Nghe chị dâu khóc thét, tôi chạy ra và chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi
Nhưng rồi tôi nghe tiếng chị khóc thét lên rất đáng sợ. Khi tôi chạy ra, những gì nhìn thấy trước mắt làm tôi kinh hãi, giữa hai chân chị máu ra rất nhiều. Tôi hoảng loạn chẳng biết nên xử lí thế nào, chỉ biết ôm lấy chị và khóc…
Chào mọi người năm nay tôi 19 tuổi và đang làm nhân viên thu ngân cho một quán cafe. Mẹ mất khi tôi đang học lớp sáu nên tôi sống cùng bố và anh trai. Cả nhà thấy tôi còn nhỏ mà lại thiếu thốn tình cảm nên cưng chiều tôi hết mực.
Khi anh đưa chị dâu về ra mắt cả nhà, nhìn thấy sự quan tâm chu đáo của anh dành cho chị lòng tôi trào lên cảm giác hậm hực và ghen tị. Trong bữa ăn anh cứ gắp thức ăn liên tục cho chị. Bố cũng nói chuyện với chị rất trìu mến. Cảm giác làm người thừa khiến tôi đâm ra cáu gắt.
Ngay lần đầu ấy tôi đã cố tình đổ thức ăn lên chiếc váy trắng tinh của chị. Chị nói không sao nhưng nhìn vẻ mặt đầy xót xa vì chiếc váy khiến tôi rất hả hê. Những lần sau chị đến, bao giờ tôi cũng làm chị thê thảm. Có khi “vô ý” làm rớt sữa chua trong giày của chị, có khi bẫy chị ngồi vào vỏ xoài… Tôi muốn chị rời bỏ anh trai tôi.
Nhưng rồi anh chị ấy vẫn cưới nhau. Về làm dâu, chị chu toàn mọi việc, hiền lành khéo léo. Bố tôi kêu tôi lấy chị làm gương khiến tôi càng ghét chị hơn. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ chị đang lấy lòng bố và anh trai, đang cố giành tình cảm của họ nên tôi luôn nghĩ cách để họ ghét chị.
Những lúc anh tôi và bố không có nhà, tôi chẳng xem chị dâu ra gì. Tôi mắng chị là người giả tạo, hai mặt, cố tỏ vẻ hiền lành ngây thơ. Tôi cố tình làm quần áo hư hỏng rồi đổ lỗi do chị không phân loại khi cho vào máy giặt… Biết không phải lỗi của mình, biết là cô em chồng đang cố gây chuyện nhưng chị vẫn nhẹ nhàng, vẫn chị em bình thường, vẫn luôn tử tế quan tâm đến tôi. Vậy mà chẳng hiểu sao khi chị càng như vậy tôi lại ghét chị hơn.
Bố và anh tôi đều là lái tàu biển nên thường xuyên vắng nhà dài ngày. Những lúc như vậy trong nhà chỉ còn tôi và chị. Mặc dù biết chị bận rộn nhiều việc nhưng tôi không để chị yên. Bữa cơm nào tôi cũng chê này nọ, tôi bảo chị làm hết món này đến món khác. Chưa hết, nhiều khi về đến nhà, chị đang tắm hay có việc trong phòng chưa ra là tôi cố ăn hết những món chị đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Ăn không hết tôi cũng đổ bỏ, xử lí sạch sẽ. Cuối cùng chị lại phải đi nấu mì.
Video đang HOT
Từng có lần tôi kêu chị tới quán ăn đưa mình về vào lúc rất khuya với lí do là xe hỏng. Nhưng rồi tôi bỏ mặc chị chờ đợi, để chị gọi điện liên tục cho tôi cả tiếng đồng hồ. Tôi để chị cuống cuồng chạy ngược chạy xuôi vì lo lắng. Nhưng thật ra tôi đã về nhà và lăn đùng ra ngủ.
Hôm sau chị có nhắc nhở thì tôi lớn giọng cãi rằng đứng đợi chị cả tiếng đồng hồ không thấy đâu, sau đó buộc tôi phải bắt xe về. Tôi nói chị không có quyền dạy khôn tôi, cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi. Nhìn thấy mắt chị ngấn nước nhưng con người khốn nạn như tôi lại chẳng chút xúc động.
Cách đây hai tuần tôi tự ý vào phòng lấy đôi giày của chị dâu. Tối đó chị có nhắc nhở là lần sau nếu tôi có lấy thứ gì thì nói chị biết đế chị khỏi mất công tìm. Chị nói nhẹ nhàng nhưng tôi lại hậm hực. Tôi cho rằng chị cố tình lên lớp mình như đám học trò của chị. Tôi quyết cho chị một bài học.
Hôm đó tôi dậy sớm và lau nhà, tôi đổ thật nhiều nước lau nhà và cố tình không lau sạch. Tôi biết thói quen của chị là khi thức dậy sẽ vội vàng xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn sáng. Không ngoài dự đoán, ngồi trong phòng tôi nghe tiếng chị ngã.
