Nghe đâu ở phòng H có ông chồng bú vợ ngay trong phòng đẻ và câu chuyện cười ra nước mắt
Tôi thấy nhiều ông bố chia sẻ chuyện đưa vợ đi đẻ mà cười vãi cả… Nhưng có lẽ nếu nghe chuyện tôi xong chắc các mẹ, các bố sẽ thấy chúng chẳng là gì cả.
ảnh minh họa
Đi sinh
Đùng một cái, chẳng biết ai dụ ai mà nàng của tôi dính chưởng. Giấu được chừng vài tháng, cái bụng thè lè ra mới nói tôi hay. Hôm dắt nàng về nhà, tôi giới thiệu với ba me:
- Ba me, vợ con đây! Cuối tháng này ba me cho tụi con cưới ngay ạ, chứ…
Vừa nghe, vừa nhìn con dâu, ba me tôi đứng cả hình. Sau đó, chiếc dép văng vèo ra cửa. Hai đứa dắt nhau bỏ chạy. Đi rõ xa mà hai chúng tôi vẫn còn nghe tiếng chửi vọng:
- Cưới à, cưới à… Tao còn chưa từng thấy mặt nó, vậy mà giờ trống chiếc lùm lùm thế kia còn dám vác mặt về đây sao?
Sau lần đấy, vợ chồng tôi trở lại thành phố. Nàng sợ túng thiếu, không cho làm đám cưới. Nhưng đàn bà con gái, cả đời được mỗi một lần ngồi xe bông thì ít nhất cho đến khi cưới chính thức tôi cũng phải làm bản demo cho nó đường hoàng chút chứ! Nghĩ vậy, tôi giấu nàng làm cái báo hỷ. Cũng may, tưởng lỗ nhưng sau lời được chút đỉnh, coi như làm vốn cho nàng đi đẻ.
Hôm nàng đau bụng đẻ, chỉ mình tôi đi theo. Nói thật, ngay cả khi lên trả bài, tôi cũng chưa bao giờ run rẩy như khi nhìn vợ quặn người đau đớn trong cơn chuyển dạ.
Nàng vừa đến nơi, được chuyển vào phòng chờ sinh luôn. Ở ngoài hành lang lê lết suốt đêm, tôi đến căn-tin mua chai nước tăng lực uống. Uống xong ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy mới hoảng hồn vì chẳng biết tìm vợ ở đâu trong cái bệnh viện đông đen ấy. Thế là phải đến phòng tiếp nhận bệnh hỏi thăm tin tức.
Trong phòng bà đẻ
Vừa chạy đến phòng đẻ, thấy vợ nằm chèo queo một mình giữa 5,6 giường đầy đủ người thân chăm sóc mà áy náy vô cùng. Lúc ấy, tôi mới từ từ đến bên giường vợ:
- Vợ, anh (gãi tóc tai)… chẳng hiểu sao lại ngủ quên ở hành lang lúc nào không hay. Vừa mới tỉnh dậy là anh chạy đi tìm em ngay đây này!
- Thôi, dù sao em cũng được mẹ tròn con vuông rồi. Anh lại nhìn mặt con đi! – Vợ nói
Há há, quá đã! Đúng là con gái như ý. Mắt con bé to tròn, sống mũi cao và cái môi nhỏ xíu chúm chím yêu quá cỡ.
Video đang HOT
- Vợ khéo nặn quá! May mà con giống em chứ giống bố thì ế!
Vợ nghe tôi nói chỉ mỉm cười. Thấy vợ có vẻ mệt, tôi mới nhớ từ đêm hôm trước đến giờ vợ vẫn chưa ăn gì nên giao con lại và chạy ù ra căn-tin mua đồ ăn.
Gọi món xong xuôi đâu đó, họ đưa thức ăn cho nhưng khi móc tay vào túi định lấy tiền trả thì chẳng thấy ví tiền đâu nữa. Khốn thật, bị xin đểu rồi! May mà có cái điện thoại cùi bắp chúng nó còn tha cho. Thế là phải gọi điện nhờ thằng bạn đem đến cho mượn ít triệu. Ngồi đợi mà cứ sợ vợ chờ sốt ruột nhưng nếu lên phòng thì biết nói năng sao đây?
