Nghe cháu ngoại nói ‘Bố đánh mẹ vỡ đầu mà bà nội vẫn đứng cười ông ạ!’,
Cảnh gà trống nuôi con đúng là vất vả thật nhưng ông Tâm nhất quyết không đi bước nữa mà ở vậy nuôi Thảo, cô con gái duy nhất có với người vợ khuất núi khôn lớn trưởng thành. Hạnh phúc của ông lúc này chính là được nhìn thấy Thảo sống thật khỏe mạnh, xinh đẹp, yêu đời.
Thảo càng lớn càng giống mẹ nên ông Tâm vui lắm. Nhìn con gái cũng như được nhìn thấy vợ làm ông cũng thấy được an ủi phần nào. Thảo lớn liền rời xa vòng tay của ông để đến với cổng trường đại học. 4 năm, ông không ngại làm bất cứ một việc gì, miễn sao lo được cho Thảo một cuộc sống xa nhà thật đầy đủ, không thiếu thốn hay thua kém bạn bè. Được cái tuy được bố nuông chiều nhưng Thảo lại ngoan và rất hiếu thuận. Ông Tâm tự hào về con gái mình lắm. Ở quanh nhà, ông cứ ngắm đi ngắm lại mấy đám để làm mối cho Thảo. Nhưng cái duyên cái số nó tự vồ lấy nhau, và Thảo đã vồ phải một anh chàng không nằm trong số những anh chàng mà ông Tâm để ý.
Nhìn Tùng, người mà Thảo nói sẽ lấy làm chồng, ông Tâm có chút gì đó chẳng cảm tình. Tùng có cái vẻ lấc cấc, ăn nói hơi bất phân tôn ti. Thảo liền an ủi ông Tâm rằng vì Tùng là dân làm ăn buôn bán nên ăn nói có hơi sỗ sàng nhưng Tùng rất tài giỏi và yêu thương Thảo. Ý còn gái đã quyết, ông Tâm cũng chẳng thể phản đối. Ông chỉ còn biết cầu mong cho bình an và hạnh phúc sẽ đến với con gái mình. Vậy mà…
Mặc dù nhớ con gái lắm nhưng ông Tâm cũng không dám gọi điện hay đến nhà Thảo nhiều vì sợ làm phiền đến con rể. Ông chỉ biết tuần nào cũng ngóng đợi Thảo về thăm nhà. Dù nhà chồng và nhà bố đẻ cách nhau có chưa đến 10 cây số nhưng từ khi kết hôn đến giờ, cũng đã 3 tháng, Thảo mới về nhà được có 1 lần. Ông Tâm cũng không dám trách vì con gái còn nhiều chuyện phải lo. Rồi ông mừng rơi nước mắt khi Thảo báo tin đã mang bầu. Nhìn con gái về nhà, tuy có ốm hơn, xanh hơn nhưng luôn miệng nói rằng mình sống rất hạnh phúc, nhà chồng rất thương yêu, ông Tâm cũng thấy an lòng. Ông có ngờ được đâu…
Cháu ngoại ông năm nay cũng đã tròn 5 tuổi, sức khỏe của ông Tâm cũng yếu đi nhiều. Nhiều lúc ông cũng muốn tự đến nhà thăm con, thăm cháu lắm nhưng lại ngại bên thông gia thấy không vừa lòng. Thảo thì từ sau khi sinh con cũng gần như chẳng còn về thăm ông nữa. Chỉ thấy gọi điện và ngày lễ, ngày giỗ mẹ mới thấy xuất hiện. Nhìn con gái càng ngày càng gầy đi, ông Tâm lại thấy xót xa. Đã cả tháng nay, ông không thấy Thảo gọi điện về. Ông gọi cũng không thấy Thảo nghe máy, sốt ruột, ông khăn gói quả mướp đi thăm con.
Vừa bước chân vào nhà, ông Tâm đã đứng hình khi đứa cháu ngoại chạy ra thì thầm:
Video đang HOT
- Bố đánh mẹ vỡ đầu mà bà nội vẫn đứng cười ông ạ!
