Tôi lên phòng thì nghe tiếng mẹ chồng nói chuyện với ai đó. Mới đầu tôi không để ý, nhưng nghe nhắc đến tên nên tôi tò mò. Áp tai nghe, tôi như chết điếng bởi câu chuyện của bà, “ừ, xấu xấu, chẳng có nét gì. Được cái cũng nhanh nhẹn, công việc tốt, sau này cái Trang, cái Ngân (em gái chồng) ra trường cũng có nói có chốn xin việc…”.
Bà còn nói nhiều, nhưng tai tôi ù đặc đi. Hóa ra, đây là lí do vì sao bà giục tôi cưới nhanh đến thế. Chẳng phải là mẹ chồng đang lợi dụng tôi hay sao, bà cần tôi là để lo cho các con của bà.
Tôi nghĩ mà buồn lắm, chỉ biết khóc mà không biết phải làm sao nữa…
Theo blogtamsu
Hủy hôn khẩn cấp vì cuộc điện thoại nghe lén trong đêm
Em gọi người nhà tôi là "đồ cá gỗ". Em cũng khẳng định với bạn rằng: "Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói chọ chẽ, nghe khó chịu"
Giờ này đây, khi biết tôi vẫn cương quyết hủy bỏ hôn lễ, cả bạn bè và gia đình đều phản ứng dữ dội. Bố mẹ tôi năn nỉ trong điện thoại mong tôi rút lại quyết định này. Còn mấy người bạn thân khuyên nhủ nhỏ nhẹ, xa gần chẳng được thì nói thẳng toẹt rằng tôi hâm. Nhưng tôi đâu có hàm hồ, bốc đồng với chuyện quan trọng của cuộc đời mình dễ như vậy chứ.
Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất miền Trung nắng gió. Từ nhỏ sống trong cảnh nghèo đói, tôi đã luôn được dạy rằng học tập giỏi là con đường thoát nghèo duy nhất. Và khi lớn lên chút, tôi cũng luôn mang hoài bão được thoát khỏi vùng quê này.
Cũng như bao bạn bè đồng hương khác, Hà Nội luôn là miền đất hứa cho chúng tôi sau khi tốt nghiệp đại học. Cũng nhờ học giỏi, đặc biệt lại từng giành học bổng và đi du học ở nước ngoài về nên tôi nhanh chóng có được vị trí công việc tốt ở thủ đô.
Và rồi tôi cũng nhanh chóng mua được nhà, sắm được xe hơi khi tuổi còn khá trẻ. Dù không quá đẹp trai nhưng tôi là thần tượng của nhiều cô gái. Có nhiều cô còn công khai theo đuổi tôi suốt mấy năm nhưng tôi đều chỉ coi là bạn bè vì tôi còn đang mải theo đuổi mấy dự án riêng.
Tuy nhiên, chỉ đến năm 32 tuổi, khi xác định lập gia đình tôi mới bắt đầu quan tâm hơn đến chuyện tìm hiểu bạn gái. Và tôi đã gần như chết đứ đừ ngay sau vài lần gặp em, vợ sắp cưới của tôi bây giờ vì sự thông minh, sắc sảo của cô gái kém tôi tới 5 tuổi.
Mặc dù ở quê nhà tôi, khi ra thành phố lập nghiệp, mọi người thường có xu hướng kết hôn với người cùng quê. Bởi lẽ những người đồng hương, hiểu phong tục tập quán của nhau, thân thuộc lối sống bao giờ cũng dễ đồng cảm hơn. Tôi cũng từng nghĩ sẽ lấy người đồng hương.
Ấy thế nhưng khi gặp em, tôi đã thực sự thấy trái tim mình loạn nhịp. Em là gái phố cổ chính hiệu, ăn mặc rất sành điệu, hợp thời nhưng tâm hồn thì vô cùng trong sáng, thơ ngây và rất tế nhị, nữ tính. Dù là gái thị thành nhưng em rất đảm đang chuyện nội trợ bếp núc. Em từng khiến tôi mê mệt với món trạch kho đúng điệu, món ăn mà trước đây chỉ khi về quê tôi mới được mẹ nấu cho. Em cũng là tuýp người hướng nội nên tôi nghĩ đây sẽ là người vợ tốt trong tương lai.
Khi biết tôi yêu em nhiều người bạn đồng hương từng lấy vợ Hà Nội đã gàn. Từ kinh nghiệm bản thân của mình, những người bạn đó khuyên rằng người dân quê tôi vốn quý và bao bọc nhau, một người có nhà ở thành phố thì nghiễm nhiên trở thành nơi để mọi người ở quê ghé thăm mỗi lần ra thủ đô. Và điều này không phải người vợ nào cũng chịu được, nhất là dân thành thị vốn quen với sự riêng tư. Đã có mấy người ở quê tôi bị vợ bỏ vì điều này.
Tuy nhiên, tôi luôn tin rằng em sẽ không bao giờ như vậy. Và tôi đã quyết định cầu hôn với em sau gần 1 năm hò hẹn. Em cũng rất hạnh phúc khi nghe tôi nói chuyện cưới xin. Chúng tôi cùng bắt tay vào tổ chức hôn lễ trong niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Mọi chuyện có lẽ sẽ êm đẹp, chẳng có gì xảy ra nếu không có buổi tối thứ 7 tuần trước, em bị mệt và tôi sang nhà thăm em. Hôm đó, vì muốn tạo bất ngờ, khi đến nhà em tôi không gọi điện trước mà đi thẳng lên phòng em. Lúc tôi đến, em đang nằm trùm chăn nói chuyện điện thoại với cô bạn thân nên không hề biết sự có mặt của tôi.
Cũng chính vì thế mà, qua cuộc điện thoại của em, tôi biết rằng hóa ra em rất khó chịu với phong tục tập quán người quê tôi. Em thậm chí còn gọi người nhà tôi là "đồ cá gỗ". Em cũng khẳng định với bạn rằng: "Tao chỉ chờ đến khi đám cưới xong xuôi là tao dẹp hết mấy vụ người nhà đến ở này nọ. Còn lâu mới có chuyện ai đó ở nhà tao nhé. Bố mẹ ông ấy có muốn ở thì cũng mua nhà khác mà ở. Nói thì chọ chẽ, nghe đã khó chịu...".
Trời ơi, nghe em nói mà tôi như không tin vào tai mình. Đằng sau những lời nói dịu dàng, khéo léo và cưng chiều cả gia đình nhà chồng của người con gái tôi yêu là mưu đồ đen tối đến thế sao ? Nhà rõ ràng do tôi mua mà em lại mưu tính không cho bố mẹ tôi ở. Em chưa một ngày làm vợ, làm dâu mà đã toan tính thế sao?
Mấy lời khuyên của người bạn có lẽ là đúng. Tôi quyết định hủy hôn, thà đau một lần còn hơn cả đời ôm nỗi dày vò. Gia đình, họ hàng và cả phong tục tập quán ở quê, tôi làm sao có thể bỏ được chứ? Có ai rơi vào hoàn cảnh như tôi chăng?
Theo Người đưa tin
Sốc nặng khi nghe lén được cuộc điện thoại của vợ và gã nhân tình "Mấy ngày hôm nay em không ăn ngủ được, giờ em cũng không khẳng định được cái thai này là con của anh hay của chồng em nữa" Tôi và cô ấy cưới nhau khi cả hai còn khá trẻ, tôi 26 còn vợ tôi 22. Lúc đó chỉ mình tôi đi làm với mức lương còm cõi còn vợ tôi thì bố...