Tôi nhẫn tâm lắm, khi ấy tôi còn nghĩ chị ngã trẹo giò thử có đi giày được không mà giữ. Nhưng rồi tôi nghe tiếng chị khóc thét lên rất đáng sợ. Khi tôi chạy ra, những gì nhìn thấy trước mắt làm tôi kinh hãi, giữa hai chân chị máu ra rất nhiều. Tôi hoảng loạn chẳng biết nên xử lí thế nào, chỉ biết ôm lấy chị và khóc. Tôi đã không hề biết và gây ra tội tày trời.
Bố và anh tôi đang công tác nên không thể về kịp. Vào bệnh viện tôi như người mất hồn khi nghe bác sĩ thông báo là không thể giữ được cái thai. Tôi không dám nhìn mặt chị, chỉ biết làm theo những gì bác sĩ yêu cầu. Lần đầu tiên, tôi đút chị ăn, đem đồ đạc về nhà giặt cho chị. Suốt đêm tôi cứ ngồi canh bên giường sợ chị có chuyện xảy ra.
Khi anh về, anh thương chị nên khóc rất nhiều, vậy mà chị liên tục trách mình không cẩn thận, không giữ được con. Chị còn an ủi anh đừng buồn kẻo ảnh hưởng công tác. Nhìn thấy cảnh ấy làm tôi hối hận vô cùng. Mấy ngày liền tôi sống trong dằn vặt chẳng thiết gì ăn uống. Nhiều lần còn suy nghĩ tiêu cực chỉ có chết mới đền hết tội với anh chị.
Cả tuần nay chị nằm viện, tôi tự mình săn sóc cho chị. Chị vẫn dịu dàng nói đừng quá lo cho chị, rồi chị sẽ khỏe lại. Nghe chị nói tôi càng xấu hổ vì tội lỗi. Nhìn chị xanh xao nằm trên giường bệnh cảm giác dằn vặt làm tôi như không thở được. Tôi muốn nói lời xin lỗi và mong chị tha thứ về những suy nghĩ non nớt và hành động thiếu suy nghĩ của mình nhưng không biết mở lời như thế nào.
Tôi muốn quỳ xuống mà thú tội với anh trai mình, nói hết tất cả những gì mình đã làm với chị khi chị về làm dâu. Nhưng tôi sợ lắm, tôi sợ sau khi nghe xong mọi chuyện anh sẽ ghét tôi, thậm chí anh sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nữa. Còn chị sẽ căm hận tôi. Chị vẫn đinh ninh rằng do chị không cẩn thận nên bị ngã, chứ nào biết tôi là tác nhân gây họa. Vì thế nên tôi càng bị dày vò, càng day dứt không sao chịu nổi.
Tôi biết mọi người khi đọc những dòng này sẽ khinh khi và coi thường tôi rất nhiều. Nhưng tôi hoang mang lắm, tôi chẳng biết nên làm thế nào, mong mọi người cho tôi vài lời khuyên.
Theo tri thuc tre
Bắt chuyến tàu hơn 1000km về nhà người yêu, tôi ngất lịm khi chứng kiến cảnh tượng đó
Vẫn còn ngỡ mình hỏi nhầm người nhưng khi đặt chân càng gần tới nơi thì trái tim tôi lại càng đau thắt lại. Và tôi như ngất lịm khi trước mắt tôi, Nam trông vô cùng bảnh bao và lịch lãm trong bộ đồ chú rể, rạng rỡ mời chào khách.
Tôi quen Nam cũng thật tình cờ, cứ ngỡ như do định mệnh sắp đặt. Hôm đó xe tôi đột nhiên bị hỏng. Dòng người qua lại đông đúc nhưng ai cũng vội vã với công việc của mình nên chẳng ai để ý đến tôi. Đang loay hoay tìm cách sửa xe thì Nam xuất hiện. Và chúng tôi quen nhau từ hôm đó. Sau vài cuộc trò chuyện, những lần ăn tối, đi chơi cùng nhau, thấy cả hai đều có những điểm tương đồng trong tính cách nên chúng tôi quyết định cho nhau một cơ hội tìm hiểu.
Càng gần gũi, chúng tôi lại càng cảm mến nhau. Từ có cảm tình, chúng tôi nhanh chóng chuyển qua tình yêu lúc nào không hay. Nam hội tụ đủ những tính cách cần có ở một người con trai mà tôi mong muốn. Thông minh, tháo vát, nhanh nhẹn, đặc biệt Nam rất tâm lý và luôn biết cách quan tâm tới người mình yêu. Chúng tôi bắt đầu tâm sự với nhau nhiều hơn, không chỉ có chuyện công việc mà còn cả chuyện gia đình. Nam tốt nghiệp đã lâu nhưng vẫn chưa xin được công việc phù hợp với năng lực của mình. Cũng có vài mối quan hệ, tôi quyết định nhờ vả tới họ để giúp Nam xin việc. Có được công việc ổn định với mức lương mong muốn, Nam cảm ơn tôi rối rít và còn nói ơn này của tôi, Nam sẽ ghi nhớ suốt đời. Tôi đâu cần Nam báo đáp, chỉ cần Nam thật lòng yêu thương tôi là đủ.