Cũng nhờ chỗ làm của thằng bạn cũng gần bệnh viện nên chỉ nửa tiếng sau đã nhận được tiền. Cảm ơn chẳng kịp, tôi vào mua lại mớ đồ ăn, xách phích nước chạy như bay lên phòng.
- Sao anh đi lâu thế? Vợ anh căng sữa, sốt lắm, tôi mới gọi bác sĩ qua xong. Giờ chắc đang mệt, cứ để cổ ngủ chút rồi hẵng ăn cũng được. Đây, bế con đi để tôi còn lo cho con gái tôi! – Một bác chăm con gái đẻ ngồi cạnh giường nói nhỏ.
Trong lúc chờ vợ, tôi cũng bị kéo vào những câu chuyện đời rất lạ…
- Anh là chồng chị hả? – Một bà đẻ đối diện giường vợ tôi hỏi
- Vâng!
- Gớm, em thấy mẹ nào cũng có chồng bên cạnh mà phát ham.
- Thế… chồng chị chưa đến sao?
- Anh xưng chị, em tổn thọ mất. Em chỉ mới 19 tuổi thôi. Em chưa có chồng, vừa mới biết mình có bầu 8 tháng thì khoảng tuần sau là em đau đẻ luôn, hì hì… Thế nên con em mới nhỏ như con chuột vậy nè. Giờ nhìn còn đỡ, chứ hôm vừa sinh xong nhìn gớm kinh! Cũng may, có 1,9kg nhưng con bé cũng khỏe, không phải nằm phòng đặc biệt anh ạ!
Thấy tôi miệng chữ A, mắt chữ O, mẹ cô bé ngồi bên chen vào:
- Con bé này, hay ho lắm đấy mà cứ bô bô cái miệng kể hết người này đến người kia. Mà kể cũng lạ thật cậu ạ! Sống tới tuổi này rồi, tôi chưa từng thấy ai có bầu mà vẫn có kinh hàng tháng, lại còn nhảy bao bố, đi leo núi y như con nhỏ này. Mãi đâu gần đây, nó rên đau, thấy bụng nó hơi to hơn bình thường, nghĩ chắc bị chướng nên tôi dắt nó đi khám. Ngờ đâu, bác sĩ siêu âm xong nói “Hai mẹ con về chuẩn bị đồ đi đẻ là vừa”. Chưa kịp hoàn hồn thì gần 1 tuần sau nó lại rên đau bụng và nằm đây luôn. Báo hại tôi phải bỏ ca ở xưởng may để theo nó lên đây chăm đẻ. Thiệt là…
- Mẹ này! Chuyện đàn bàn mà kể cứ vanh vách. Thế mà chửi con bô bô cái miệng.
Nói xong, hai mẹ con cùng ngồi cười vô tư như thế giới này chẳng còn gì phải đau khổ vậy.
Cách vợ tôi 2 giường, bên góc cửa sổ cũng có một bé gái mặt còn non choẹt nhưng lại mang đồng phục bà đẻ. Nghe các bà kháo bé này chỉ độ 12 tuổi. Nhỡ có bầu với cậu bạn cùng lớp nhưng cậu ta đã được người nhà đưa về Bắc trốn tiếng. Nhìn con bé ẵm đứa nhỏ muốn lọt lên lọt xuống mà thương.
Sau một lúc hóng chuyện người, cuối cùng, vợ tôi cũng tỉnh. Tôi đút cho vợ tô cháo xong, đặt vợ nằm xuống rồi lại tha con bé lên ẵm. Ban đầu, chưa biết phải bế đỡ thế nào nhưng trong phòng có nhiều bà kinh nghiệm nên chỉ cho. Khổ nỗi, lúc ấy vợ tôi vẫn chưa hết sốt. Cô ấy cứ đưa hai tay bấu vào bầu ngực đang căng sữa mà nhăn mặt, nghiến răng. Phải chi con gái tôi chịu bú mẹ thì sữa đã ra rồi chứ có đâu.