Trẻ con không biết nói dối, hơn nữa cháu ngoại mình, ông Tâm biết nó rất ngoan. Ông chưa kịp mở lời thì Thảo đã bước ra, thấy bố mình, Thảo thay vì vui mừng, lại tái mặt, đưa tay che vội miếng băng gạc trên trán. Ông Tâm nhìn con, đau xót không thốt nên lời. Thì ra Thảo vì không muốn ông Tâm phải lo lắng nên luôn giấu diếm. Thực ra, Tùng rất gia trưởng, bạo lực. Mẹ chồng Thảo thì cay nghiệt, độc ác. Thảo biết Thảo đã sai ngay từ ngày đầu tiên về làm dâu nhưng đành phải chấp nhận, cam chịu.
Ông Tâm muốn đợi gia đình nhà thông gia về để nói rõ mọi chuyện nhưng Thảo lại quỳ xuống, cầu xin ông Tâm đừng làm chuyện đó. Mọi chuyện ầm ĩ lên, Thảo không muốn ông Tâm phải xấu mặt, hơn nữa, có khi nói xong, mọi chuyện còn tệ hại hơn. Thảo vẫn còn chấp nhận được.
Ông Tâm không đành lòng nhìn con khóc, nhưng nhìn con đau, ông còn xót xa hơn. Nhưng Thảo cứ quỳ lạy làm ông Tâm không thể không trở về. Bước chân ra khỏi nhà con gái, ông Tâm không biết mình đã đúng hay sai nữa. Bao giờ, ông mới có được những tháng ngày bình yên thực sự của tuổi già đây
ST
'Lấy cô, tôi đâu có ngu' 3 năm sau phải quỳ xuống 'Anh ngu vì ngày đó không lấy em'
Tôi chẳng cầu mong có ngày anh ta quay trở lại để cầu xin mình, nhưng giờ khi được anh ta quay lại quỳ xuống cầu xin, trong lòng tôi lại có chút hả hê.
Ngày trước, khi chúng tôi đều là sinh viên đại hoc thì tôi và anh có quen nhau. Anh là công tử nhà giàu, đúng chất một chàng đại gia do bố mẹ đều có kinh tế vững vàng, gia đình có quyền thế. Không như gia đình tôi, bố mẹ đều là những người nông dân chính hiệu.
Tôi yêu anh, một vài lần về nhà anh chơi, thấy rõ thái độ kinh bỉ ra mặt của bố mẹ người yêu nhưng tôi vẫn cố gắng. Chỉ vì tôi quá tha thiết cái tình yêu ấy, dù biết phận mình thấp hèn không xứng với anh, nhưng tôi bấu víu lấy anh đâu có phải vì anh giàu có, mà chỉ vì tình yêu lớn lao dành cho anh mà thôi.
Ra trường, tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu, nhưng tôi chật vật mãi mới xin được một công việc tạm ổn hơn những công việc trước một chút. Đâu có như anh, chưa ra trường đã được bố mẹ nhờ người này, người kia rồi vào làm luôn trong văn phòng chính phủ.
Đến lúc này, tôi lại càng tự ti về mình hơn. Nhưng khổ nỗi tôi cũng chẳng thể tự dứt ra được cái tình cảm ấy. Cũng đã nhiều lần tôi nhắn tin nói chia tay, nhưng rồi tôi lại xóa đi chỉ vì không đủ dũng cảm. Tôi cũng sợ, nếu nhắn tin như thế, có phải tôi sẽ mất người yêu luôn không. Nghĩ đến đó, nước mắt tôi chỉ trực trào. Tôi lấy hết can đảm vào một ngày kỉ niệm 5 năm yêu nhau của hai đứa để hỏi anh về chuyện cưới xin và cũng nhân tiện muốn báo cho anh biết về đứa bé mà mình đã mang, đứa con của cả hai. Nhưng tôi đâu biết được, câu trả lời mà mình nhận được từ anh lại nhẫn tâm đến thế khi tôi làm đứa con gái lại đi đề nghị chuyện cưới xin. Anh đáp lại tôi với câu nói hững hờ, cáu gắt và bực tức:
- Cưới cô á? Tôi đâu có ngu! Nhà cô nghèo như thế, lấy cô về để làm xấu mặt bố mẹ và gia đình tôi à?