Cả hai chúng tôi đã sớm tính đến chuyện kết hôn. Khi tôi ngỏ ý muốn được về thăm nhà Nam thì Nam ngập ngừng đưa ra lý do quê Nam ở cách đây khá xa. Có đi cũng phải mất hai ngày trong khi công việc cũng mới đi vào ổn định, xin nghỉ lâu e sẽ không tiện. Nghe Nam nói cũng có lý nên tôi cũng dần nguôi ngoai ý định ấy.
Yêu Nam, tôi chẳng tiếc Nam bất cứ thứ gì. Thấy Nam khó khăn, tôi chẳng ngại ngần đưa tiền của mình để Nam trang trải cuộc sống. Tính Nam hay ngại, sợ mang tiếng nhờ vả nên lần nào tôi cũng phải nói khéo mãi Nam mới nhận.
Một ngày nọ, tôi bỗng thấy Nam ủ dột, lo lắng điều gì đó. Gặng hỏi mãi Nam mới nói. Thì ra bố Nam ở quê đang bị bệnh, cần rất nhiều tiền để chạy chữa. Nghĩ rằng sớm muộn gì mình và Nam cũng kết hôn nên tôi đã chẳng ngần ngại mang hết số tiền tiết kiệm của mình, thậm chí còn vay mượn thêm đưa cho Nam. Cầm 50 triệu đồng trong tay, Nam ôm chầm lấy tôi bật khóc vì cảm động. Tôi nói với Nam cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe bố anh. Tôi cũng muốn về cùng anh nhưng do bận đột xuất một số việc nên tôi không thể làm tròn trách nhiệm của mình. Nam nói về tới nhà sẽ gọi điện cho tôi. Nào ngờ, chuyến tàu ấy đã khiến Nam một đi không trở lại.
Nam vừa lên tàu thì đã tắt máy khiến tôi chẳng thế nào liên lạc được với anh. 1 ngày trôi qua rồi mà những thứ tôi nhận lại được vẫn chỉ là những tiếng tút dài. Lo sợ Nam gặp chuyện không may, sau khi thu xếp công việc, tôi tới công ty Nam nhờ bạn mình lấy hộ địa chỉ của Nam để tìm tới quê anh. Tôi nào ngờ chuyến tàu hơn 1000 km ấy đã khiến cuộc đời tôi thay đổi vĩnh viễn.
Đoạn đường về n hà anh thật vất vả biết bao nhiêu. Nhưng cứ nghĩ tới giây phút Nam sẽ bất ngờ và hạnh phúc như thế nào khi thấy tôi tìm về gặp Nam thì bao nhiêu mệt mỏi lại tan biến hết. Tôi tìm hỏi địa chỉ nhà Nam và tai tôi như ù đi khi nghe người ta nói:
- Cháu là bạn Nam về dự đám cưới nó hả. Gớm, đám cưới gì mà to nhất huyện!
Vẫn còn ngỡ mình hỏi nhầm người nhưng khi đặt chân càng gần tới nơi thì trái tim tôi lại càng đau thắt lại. Và tôi như ngất lịm khi trước mắt tôi, Nam trông vô cùng bảnh bao và lịch lãm trong bộ đồ chú rể, rạng rỡ mời chào khách. Nụ cười trên môi Nam tắt ngấm khi tôi bước lại gần:
- Em, tại sao em lại tìm được tới đây!
- Cũng nhờ vào tình yêu của anh cả đấy!
Dứt lời, tôi tặng luôn cho gã người yêu bạc tình, xảo trá một cái tát trời giáng trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Ở nơi này, có làm ầm ĩ lên tôi cũng chẳng nhận lại được gì ngoài sự đau khổ hơn mà thôi. Không muốn nhìn mặt con người giả dối ấy thêm một phút nào nữa, sự phản bội với tôi như vậy đã là quá đủ rồi. Tôi quay bước đi, lau vội giọt nước mắt lăn dài. Còn số tiền kia, tôi coi nó như học phí tình yêu đầu đời cho mình.
Theo Một thế giới
Đang hôn điên đảo ở bụi chuối, cô dâu phải khóc thét khi đụng phải thứ ấy... Nhưng trong lúc vợ chồng Vân đang tân hôn điên đảo thì tay Vân đụng phải một thứ gì đó vừa âm ấm, vừa nhớp nháp rất ghê.... 30 tuổi, cuối cùng Vân cũng lấy được chồng. Bình làm nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài nhưng xuất thân từ một vùng quê nghèo. Vân lại là tiểu thư thành...