Tôi vừa ẵm con, vừa loay hoay lo cho vợ, không biết phải chăm mẹ hay chăm con. Ngay lúc đó, một bác trong phòng chạy lại bảo:
- Con đưa con bé đây bác ẵm cho, rồi chạy lại giường cái bác vừa kể chuyện xin mượn cái lược. Mượn xong, lại đây bác chỉ cho.
Tôi chạy xin mượn ngay và đưa lại cho bác. Sau đó, bác đưa cho vợ tôi và dặn:
- Đây, cô cầm lấy. Chải lược xuôi mỗi bên 9 cái. Chải xong sữa nó sẽ về ngay.
Vợ tôi làm theo y chang nhưng kết quả chẳng khả quan. Hai bầu ngực căng sữa nặng trịch mà sữa lại không chịu ra cho, thật rõ khổ!
- Con bé nó không chịu bú thì sao bố nó không thử – Một bác giường khác nói với vào làm tôi gượng cười
- Ơ hay, tôi có kể chuyện cười cho cậu nghe đâu. Tôi nói thật đấy! Cậu để lâu, vợ nó áp-se sữa thì khổ.
- Nhưng bác ơi, ở chỗ này… sao được ạ!
- Chậc… cái thằng bé này, mày làm bố rồi mà ngại gì. Quay cái mặt vào tường thì ai thấy!
Nói rồi, bác kéo tôi lại giường vợ bắt bú cho bằng được. Vợ tôi coi bộ cũng ngượng nhưng đau quá, lại hết cách nên đành phó mặc. Chỉ tội cho tôi, phải ngồi nút sữa non thay cho con giữa bao con mắt đổ dồn mà còn chẳng biết họ nhìn ra sao (tôi quay lưng lại cho đỡ ngượng) để mà liệu. Cũng may, sau khi nút nút được vài cái, sữa rỉ ra thật. Cái mùi tanh tanh, lạt lạt và hơi ngầy ngậy ấy làm tôi cứ muốn nôn thốc.
Sau khi bú thay con xong, vợ tôi nằm nghỉ, còn tôi phải ra mua cơm trưa. Chẳng biết ai loan tin, mà vừa bước ra khỏi phòng, thấy ai nấy đều nhìn tôi rồi bụm miệng cười. Họ nhìn cứ như thể tôi là sinh vật lạ khiến tôi cứ gọi là nóng ran cả mặt. Vừa qua hôm sau, chẳng mấy chốc đi đâu cũng nghe người ta kháo:
- Cười chết đi được, nghe đâu ở phòng H có ông chồng bú vú vợ ngay trong phòng đẻ.
Thiệt, cũng may tam sao thất bản và chỉ có mấy người trong khu E biết mặt chứ nếu không độn thổ đi cho xong. Nhưng niềm ai ủi lớn nhất là giờ vợ đã có sữa cho con bú. Thôi thì coi như thí cơn sĩ của mình đổi được cho vợ sự dễ chịu và mang lại nguồn sữa cho con. Âu cũng đáng lắm chứ!
Đó là kỷ niệm khó quên nhất của tôi trong một lần đi đẻ của vợ và cũng là thước phim đẹp nhất trong cuộc đời. Lần đầu tiên, tôi được mở mắt để biết cuộc đời của những bà đẻ và cũng lần đầu tiên, một thằng đàn ông đã dám dẹp sĩ diện chỉ để mong vợ hết đau, con có sữa để bú. Đúng là làm bố rồi, mọi thứ khác thật!
Theo VNE
Đàn ông hư hay ngoan là ở suy nghĩ của từng người phụ nữ
Phụ nữ bớt tham lam, bớt cầu toàn thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, đơn giản hơn rất nhiều.
Đợt này tôi mới có thời gian vào các diễn đàn, các trang báo mạng để đọc tâm sự của chị em. Quả thực, phụ nữ có quá nhiều vấn đề để bàn, để phàn nàn hay ca thán. Nhưng tất cả chỉ xoay quanh các vấn đề, chồng con, tình, tiền, mẹ chồng mà thôi.