Nước mắt tôi cứ lăn dài, chẳng thể còn nói gì thêm được nữa. Tình yêu 5 năm của tôi đứt gánh giữa chừng như thế. Tôi có thai, không dám về quê, cố gắng 1 mình trụ lại cái thành phố này vì không muốn khiến bố mẹ bận lòng, thế là tết năm ấy, gia đình không quá xa, nhưng tôi gọi điện cho bố mẹ nói rằng mình được nhận làm thêm với mức lương cao những ngày tết nên không về. Gọi điện cho bố mẹ xong, đặt điện thoại xuống bàn, nhìn đứa con trai nhỏ vẫn còn đang trong bụng mẹ, nước mắt tôi lại trực trào.
Cũng may, tôi nhận được sự giúp đỡ từ anh hàng xóm nơi xóm trọ và chị chủ nhà trọ, cũng vì tôi hiền lành và ngoan ngoãn. Con tôi sinh ra đã thiếu thốn đủ đường, nhưng cháu rất ngoan, rồi tôi cũng trải qua những tháng cơ cực đó.
Thấm thoắt đã 3 năm trôi qua, hiện tại tôi đang được anh hàng xóm ngỏ lời sẽ chăm sóc mẹ con tôi. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, vì một lần bị chà đạp với tôi đã là quá đủ cho những tổn thương tôi phải chịu.
1 tuần để tôi suy nghĩ lại khiến tôi gánh nặng kinh khủng khiếp, khi người đàn ông bỏ mẹ con tôi đi ngày ấy tìm về. Nhìn thấy tôi, anh quỳ xuống:
- Liên à! Anh sai rồi, anh biết mình sai rồi. Anh đã quá ngu vì ngày đó không lấy em. Giờ anh xin em, hãy cho anh cơ hội để được chăm sóc mẹ con em, bù đắp cho em và con có được không?
Anh ôm lấy tôi thật chặt, tôi vẫn cảm nhận được thứ tình yêu đã nguội lạnh dành cho anh lại nhen nhóm. Một lần nữa, nước mắt tôi lại rơi vì người đàn ông này sau bao năm nó đã ngừng rơi.
Sau này tôi được biết, gia đình anh ta đã tan nát từ lâu, bố mẹ ly dị và giờ đang sống một mình. Tất cả tài sản anh đều được chia, nên có một cơ ngơi đầy đủ, nhưng những người con gái đến với anh đều chỉ moi tiền của anh. Anh nhận ra không có người con gái nào tốt hơn cô gái quê mùa ngày đó nên đã về tìm lại.
Giờ đây, tôi đứng giữa ngã ba đường. Con trai tôi cũng đã hơn 2 tuổi, nỗi đau ngày nào cũng đã được vùi sâu vào trong kí ức. Nhưng tôi vẫn phải lựa chọn giữa anh và anh hàng xóm. Tôi nên chọn ai? Một người từng yêu tôi 5 năm rồi phụ bạc nhưng là cha của con tôi, hay người con trai đã giúp mẹ con tôi những ngày cơ cực nhất. Xin hãy cho tôi lời khuyên vào lúc này.
Theo blogtamsu
Điếng người khi cháu ngoại 5 tuổi nói: "Bố đánh mẹ vỡ đầu mà bà nội vẫn đứng cười ông ạ!" Ông gọi cũng không thấy Thảo nghe máy, sốt ruột, ông khăn gói quả mướp đi thăm con. Vừa bước chân vào nhà, ông Tâm đã đứng hình khi đứa cháu ngoại chạy ra thì thầm... Trẻ con không biết nói dối, hơn nữa cháu ngoại mình, ông Tâm biết nó rất ngoan. (Ảnh minh họa) Cảnh gà trống nuôi con đúng là...