Những vấn đề khác tôi chẳng dám bàn, nhưng về chuyện các chị phàn nàn chồng con thì tôi có thể nói thế này. Các chị thực sự sướng cũng kêu, khổ cũng kêu, mà bình bình cũng kêu nhạt nhẽo. Vậy quả thực các chị muốn gì ở cánh đàn ông? Trong khi quan điểm về khổ, sướng, vui, hạnh phúc của mỗi người thì khác nhau, nhưng sao các chị cứ hùa với nhau để bình luận một vấn đề vậy?
Tôi thấy có một chị phàn nàn rằng chồng mình suốt ngày bận bịu công việc, chỉ về nhà buổi tối. Nhưng bù lại, mẹ con chị được anh ta lo cho mọi vấn đề chi tiêu, lo cho một cuộc sống đủ đầy. Thiết nghĩ, đó là mơ ước, mong muốn của biết bao nhiêu người phụ nữ trên đời này. Ấy vậy mà chị ấy còn kêu chán, kêu mệt mỏi và cuộc sống tẻ nhạt. Rồi thậm chí, có người còn bình luận, anh ta hờ hững, ít thời gian cho gia đình như vậy, có khi nào đang ngoại tình hay không?
(Ảnh minh họa)
Cũng trên các diễn đàn có người phụ nữ lại nói rằng chồng mình là nhân viên quèn, có nhiều thời gian cho gia đình, giúp đỡ được vợ con từ những việc nhỏ nhất, nhưng ngược lại, số tiền anh ta mang về không đủ trang trải cuộc sống. Chính vì vậy, chị ấy phải buôn bán thêm, nai lưng kiếm tiền lo cho gia đình. Cảm thấy mệt mỏi vì phải gánh thêm kinh tế, chị ấy ước chồng mình được như người ta.
Dĩ nhiên, khi tâm sự của chị được đăng lên, thì cũng có không ít người bình luận đó là loại đàn ông bất tài vô dụng, không đáng làm chồng. Hay có những người ác mồm còn nói bỏ quách chồng đi. Tôi thấy nực cười quá các chị ạ! Làm ra nhiều tiền, không có thời gian ở nhà cũng kêu mà ở nhà nhiều, làm ra ít tiền cũng bị các chị bài xích.
Các chị cứ nghĩ đàn ông như là thánh vậy, ai ai cũng là soái ca như trong tiểu thuyết? Theo các chị, có loại đàn ông vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, kiếm nhiều tiền lại vừa tâm lý đỡ đần vợ con việc gia đình không? Xin thưa, nếu có cũng chỉ là cả triệu người mới có một.
Vậy nhé, tôi khẳng định lại cho các chị rằng, đàn ông cũng chỉ là con người, được tạo hóa ban cho sức mạnh mà ít có sự nhẹ nhàng, khéo léo nên họ chỉ có thể làm đẹp lòng phụ nữ ở một phương diện khía cạnh nào đó thôi. Chứ tuyệt nhiên, chẳng có gã nào đủ tiêu chí soái ca đâu! Và đàn ông hư hay ngoan là ở suy nghĩ của từng phụ nữ. Có người cho rằng chồng mình hư nhưng trong mắt người phụ nữ khác, người chồng như thế lại là tuyệt vời rồi.
Vì thế, thay vì đem các đức ông chồng, các suy nghĩ cá nhân của mình lên mạng để xin ý kiến của mọi người thì hãy bằng lòng hoặc tập bằng lòng với những gì mình đang có đi. Hà cớ gì chồng con và vấn đề của mình lại mang ra cho thiên hạ bình xét. Xấu chàng hổ ai?
Đấy nhé, quan điểm của tôi là vậy. Phụ nữ bớt tham lam, bớt cầu toàn thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, đơn giản hơn rất nhiều. Đừng để cánh đàn ông gọi phụ nữ là đàn vịt bầu rảnh rỗi sinh nông nổi nữa!
Theo Afamily
Vợ bỗng nổi hứng và cái kết chết cười vì ông chồng Huy quyết định giả vờ kêu đau " chỗ ấy". Vì như vậy thì vợ sẽ không bắt ép được chuyện " sản xuất" em bé, đợi một thời gian thì chắc chắn vợ sẽ quên luôn cái việc mang thai... Liên và Huy kết hôn tính đến nay vừa tròn 4 tháng, vì đang là vợ chồng son nên đời sống hôn...